Chương 138: Gặp lại Lệ Chân Ninh

Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên có âm thanh ồn ào giống như là tiếng người đánh nhau.

Hạ Nhi rời mắt khỏi quyển vở, trong lòng vô thức cảm thấy bất an. Vội vàng chạy ra ngoài cửa phòng nghỉ xem thử. Kết quả còn chưa kịp xem xem là chuyện gì đang xảy ra thì có hai nữ cảnh sát vội vàng tiến tới ngăn cô lại.

Bấy giờ, Hạ Nhi mới phát hiện hóa ra bản thân lại luôn bị giam lỏng.

Cô không hiểu?

Không hề khó chịu khi bị canh như tội phạm, ngược lại cảm thấy lo lắng. Rốt cuộc là có chuyện gì?

“Hàn phu nhân, mau vào trong đi.”

Một trong hai nữ cảnh sát có đôi mắt to tròn sáng rực nói với cô. Hạ Nhi cảm giác như bản thân sắp bị ánh mắt đó lột tả hết da thịt ra.

“Bên ngoài có chuyện gì đấy ạ?”

“Không có việc gì, chỉ là chúng tôi đang tổ chức tập huấn thôi.”

Hạ Nhi bán tín bán nghi, cô không tin nhưng rõ ràng thấy hai người cảnh sát này vốn không định cho cô ra ngoài. Mà cô bé con thế này cũng chẳng có khả năng ‘vượt ngục’ đành quay trở lại vào trong nhưng trái tim lại cứ đập thình thịch. Cô là lo cho Hàn Thiên Dương.

Lấy điện thoại nhắn một tin cho anh: “Có chuyện gì thế?”

Qua mấy phút anh liền gọi điện thoại cho cô.

“Em vừa nghe thấy bên ngoài có tiếng người như đang đánh nhau, chuyện gì vây?”

Bên phía Hàn Thiên Dương truyền đến âm thanh nói chuyện khá lớn nhưng Hạ Nhi lại không nghe ra bọn họ đang nói cái gì. Chỉ văng vẳng tiếng hét của một người đàn ông.

“À.” im lặng một hồi Hàn Thiên Dương mới “à” một tiếng thật nhẹ nhàng, như thể chuẩn bị nói cho cô nghe một tin tức hết sức bình thường: “Có tên tội phạm định vượt ngục ấy mà, vợ ngoan ngoãn ở trong phòng nhé!”

Nghe thế, suýt chút nữa thì cô tưởng anh đang đá xoáy mình. Mãi một lúc sau não mới lọc được thông tin, cô rùng mình một cái. Có chút không nghĩ đến là anh lại nói thẳng thừng như thế. Lúc anh cái gì cũng không nói thì cô trách anh giấu mình không tin tưởng mình, bây giờ thì vừa lòng rồi chuyện hay ho thế này anh cũng nói cho cô nghe. Cô lại ra vẻ sợ sệt.

Sau khi tắt máy Hạ Nhi thực sự đã ngoan ngoãn ngồi lại trong phòng. Kỳ thực cũng là lực bất tòng tâm, cô rất muốn ra ‘ngó một tí’ nhưng không thể.

Thực tế có chút băn khoăn với giọng điệu nhẹ nhàng của anh. Anh đã nhắc nhở cô, cô còn cố ý trốn ra ngoài nhỡ có chuyện gì không may xảy ra, đến lúc đó anh thực sự sẽ nổi giận đấy.

Đến tầm bảy giờ tối, nữ cảnh sát bên ngoài gõ cửa phòng nghỉ xong thì mang vào cho cô đồ ăn tối. Là cơm rang dưa bò tại căng tin.

Hạ Nhi nhận lấy đồ ăn, Phạm Cát nói đi một chút mà giờ đã đến tối rồi.

Đang ăn thì bên ngoài có người gõ cửa, không nghĩ đến lại gặp Lệ Chân Ninh ở đây. Trên người cô ấy mặc một chiếc váy ôm vào cơ thể, dài đến đầu gối, phần váy ngang đùi được xẻ tà mỗi khi bước đi mập mờ lộ ra phần đùi trắng thon thả trông vô cùng quyến rũ. Thần sắc so với lần trước gặp đã tốt hơn rất nhiều, gương mặt còn trang điểm nhẹ nhàng. Hạ Nhi thoáng bất ngờ vì sự thay đổi này.

