Chương 154: Lệ Chân Ninh âm mưu

Dưới màn đêm mưa xuân lất phất. Hai trái tim học cách tha thứ.

Chuyện đánh nhau với Hàn Ly Anh còn chưa nguôi ngoai, lúc này Hạ Nhi đã gây thêm chuyện khác. Cô chính là đi đánh Phó chủ tịch của thành phố này đấy…

Nghĩ cũng không dám nghĩ mẹ chồng và mọi người sẽ xử lý cô như thế nào nữa.

Vừa vào đến nhà thì y như rằng, mẹ cùng dì Lan đang ngồi trong phòng đợi cô.

Cô rón rén đi vào, vẻ mặt thực sự ăn năn hối lỗi.

“Con chào mẹ, con chào dì. Con mới về ạ!”

Cô lễ phép. Mặt cúi gằm xuống đất.

Dì Lan gật đầu rồi nhìn cô một lượt, thấy chỉ thêm vài vết thương trên mặt nên không nói gì nữa.

Mãi cũng không thấy mẹ Dương nói chuyện với mình, cô len lén mắt nhìn. Bắt gặp phải ánh mắt giận dữ không nói lên lời của bà.

Ngay lập tức, cô vội vàng tiến đến nắm lấy tay bà khóc lóc.

“Mẹ… con… con không phải cố ý.”

“Vâng, chị không cố ý, chị chỉ cố tình thôi.” Giọng mẹ nghiêm nghị.

Hạ Nhi thấy thế càng muốn khóc: “Con không phải muốn gây chuyện, mà là… mà là…”

Cô chần chừ mãi mà không nói nên hai chữ ‘sàm sỡ’. Có ai chịu được khi con dâu mình bị người khác quấy rối chứ?

“Mà là sao?” Mẹ hỏi.

“Là…”

Hạ Nhi bấm bụng mãi vẫn không nói được.

Lúc này điện thoại bàn reo lên. Dì Lan ở gần nên tiện nghe máy.

“Alo.”

Vừa nghe sắc mặt của dì trở nên khó coi. Quay sang gọi mẹ Dương.

“Chị Trần muốn gặp chị.”

“…”

Mẹ Dương nghe điện thoại, sắc mặt đã tức giận thì càng thêm khó coi.

“Em nói sao cơ?”

“…”

“Được, chị biết rồi.”

Biết rằng lại liên quan đến mình, Hạ Nhi nước mắt chảy ròng ròng.

Mẹ chồng vừa tắt máy đã quát ầm lên.

“Lôi Chỉ, tên đàn ông thối nát này. Ông ta dám sàm sỡ con dâu của ta?”

Bà quay sang nhìn cô đang khóc lóc, bao nhiêu tức giận vì cô đi đánh nhau với người ta để bị thương thì đều chuyển thành thương cảm. Ôm lấy cô.

“Con của ta. Hắn làm gì con rồi?”

Hạ Nhi cũng ôm lấy bà, nhịn không được mà nói: “Ông ta ôm con, sờ ngực còn sờ cả đùi nữa.”

Mẹ Dương nhìn lại váy đồng phục cô đang mặc, ngắn thế này chắc chắn không chỉ sờ nguyên đùi. Bà tức giận đập bàn.

“Được lắm. Con yên tâm. Lần này mẹ chắc chắn sẽ trả thù cho con.”

Ba chồng vừa trở về từ Mỹ hay tin con dâu bị Phó chủ tịch thành phố sàm sỡ đã nổi trận lôi đình, trên dưới Hàn Thị nháo nhào một phen.

Hai hôm sau, Hạ Nhi nhận được giấy báo của sở cảnh sát.

Lôi Chỉ đã đâm đơn kiện.

Trên mạng, chuyện cũ chưa dứt chuyện mới đã đến.

Đỉnh điểm là bà vợ của Lôi Chỉ đã đăng một dòng trạng thái ẩn ý lên trên mạng với hình ảnh ông ta đang ngủ yên giấc trong bộ dạng bị trấn thương.

Phó chủ tịch thành phố Lôi Chỉ nhập viện, nghe giọng điệu của bà vợ thì chính là bị hai người con gái vô duyên vô cớ đánh.

Bình thường ông ta rất được lòng người dân, trước mặt bàn dân thiên hạ thì chính là vẻ mặt phúc hậu nhân từ, yêu thương gia đình. Cho nên khi nghe tin ông ta bị đánh ai cũng tức giận lùng sục đi tìm kẻ gây ra chuyện này.

