Chương 153: Về nhà nhé?

Nhân viên của nhà hàng rất vất vả mới ôm được Trần Hà Huệ, miệng không ngừng khuyên ngăn.

"Thôi em ơi. Dừng tay lại đi. Ông ấy là Phó chủ tịch thành phố đấy."

"Cái gì?" Hạ Nhi nghe vậy còn tức hơn.

"Lão già yêu râu xanh này mà là Phó chủ tịch thành phố ư? Bà khinh nhá."

Bên trong bàn ăn VIP, Phạm Cát đang thưởng thức rượu chợt thấy mấy nhân viên nhà hàng kéo dồn đi vào phía bên trong.

Tò mò không hiểu có chuyện gì, đến khi một nhân viên chạy tới nói thầm vào tai của chú Tuấn thì mọi chuyện mới vỡ lở.

"Lão Lỗi đánh nhau bên trong nhà vệ sinh."

Nghe vậy Phạm Cát nhanh chóng đứng lên, linh cảm có điều không hay.

Cho đến khi vào tới nơi thấy bóng dáng có phần quen thuộc thì nhất thời vò đầu bứt trán.

"Khả Nhi em ơi."

Anh ta than một câu, rồi chạy đến giúp nhân viên ôm hai người con gái đang hăng máu lại.

"Chuyện gì vậy?"

"Cát, cậu đến đúng lúc lắm mau bắt hai đứa này vào đồn cho tôi. Cậu xem, chúng nó đánh tôi thành cái dạng này..." Lôi Chỉ không ngừng kêu rên.

"Lão già thối, ông còn dám nói hả. Ai là người gây chuyện trước?"

Phạm Cát nhìn người cô, thấy quần áo sộc sệch liền hiểu ngay vấn đề.

"Em à, bình tĩnh."

Anh cố khuyên.

"Bình tĩnh cái đầu anh ấy, mau tránh ra. Tôi phải đánh chết cái lão già khốn nạn kia..."

Phạm Cát thấy tình hình không ổn vội vàng ra hiệu cho nhân viên cửa hàng giúp mình một tay, ôm hai người đi ra một chỗ khác.

Khi Hàn Thiên Dương nhìn thấy cuộc gọi của Phạm Cát anh lập tức tắt máy. Cho rằng đối phương lại muốn mình đến gặp mấy người phiền phức.

Qua mấy cuộc gọi anh trực tiếp tắt nguồn, tập trung xử lý chuyện công ty. Có điều hôm nay vợ lại về muộn.

Năm phút sau, ngoài cửa phòng vang lên âm thanh chuông dữ dội.

Hàn Thiên Dương nghe tiếng chuông không có quy luật thì cau mày khó chịu đi ra mở cửa.

“Con ơi, vợ con vợ con…”

Mẹ Dương vì vội quá mà nói không lên lời.

Nghe mẹ nhắc đến vợ mình với chất giọng dồn dập khiến anh giật thót, bao nhiêu khó chịu cũng tiêu tan thay vào đó là sự lo lắng hồi hộp chờ đợi.

“Vợ con… làm sao?”

“Con bé… con bé đánh nhau với người ta ở nhà hàng. Bây giờ đang ở đồn cảnh sát.”

Ngay tức khắc sắc mặt anh tái đi.

Biết rằng vợ đánh nhau không giỏi, kiểu gì cũng thua thiệt cho coi.

Bên ngoài sắc trời tối nhẻm.

Hàn Thiên Dương vừa đỗ xe lại thì phía sau Bắc Đức Khải lái xe tiến vào bên trong.

Hai người nhìn nhau đầy bối rối. Không nghĩ đến hai người con gái này sẽ đánh nhau cơ đấy.

“Vợ tôi mà có mệnh hệ gì, cậu cứ liệu đi.”

Hàn Thiên Dương lạnh nhạt nói một tiếng, bỏ lại Bắc Đức Khải đen mặt ở phía sau.

Phạm Cát sớm đã đứng bên ngoài phòng đợi anh. Thấy anh đến thì chạy tới, chưa kịp nói gì thì Hàn Thiên Dương đã mặt hầm hầm đi lướt qua anh.

Vào trong phòng, thấy hai cô gái đang ngồi mỗi người một chỗ, còn được nữ cảnh sát xức thuốc cho. Riêng Hạ Nhi thì được Lệ Chân Ninh bôi thuốc.

Vừa thấy anh, Hạ Nhi nhịn không được mà bật khóc. Đến nước này thì cô quên luôn cả việc anh đang giận mình mà nhào đến ôm anh.

