Chương 4: Anh Ở Bên Em

Nguyễn Ân vô tình nói ra suy nghĩ của mình vội bịt miệng lại, điên cuồng tìm cách biện minh cho bản thân.

Nguyễn Ân đột nhiên nghĩ đến điều khiến mình tò mò trước khi đến Cục Dân Chính: "Tôi nghĩ rằng người như anh chỉ cần hai bức ảnh, còn lại để tợ lý xử lý, hoặc là..."

""Hoặc?"

Nguyễn Ân nhìn bốn phía, giẫm chân, ghé vào tai Cố Tư Mặc thì thầm: " Có một lối đi đặc biệt!"

Hơi thở ấm áp phả vào mặt Cố Tư Mặc, làm trong lòng anh nảy sinh một số suy nghĩ không thích hợp nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Nguyễn Ân đều bị dập tắt.

Nếu có thể, Cố Tư Mặc rất muốn mở cái đầu nhỏ của Nguyễn Ân ra, xem bên trong có cái gì.

Nguyễn Ân nhìn Cố Tư Mặc với vẻ mặt ngơ ngác, lắc đầu không nói nên lời: "Anh thực sự không phải là một chồng có tư cách"

Cố Tư Mặc nhướng mày như thể sẵn sàng nghe thêm về nó .

Nguyễn Ân kinh ngạc hỏi ngược lại:" Anh không biết sao? Còn có một loại nữ nhân không có mặt hoặc chưa đến tuổi hợp pháp cũng có thể làm được"

Cố Tư Mặc trong lòng thở dài, đúng như câu nói "ba năm, cách biệt một thế hệ" hai người chênh lệch nhau chỉ 5 năm, chẳng lẽ đã khác biệt như thế rồi sao?

Bất đắc dĩ trả lời: "Nguyễn Ân, tôi là công dân hợp pháp."

"Ồ, tôi biết rồi. "Nguyễn Ân ngượng ngùng cười, "Đều là cốt truyện trong tiểu thuyết, haha". Cổ tự cảnh cáo trong lòng, sao cô có thể thoải mái với anh ta chỉ vì anh ta cười với cô!

Hai người im lặng bước ra khỏi Cục Nội vụ.



Cố Tư Mặc thở dài khi nhìn Nguyễn Ân thu lại tính cách của mình.

Suy nghĩ của Nguyễn Ân bay bổng, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kết hôn dễ dàng như thế này trong hơn 40 năm kiếp trước và hiện tại. Trước khi gặp Cố Tư Mặc, Nguyễn Ân chỉ nghĩ rằng cô đầu thai quá sớm và không có thời gian để uống súp Mạnh Bà, bởi vì cô vẫn ở trong bụng mẹ khi đến thế giới này.

Thu lại suy nghĩ cô định hỏi anh: "nhân tiện, về phần thỏa thuận..." Nguyễn Ân trước khi đến lấy chứng nhận đã nói với Cố Tư Mặc kết hôn cũng được. nhưng hợp đồng có 3 yêu cầu, dù sao trong đó không có tình yêu đích thực, cô không phải là người dễ dãi.

Sự băn khoăn của Nguyễn Ân hiện rõ trên mặt, Cố Tư Mặc dời tầm mắt: "tôi đã nhờ luật sư soạn thảo, hai ngày nữa sẽ mang đến cho cô."

Nguyễn Ân thực sự không có nhiều niềm tin vào Cố Tư Mặc, rốt cuộc một người đột nhiên xuất hiện, vui vẻ giúp mình trả nợ và cưới mình, bạn có nghĩ rằng ông trời đã phái người tới cứu bạn hay không? cô đã sớm không còn tin vào giấc mơ ngọt ngào như vậy nữa rồi.

Nguyễn Ân gật đầu, hai người chỉ gặp nhau ba lần, thật sự không biết rõ về nhau, cũng không có gì để nói.

Cô lấy điện thoại ra xem giờ, thứ đầu tiên đạp vào mắt đó là ngày 1 tháng 4, bất lực thở dài ngày này thật sự không phải ngày tốt lành.

Cô nghĩ: "lần sau lấy chồng nhất định phải tìm ngày lành tháng tốt để lấy giấy chứng nhận."

Giờ đã gần trưa, còn chút thời gian nữa mới đến lớp buổi chiều, Nguyễn Ân đang định đến bệnh viên đưa sổ đang kí kết hôn cho bà xem.

"Chủ tịch Cố..."

"Tư Mặc, Cố Tư Mặc" Cố Tư Mặc nói ra hai cái tên.

Nguyễn Ân nghi hoặc nhìn Cố Tư Mặc, anh ta tựa hồ muốn để cô lựa chọn một trong hai. "Cái này thật sự hợp

"Hay cô hợp gọi là chồng? Cố Tư Mặc trong mắt lộ ra ý cười, hình như rất thích cái danh hiệu này.

"Cố Tư Mặc!" Nguyễn Ân nhanh chóng chọn một cái tên.



" Ân Ân tiếp theo cô có dự định gì không?" Cố Tư Mặc hỏi.

Những người quen biết Nguyễn Ân đều thích gọi cô như vậy, cô cũng không thấy xấu hổ, nhưng khi nó phát ra từ miệng Cố Tư Mặc lại có một cảm giác khác lạ khiến người ta muốn đỏ mặt ,có lẽ do hai người vẫn chưa thật sự quen biết nhau.

"Tôi muốn đến bệnh viện để bà xem giấy đăng kí kết hôn" Nguyễn Ân nói ra sự sắp xếp của mình.

Cố Tư Mặc lấy xe đậu cách đó không xa: "tôi đi cùng cô"

Tuy câu này không phải câu hỏi nhưng Nguyễn Ân từ chối không cần suy nghĩ: "không cần đâu"

"Nếu cô đi một mình đến để cho bà xem chứng nhận kết hôn, bà có thể sẽ trách tôi không chăm sóc tốt cho cô, ngày nhận giấy kết hôn lại thờ ơ như vậy." Cố Tư Mặc chậm rãi giải thích.

Nguyễn Ân khẽ nhíu mày, chuyện này khó có thể hiểu theo cách này, bà cũng biết quan hệ bọn họ không có cơ sở tình cảm, quan hệ lạnh nhạt là chuyện bình thường.

Cố Tư Mặc với tư cách là chủ tịch công ty phải quay lại công ty làm việc lý do này cũng có lý.

Nhưng Nguyễn Ân thấy Cố Tư Mặc tỏa ra khí thế không thể từ chối đành phải đồng ý yêu cầu của anh.

Nguyễn Ân nhìn chiếc xe màu đen trước mặt lộ ra khí chất trầm tĩnh và nội tâm, cô rất thích nó. Nhìn lướt qua logo xe, ồ, đó là mức giá cô không thể mua được. Khi viết tiểu thuyết cô đã tra cứu các loại ô tô, nhãn hiệu này được mệnh danh là quý tốc của ô tô là một ô tô đắt đến mức nực cười.

Nhìn thấy Nguyễn Ân thỏa hiệp, Cố Tư Mặc nhanh chóng mở cửa ghế phụ.

Cô cũng biết ngồi ở ghế sau khi có hai người trong xe là bất lịch sự, ngưng ghế phụ... nếu hai người là bạn bè hoặc có quan hệ công việc thì không sao giờ họ đã là vợ chồng được pháp luật công nhận, mối quan hệ vợ chồng!

Dù suy nghĩ trong lòng Nguyễn Ân đang rất hỗn loạn nhưng cô vẫn im lặng ngồi vào xe theo ý của Cố Tư Mặc.