Có điều chuyện này ngoại trừ Lôi Chỉ công khai nói tên người thì không còn cách khác để tìm ra. Các bằng chứng đều bị Hàn Thiên Dương thu lại.

Nhưng mà… con sâu làm rầu nồi canh.

Lệ Chân Ninh lúc ở nhà hàng, cô ta nhìn thấy ánh mắt của Lôi Chỉ đã âm thầm tính toán, khi sự việc nổ ra đã nhanh chân sao chép một bản video camera quay lại quá trình đánh nhau của đám người.

Chiếc xe taxi dừng lại ở một tòa chung cư ngoại thành.

Khi cánh cửa mở ra, người đàn ông nhanh chóng lao vào người Lệ Chân Ninh.

Trong phòng rất nhanh vang lên âm thanh của đôi nam nữ va nhập vào nhau.

Khi xong chuyện, Lệ Chân Ninh xinh đẹp rời khỏi giường, đứng ngay trước mặt người đàn ông mặc đồ.

“Sao nào, tôi thỏa mãn Tứ muội hơn mấy lão già đó chứ?”

Lệ Chân Ninh trong lòng hơi coi thường, bên ngoài lại tỏ ra rất sung sướиɠ.

“Đương nhiên rồi. Nhị ca lúc nào cũng rất tuyệt. Sao có thể so sánh cùng với đám sâu bọ đó chứ?”

Mặc xong chiếc váy, cô ta liền tiến tới hôn lên trán của Ngộ Bạch.

“Đồ đâu?”

Ngộ Bạch tránh khỏi nụ hôn nhẹ nhàng không phù hợp của cô ta. Nụ hôn này chỉ nên dành cho những người yêu nhau.

Lệ Chân Ninh lấy từ trong túi xách một USB, và một phong bì trắng dày cộp.

Ngộ Bạch không vội xem USB mà xem xét phong bì tiền. Ưng ý mới tốt bụng nhắc nhở cô ta một câu.

“Đại ca đang lùng sục tìm kiếm cô đấy. Anh ta nghe ngóng được cô ẩn dưới đồn cảnh sát.”

Lệ Chân Ninh nghe xong thì trong lòng tức giận. Ngộ Bá, anh cũng thật là dai như đỉa.

“Anh phải giúp em.”

Lệ Chân Ninh tiến tới nắm lấy tay Ngộ Bạch.

“Tôi giúp bằng cách nào?”

Lệ Chân Ninh nhìn Ngộ Bạch đắm đuối, sau còn hôn nhẹ lên môi anh ta. Hai ngón tay nhẹ nhàng đưa qua cổ làm hành động cứa.

“Cô có lý một chút đi. Anh ta là xạ thủ bắn súng, tôi chỉ là một thằng nghiện vi tính quèn thôi.”

“Em biết, Nhị ca không phải như vậy.”

“Cho dù là thế thì cũng không được. Chúng tôi còn là huynh đệ đồng môn bao năm nay.” Ngộ Bạch vẻ mặt hờ hững khác xa với lời nói.

“Em thì không phải đồng môn của hai người sao? Anh ta vẫn sẵn lòng gϊếŧ em đó thôi.”

“Đấy cũng là do cô tự chuốc lấy. Nếu không phải cô cướp đồ của hắn, hắn cần làm vậy với cô à?”

Thấy Ngộ Bạch cứng rắn, Lệ Chân Ninh chỉ còn cách dùng mỹ nhân kế.

“Anh đừng nói thế mà…” Giọng cô ta vô cùng ngọt ngào: “Đến nước này rồi, hoặc là anh ta hoặc là em phải đi gặp sư phụ. Anh ta sống chết cũng không ảnh hưởng đến anh, nhưng em, nếu em chết thì ai có thể thỏa mãn anh, hiểu anh từng chút chứ?”

Nói rồi, không để Ngộ Bạch lên tiếng thêm cô ta liền tiến tới hôn lấy đôi môi của người đàn ông. Bàn tay xinh đẹp trườn xuống hạ bộ nam giới. Hai mắt nhắm hờ cùng cử chỉ tay thuần thục.

“Anh… giúp em nhé…!”

Giọng nói nỉ non vang lên, tuy nhiên trong đầu của Lệ Chân Ninh lúc này chỉ ngập tràn gương mặt cùng ánh mắt lạnh như băng của Hàn Thiên Dương.