“Hàn phu nhân, có thể cùng ăn tối không?”

Lệ Chân Ninh tươi cười đi đến, đôi mắt xinh đẹp đung đưa nhìn vào đồ ăn của Hạ Nhi.

Hạ Nhi không tiện từ chối, đành gật đầu.

Hai người cùng ngồi với nhau, Lệ Chân Ninh cầm theo đồ ăn cũng là một phần cơm rang dưa bò. Dường như hôm nay khẩu phần ăn của mọi người đều là cơm rang dưa bò.

“Dạo này sao rồi, ổn chứ?” Hạ Nhi hỏi lấy lệ.

Lệ Chân Ninh gật đầu: “Nhờ có sự giúp đỡ của Hàn thiếu gia và Hàn phu nhân nên tôi sống rất tốt.”

“Chúng tôi cũng đâu giúp gì nhiều, lần trước còn bỏ cô lại giữa chừng.”

Lệ Chân Ninh có vẻ e thẹn, khẽ cúi đầu: “Khi đó tôi bị đám buôn người trong cửa hàng quần áo bắt trói lại, cũng may có Hàn thiếu gia đến kịp nếu không… nếu không thì… haizzz. Sau đấy, cũng nhờ có Hàn thiếu gia… nên cảnh sát Phạm cùng mọi người trong đồn mới giúp đỡ tôi. Còn giúp tôi tìm được công việc ổn định.”

“Vậy à?” Không ngờ Hàn Thiên Dương lại tốt bụng như vậy đấy, hay là gặp gái xinh kiềm lòng không nổi lại thương hoa tiếc ngọc.

Trong lòng có hơi ghen nhưng không để lộ ra bên ngoài. Gương mặt lại có chút thản nhiên, lời nói hoa mỹ: “Giúp người là việc nên làm mà. Bình thường Hàn Thiên Dương đều như vậy, gặp người khó khăn sẽ không ngại giúp đỡ.”

“Hàn phu nhân thật may mắn khi có người đàn ông tốt bụng như vậy ở bên cạnh. Chuyện hai người giúp tôi, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp. Tuy rằng tôi không có nhiều tiền, nhưng tôi có lòng thành. Chỉ cần Hàn phu nhân không chê, tôi nguyện làm trâu làm ngựa đền ơn cứu giúp.”

“Ôi, không cần phải như vậy đâu. Chúng tôi chỉ là tiện giúp, chị không cần phải tâm niệm mang ơn khổ sở như vậy.”

Kỳ thực không cần phải như vậy mà.

“Không biết… không biết tôi có thể được làm bạn với Hàn phu nhân hay không?”

Người ta đã hỏi vậy thì ai mà từ chối nổi?

Nở một nụ cười có chút méo mó, Hạ Nhi miễn cưỡng gật đầu. Thực ra cô không nghĩ xấu cũng không nghĩ tốt về Lệ Chân Ninh. Chỉ là ban nãy có chút ghen tuông nên lo lắng về sự xinh đẹp của đối phương mà thôi.

Sau khi trao đổi mạng xã hội, số điện thoại thì ngồi nói chuyện với nhau. Nghe Lệ Chân Ninh nói hiện tại cô ấy trở thành trợ lý tạm thời của một vị đồng nghiệp của Phạm Cát.

Hạ Nhi ngẫm nghĩ người này cũng tài ghê, không có bằng cấp nhưng cứ vậy mà vào được đồn cảnh sát rồi. Dù cô ấy đi cửa trước hay cửa sau thì cũng không liên quan tới cô vậy. Cuộc sống không hề dễ dàng, cô càng không có quyền phán xét cách sống của bất cứ ai.

Ăn cơm xong Lệ Chân Ninh rời đi. Trước khi đi còn nhiệt tình nói với Hạ Nhi đợi lương tháng tới chắc chắn sẽ mời cô đi uống nước.

Hạ Nhi mỉm cười đáp lại, cho đến khi người khuất dạng sau cánh cửa phòng nghỉ cô mới thở hắt một hơi.

