Chương 42: Sóng gió bắt đầu(p3)

"Minh, sao anh còn lưu lại ả đàn bà đê tiện đó?"

Chứng cứ đã vô cùng xác thực, ảnh chụp rõ nét chuẩn đến từng xen ti, nhưng anh vẫn cứ như vậy giữ vững lập trường.

Tại sao chứ?

Dương Thế Minh nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái, khinh thường đến khóe môi cũng không thèm động.

Có ai nói cho Lâm Ngọc Lan biết, cô ta thực sự rất phiền phức chưa?

Thu nhận Thiên Thiên hay không, cô ta lấy quyền gì để quyết định thay anh? Có phải cô ta cũng nghĩ sẽ thay anh tiếp quản Dương thị luôn rồi không?

Người đàn bà dơ bẩn này, mức độ tham lam thực sự là quá lớn!

Lâm Ngọc Lan thấy anh không phản ứng liền tức điên nhưng vẫn phải cố nhịn. Nuốt cục tức vào trong, cô ta dùng nụ cười quyến rũ nhất có thể mà tiến đến ôm lấy cổ anh, bộ ngực không ngừng ma sát vào phần lưng rắn chắc nũng nịu.

Cô ta không tin anh là mình đồng da sắt, không bị mê hoặc bởi vẻ đẹp quyến rũ yêu nghiệt của cô ta!

"Minh, có phải anh yêu cô ta rồi không?"

Lập tức trên cánh tay Dương Thế Minh nổi đầy gân xanh. Anh hất ra bàn tay dơ bẩn của cô ta, dùng lực bóp thật mạnh khiến Lâm Ngọc Lan đau đớn, tưởng chừng như các khớp xương đều bị vỡ vụn.

"Trên đời này, tôi ghét nhất là những người không biết thân biết phận chạm vào người của tôi"

Đặc biệt là những loại người ghê tởm ngang nhiên tới quyến rũ tôi!

Những lời này, chính xác vẫn chưa đến thời điểm nói.

Anh muốn cho cô tha thân bại danh liệt, mãi mãi không ngóc đầu lên được ở trong giới showbiz. Cô ta dám mượn danh nghĩa của anh để đảm nhận vai nữ chính trong một bộ phim mới. Điều này, anh còn chưa có bỏ qua!

Lâm Ngọc Lan trong lòng run lên nhè nhẹ, da đầu cũng đều đã cảm thấy tê dại rồi.

Tự ý động chạm tới người anh, đây tuyệt đối là cấm kỵ!

Điều này, làm sao đến giờ khắc quan trọng cô ta lại có thể cứ như thế mà quên đi?

"Minh, em..."

Dương Thế Minh đưa ngón trỏ đặt nhẹ lên môi mình, ra hiệu cho cô ta im lặng.

"Không cần nói nữa, nhớ, từ nay bất kể là việc gì đều phải hỏi qua sự cho phép của tôi. Nghe rõ?"

Lâm Ngọc Lan tức giận thật lâu, bàn tay không tự chủ mà bấu sâu vào da thịt.

Trước nay, kẻ có tiền luôn luôn là vậy, luôn dùng mọi cách để chèn ép những kẻ có địa vị thấp hơn. Điều này dường như đã trở thành quy luật bất di bất dịch.

Cho nên, Lâm Ngọc Lan cô nhẫn nhịn!

Đợi đến khi cô ta trở thành Dương phu nhân rồi, cô ta còn lo cái gì ăn cái gì mặc?

"Vâng"

Miễn cưỡng nói ra câu này, Lâm Ngọc Lan rơi vào trầm mặc. Dương Thế Minh nghe xong cũng liền rời khỏi.

Có một số chuyện, cô ta sao có thể hiểu? Triệu Thiên Thiên một khi rời khỏi anh, vậy chẳng khác nào là con chim bị nhốt trong l*иg được thả tự do!

Anh hận. Đã cố gắng chấp nhận quên đi quá khứ, nhưng nỗi tức giận hiện tại thì không thể quên đi.

Bạn bè? Vậy mà lén lút yêu đương với vợ bạn. Bạn bè sẽ như thế có phải không?

Mưa bụi vẫn lất phất rơi xuống không ngừng. Ngoài kia, con người cũng đang mang đầy một tâm trạng nặng nề khó hiểu.

Thiên Thiên ngồi trên chiếc ghế đá trong bệnh viện, ngắm nhìn những hạt mưa bay bay. Nó bay xuống, rơi vào tóc, vào áo cô đến nỗi ẩm ướt cả một mảng.

Cô vẫn như thế, ngồi lặng yên đếm từng giây từng phút trôi qua trong sự mệt mỏi. Nghĩ đến anh, cô lại đau lòng, đau đến tái tê, ruột gan như bị chà đi sát lại, mài mòn, đau đớn.

Anh thay đổi chóng mặt như vậy, cô không thích ứng được. Anh muốn tàn nhẫn với cô, cô có thể làm gì? Chỉ biết nhẫn nhục cắn môi mà chịu đựng!

