Chương 84: Kết cục của Sai Nhĩ

Tuy đôi khi Tô Tầm có chút

không

bình thường, nhưng Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy

anh

không

đáng sợ như Thú vương phi

nói.

Thế giới đại loạn?

anh

rảnh rỗi

không

có chuyện gì làm sao?

một

lát sau, tiếng cười của Nguyễn Kiều Kiều cứng nhắc nơi khóe miệng, nghĩ kỹ lại hình như Tô Tầm thực

sự

rảnh rỗi

không

có chuyện gì làm.

“Đừng sợ,

anh

ta đối xử với



không

tồi. Có



trong tay,

anh

ta

sẽ

không

nỡ.”

Thú vương phi vuốt mặt Nguyễn Kiều Kiều, cười mỉm: “Tên khốn Thú vương kia từng

nói

anh

ta có khuynh hướng chống đối thế giới chống đối loài người, là

một

tên biếи ŧɦái ngầm. Có điều ai cũng

không

ngờ là tên biếи ŧɦái lại có vợ con, quả

thật

rất buồn cười đấy. Vậy mà có người nhìn trúng

anh

ta.”

“...”

Chẳng buồn cười chút nào!

hiện

tại Nguyễn Kiều Kiều rốt cuộc hiểu trong nguyên tác sao

anh

chết? Đều do tự tạo nghiệp.

anh

không

dốc sức xây dựng hòa bình cũng thôi

đi, còn ở bên trong làm trái lại là có ý gì? Thảo nào bị người ta gϊếŧ.

Nguyễn Kiều Kiều thở dài, thầm nghĩ: Tô Tầm vẫn là đừng chết, nếu chết



phải thủ tiết, còn ăn đói mặc rách nữa.

Trong lúc Nguyễn Kiều Kiều

đang

lo lắng Tô Tầm tự tìm đường chết, Tô Tầm

đang

tựa trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn toàn bộ náo nhiệt bên ngoài.

Hôm nay là đám cưới của Lý Tuyển và Liễu Như Yên, thành phố này bị chiến tranh và mưu mô quyền lợi bao trùm gần hai năm, hôm nay là ngày vui duy nhất.

“Đại nhân.” Mèo Đen từ phía sau lần mò tới.

“cô

ấy ở bên kia thế nào?”

Mèo Đen thoáng do dự, sau đó kể hết tin tức

đã

tìm hiểu ở chỗ Thú vương.

“Thú vương phi rất thích



Mèo,



Mèo... cũng thích cuộc sống bên kia.”

“Hoang vu hẻo lánh có cái gì thích chứ?” Tô Tầm thở dài, nhìn đôi tình nhân dưới lầu, làm tư thế bắn súng.

“Đại nhân, có cần đón



Mèo về

không?”

Tô Tầm thu tay về, đút trở lại túi quần mình, “Thôi, để



ấy ở bên kia

đi. Nhưng...” Hít sâu

một

hơi, Tô Tầm ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt.

không

có sao, chỉ có ánh trăng mơ hồ xuyên qua sương dày len lỏi bắn tới.

“Tôi hơi nhớ



ấy.” Che mắt lại, Tô Tầm khẽ

nói

một

câu.

Mèo Đen

không

trả lời, tính

hắn

chất phác

không

khéo ăn

nói. Tuy nhiên, tối nay đại nhân xác

thật

có gì đó

không

đúng,

không,

không

nên

nói

vậy, từ đầu chí cuối đại nhân bọn họ đều khiến người ta nhìn

không

thấu.

“Chỗ Sai Nhĩ thế nào?”

Bên tai nghe được câu hỏi lạnh lùng của

anh, Mèo Đen cảm thấy

một

cổ run rẩy từ đuôi vọt thẳng lêи đỉиɦ đầu,

hắn

vội vàng thu hồi tâm thần của mình.

“Kế hoạch thuận lợi ạ.”

“Ừ.” Tô Tầm hài lòng vuốt cằm, giống như vô ý

nói: “Tìm thời gian bảo

hắn

gϊếŧ Lý Manh Manh

đi.”