Hơn chín rưỡi Hàn Thiên Dương quay trở lại, anh vừa về liền ôm lấy cô hít lấy hít để mùi hương thơm trên mái tóc. Hạ Nhi thoáng nhìn ra vẻ mệt mỏi đằng sau đôi mắt cùng thái độ ấm áp của anh.

“Anh xem, anh sắp thành một người cảnh sát thực thụ rồi đấy! Biết anh sẽ mệt mỏi như vậy ban đầu em chẳng thèm giúp Phạm Cát chuyển lời nữa.”

Hàn Thiên Dương buông cô ra, cười nói với cô: “Không mệt lắm.”

Nói rồi anh giúp cô thu dọn sách vở trên mặt bàn. Hạ Nhi ngăn lại: “Anh cứ ngồi nghỉ đi, cái này em tự làm được.”

Vậy nhưng Hàn Thiên Dương vẫn giúp cô, quả thực trong lòng anh luôn bị khó chịu mỗi khi nghe cô nói cô không cần anh giúp hay cô tự làm được,… đại loại ý chỉ như vậy.

Hạ Nhi thở dài, nhìn anh: “Anh đúng là người có máu M mà.”

Nghĩ ngợi, Hạ Nhi liền hỏi chuyện liên quan đến vụ án bắt cóc thiếu nữ. Dạo này báo chí cũng đưa tin không ngừng, chủ đề từ trước Tết đến bây giờ vẫn luôn nóng hổi.

“Nghe nói đã bắt được đầu sỏ của đường dây này rồi mà?” Hắn ta tên gì ấy nhỉ…? Hình như là Thức Thẹo thì phải.

Hàn Thiên Dương tùy ý nói: “Tên đầu sỏ thực sự vẫn đứng phía sau, tạm thời chưa có manh mối gì.”

“Vụ này nghiêm trọng vậy sao? Đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa giải quyết xong.”

Hàn Thiên Dương không đáp lời, thu dọn xong anh cầm cặp sách của cô ôm cô ra ngoài.

Đi gần đến nhà để xe thì Phạm Cát xuất hiện, anh ta vừa giải quyết xong đống giấy tờ: “Chuẩn bị về rồi sao?”

Hạ Nhi nhìn thấy anh ta trong lòng hơi bực bội, gương mặt đanh đá liếc Phạm Cát: “Anh xem xem mấy giờ rồi kìa, bảo đi một chút liền đi tận mấy tiếng đồng hồ ấy?”

Dù giúp đỡ là thế nhưng cô vẫn không thể quên được chuyện liên quan đến Phạm Tư Thạch, hay tin tức Phạm Gia nhà anh ta đang đối đầu với Hàn Thị.

Phạm Cát cười xuề xòa: “Ngoài ý muốn mà, tôi cũng đâu muốn thế. Thế này, tôi mời hai người đi ăn đêm nhé?”

Nhìn Hàn Thiên Dương hỏi ý kiến, trong mắt anh lại chứa vẻ phức khó nói cứ như việc đưa ra quyết định đi ăn là một quyết định rất khó khăn. Cuối cùng anh nhẹ gật đầu.

Hạ Nhi hài lòng, vuốt vuốt tóc kênh kiệu nói: “Ăn đêm à, béo lắm…” Cô vờ thở dài: “Nhưng dù sao cũng là cảnh sát Phạm mời, đành phải đi vậy.”

Phải công nhận, càng những lúc học hành áp lực Hạ Nhi càng muốn ra ngoài chơi. Tâm lý do bị căng thẳng quá độ nên bị lệch lạc. Cường độ ôn thi so với năm ngoái trường cũ của cô thì năm nay còn ác liệt hơn gấp nghìn lần. Ai nói nhà giàu vừa ngu vừa dốt chỉ biết ăn chơi lêu lổng? Trường nhà giàu chỉ để cho đám học sinh con đại gia đốt tiền?

Ngày xưa cô cũng nghĩ thế, nhưng đến khi thực sự trải nghiệm mới biết được, so với học sinh phổ thông bình thường thì đám nhà giàu còn học ghê hơn nhiều. Bởi vì học nhiều nên cũng chơi nhiều, tại vì áp lực sách vở nạp vào đầu thì cũng phải có nơi để phát tỏa ra chứ. Nếu không đầu sẽ nổ tung mất.