Cuộc đời tẻ nhạt này luôn luôn là vậy. Cô từ trước tới nay kết cục sau cùng vẫn thế. Có người được cha mẹ yêu thương, gia đình giàu có, chồng cưng chiều vợ,... Họ có tất cả. Nhưng với cô, tại sao tất cả lại hoàn toàn ngược lại? Bao nhiêu điều bất hạnh sao cứ thế đổ dồn trên đầu cô?

Cô đã làm gì sai? Hay sinh ra trên đời đã là nghiệt ngã?

Chua sót trong lòng, sống mũi lại cay cay. Nước mắt không tự chủ được cứ thế chảy ra, rơi xuống đất rồi tan vỡ, cứ như vậy tuần hoàn.

Mưa ngoài kia mỗi lúc một lớn hơn, như là để khóc thương cho số phận bất hạnh của cô gái trẻ mang tên Thiên Thiên.

"Thiên nhi!"

Thiên Kỳ đến đây từ sớm. Anh lặng yên đứng ở phía xa nhìn cô. Cô vẫn xinh đẹp, vẫn đáng yêu như vậy, nhưng trên khuôn mặt anh nhung nhớ lại mang theo một cỗ u buồn không tên.

Nở nụ cười cay đắng, cũng chỉ biết đứng đó, âm thầm nhớ cô một mình trong đêm.

Nếu Dương Thế Minh không biết quý trọng cô, nhất định anh sẽ cướp cô trở về, mang đến cho cô hạnh phúc!

"Thiên nhi"

"..."

Cô cứ im lặng ngồi đó, ánh mắt vô định nhìn về một nơi xa xăm. Ánh mắt ấy, chứa đựng sự tổn thương khiến anh đau lòng.

Nhẹ nhàng đưa tay lên lau khô nước mắt trên mặt cô. Nước mắt cô ấm nóng, nhưng rơi vào trên tay anh lại lạnh như băng. Cô khóc vì người đàn ông khác, cô không có khóc vì anh!

Thiên Thiên lúc này mới chú ý đến hành động của Thiên Kỳ, cô lại cảm động đến rơi nước mắt. Nếu cô không lấy Dương Thế Minh, liệu sẽ có ngày hôm nay sao? Cô sẽ bị tổn thương nhiều đến như vậy?

Cuộc đời cô, không phải là cuốn tiểu thuyết ngôn tình, càng không phải nhân vật nữ chính. Sao cô có thể mơ tưởng là nam chính xóa bỏ mọi hận thù để đến bên nữ phụ được?

Mãi mãi, cô cũng chỉ là một chiếc lá vàng mỏng manh bị rụng xuống trong vô số chiếc lá vàng, là hạt cát nhỏ bé trong muôn vàn hạt cát. Bi thương như vậy, bảo cô làm sao có thể tồn tại trên đời?

"Thiên Kỳ ca ca, sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?"

Thiên Kỳ dừng động tác trên tay lại. Anh đưa ánh mắt lên nhìn cô, nở nụ cười cứng ngắc:

"Thiên Nhi, em là bé ngốc sao? Lại hỏi những điều thừa thãi như vậy? Anh là anh trai em, không lo cho em, vậy anh lo cho ai được?"

Hơn nữa, em còn là cô gái anh yêu mến! Anh phải bảo vệ bé con của anh!

Thiên Thiên nở nụ cười. Nước mắt không tự chủ được lại càng rơi xuống nhiều hơn.

Cô ôm chặt lấy cổ anh, khóc lớn, khóc như chưa bao giờ được khóc, lại mang theo sự ngây ngô đáng yêu của một đứa trẻ bị giật đi món đồ quý giá.

Thiên Kỳ đau xót mà vuốt ve mái tóc bóng mượt. Nhìn cô khóc đến thương tâm như vậy, anh thấy hối hận. Nếu anh ngăn lại đám cưới của cô, có phải mọi chuyện sẽ không đi xa như vậy rồi phải không?

"Thiên Kỳ ca ca, anh hảo hảo tốt! Thiên nhi yêu quý anh nhất!"

Thiên Kỳ khẽ mỉm cười, cưng nựng mà nhìn cô đang nằm trong vòng tay anh ngủ ngon lành, ánh mắt cũng dần trở nên nhu hòa.

Giờ khắc này, anh giống như người vệ sĩ oai phong bảo vệ nàng công chúa, cho cô giấc ngủ yên bình.

Trời mưa cứ thế tạnh dần, nhường chỗ cho ánh nắng ấm áp. Cầu vồng bảy sắc đẹp như

bức tranh tiên cảnh ở phía cuối chân trời, mang theo sự tươi mát của tiết trời sau mưa.

Đứng cách đó không xa, Dương Thế Minh bàn tay bóp chặt, ánh mắt đỏ au vì phẫn hận.

Triệu Thiên Thiên, cô năm lần bảy lượt động chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi.

Ân, rất khá!