“Hu, hu. Cuối cùng anh cũng đến rồi.”

Hàn Thiên Dương ôm lấy cô, trong lòng vô cùng tức giận. Mặt cô lại có thêm mấy vết thương.

Anh nhịn không được mà nhìn sang Trần Hà Huệ đang vẫn còn chưa nguôi cơn giận. Vừa nhìn thấy Bắc Đức Khải đến cô ấy còn càng khó chịu hơn.

Bắc Đức Khải đi đến thay nữ cảnh sát bôi thuốc cho cô ta. Có nữ cảnh sát nhận ra anh ta chính là ngôi sao Hollywood, trong lòng không khỏi trầm trồ vui sướиɠ.

“Không cần.”

Trần Hà Huệ hất tay anh ta ra. Nhìn về phía Hạ Nhi đang ôm Hàn Thiên Dương. Cuối cùng còn thở phào nhẹ nhõm. Sau lại thấy ánh mắt anh Thiên Dương nhìn mình có gì đó sai sai.

Đôi tay lạnh giá của Bắc Đức Khải nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô, xoay lại.

“Ngoan nào. Tôi giúp em.”

Phạm Cát trở lại, thấy hai cặp đôi tình tứ thì không khỏi chạnh lòng.

“Nói đi, sao hai người lại đánh nhau? Bình thường chẳng phải rất thân à?”

Bắc Đức Khải vừa bôi thuốc cho Trần Hà Huệ vừa hỏi.

“Ai nói chúng tôi đánh nhau?”

Hai cô gái đồng thanh lên tiếng.

“…”

Hàn Thiên Dương sắc mặt càng u ám.

“Thế nào?” Anh lạnh giọng hỏi.

Hạ Nhi lại bật khóc.

“Có lão già sàm sỡ em. Ông ta bóp ngực lại còn vén váy nữa…”

Nói xong cô khóc càng hăng.

Phạm Cát ở bên chỉ có thể đau đầu lực bất tòng tâm.

Mà Hàn Thiên Dương nghe xong đầu ong ong vài tiếng cứ như thể sét đánh ngang tai. Sắc mặt lạnh khốc, kéo theo nhiệt độ xung quanh giảm xuống mức âm.

Hàn Thiên Dương ngày trước nhất thời trở về. Âm trầm, lạnh lẽo.

Anh quay phắt sang lạnh lùng nhìn Phạm Cát.

Phạm Cát hiểu ý, có điều hơi chần chừ.

“Cậu phải bình tĩnh… Là Phó Chủ tịch Lôi Chỉ.”

“…”

“Ông ta đang ở đâu?” Bắc Đức Khải ngữ khí tức giận lên tiếng. Chuyện sàm sỡ đối với nhóm F6 bọn họ là đại kỵ. Không những vậy, lão già đó còn đánh hai người con gái ra nông nỗi này.

“Ây da… chuyện này…” Phạm Cát khó nói.

Hạ Nhi thấy vậy thì vô cùng thất vọng về Phạm Cát, cô giúp anh ta như vậy mà anh ta nỡ lòng nào. Cô thẳng thắn vạch trần.

“Ông ta được đưa đến bệnh viện rồi.”

Bệnh viện Han Hospital.

Lôi Chỉ nằm trong phòng bệnh đang hôn mê, trên người mặc quần áo bệnh nhân. Đầu khâu mấy mũi còn được băng bó kín, ngoài ra da thịt trên người trên cổ cũng có mấy chỗ rách, chỗ nặng còn phải khâu năm sáu mũi. Gót giày của Trần Hà Huệ là loại nhọn hoắt, ghim phát nào chát phát nấy.

Bắc Đức Khải đứng bên ngoài nhìn vào, so với bộ dạng tức tưởi ban nãy thì hiện tại đã nở nụ cười hài lòng.

“Bae, đây là tác phẩm của em đúng chứ?”

Trần Hà Huệ còn chưa thỏa mãn, cũng không bắt bẻ chuyện anh ta cứ gọi mình là bae này bae nọ.

“Còn phải hỏi sao?”

“Dã man thật.” Nghĩ đến điều gì, anh ta chợt nghiêm túc nhìn Trần Hà Huệ.

“Em yên tâm, tôi nhất định sẽ đối tốt với em. Chỉ cần em đừng có đánh tôi như vậy là được.”

“Hừ.”

Hạ Nhi ở bên quan sát hai người họ, ánh mắt trầm ngâm.

Bên cạnh, Hàn Thiên Dương nắm lấy tay cô.

“Về nhà nhé?”

“Ưʍ.”