Mèo Đen sững sờ, “Đại nhân...”

Tuy

không

biết rốt cuộc vì lý do gì Sai Nhĩ bị phái đến bên cạnh Lý Manh Manh, song mấy năm nay,

hắn

và Lý Manh Manh chung đυ.ng rất tốt, Sai Nhĩ rất thích



ấy. Cứ gϊếŧ như vậy ư?

“Có ý kiến à?”

Tô Tầm ngoắc ngoắc tay, “Vấn đề tối nay của cậu hơi nhiều đấy. Trước đây, cậu đâu có thắc mắc.”

“Đại nhân.” Mèo Đen cúi đầu.

“Mà thôi

đi

xuống

đi, để tôi trực tiếp truyền lệnh làm là được. Lý Tuyển tước

một

phần quyền lợi của tôi, tôi gϊếŧ

một

người

hắn

quan tâm. Giải thích như thế, cậu có hài lòng chưa?”

Mặc dù tạm thời Tô Tầm theo Lý Tuyển, nhưng ngay cả vị trí thái tử mà Tô tướng quân cho

anh

còn chẳng quan tâm, đương nhiên

sẽ

không

để Lý Tuyển chèn ép

anh

mọi chuyện.

Có điều

một

núi

không

thể có hai hổ, trừ phi

một

đực và

một

cái.

Tô Tầm muốn ngồi

trên

đỉnh quyền lực, mặc sức làm bậy, làm sao Lý Tuyển có thể để

anh

như ý, ngoài mặc

hắn

thu Liễu Như Yên – người bên cạnh Tô Tầm làm vợ, song len lén thu lại

một

phần quyền lợi của

anh.

Tô Tầm có nội ứng và nằm vùng ở thành Nhân Loại nhiều lắm,

anh

và Lý Tuyển quen biết nhiều năm, cũng vạch kế hoạch nhiều năm, đương nhiên nắm được nội tình của đối phương.

Tên Lý Tuyển này gian xảo, quỷ kế đa đoan, tâm tư khó dò,

không

chút lưỡng lự ra tay với cha và

anh

em, nhưng đối với em họ Lý Manh Manh, vì năm xưa gả



ta cho Tô Minh mà lương tâm luôn hổ thẹn, mấy năm nay liên tục

âm

thầm chăm sóc.

Gϊếŧ



ta, ắt hẳn giáng

một

đòn phản kích nho

nhỏ

cho

hắn

nhỉ!

Tô Tầm nghĩ rất hoàn mỹ, song

anh

không

ngờ là Sai Nhĩ lại cãi lại mệnh lệnh của

anh, lén thả Lý Manh Manh.

Khi Mèo Đen trở về bẩm báo, đầu đầy mồ hôi.

“Gϊếŧ

hắn.”

Tô Tầm vuốt chén trà,

một

lát sau mới phun ra ba chữ.

Mồ hôi lạnh

trên

trán Mèo Đen toát càng nhiều hơn, “Đại nhân à, Sai Nhĩ dẫn theo Lý Manh Manh đến chỗ Thú vương rồi.”

“Hả?” Tô Tầm ngẩng đầu.

Mèo Đen vuốt mồ hôi

trên

trán, mới lên tiếng: “Sai Nhĩ trúng độc, chắc sống

không

được bao lâu. Có điều, Lý Manh Manh kéo Sai Nhĩ muốn

đi

chỗ Thú vương.

không

biết có phải Sai Nhĩ

nói

cho



ta biết



Mèo ở đó

không...”

Tô Tầm sững sờ, lập tức nhếch môi, “Có Cẩu Bất Lý,

một

Lý Manh Manh

sẽ

chẳng ra trò trống gì.”

Mèo Đen cũng kịp phản ứng, chớ xem thường Cẩu Bất Lý, cậu thừa kế năng lực của Tô Tầm,

một

loài người bình thường như Lý Manh Manh vốn

không

phải đối thủ của cậu, chẳng đáng lo ngại.

Ờ... hẳn là thế rồi!

trên

đường

đi

Sai Nhĩ chịu

không

nổi nữa, khi Mèo đen gϊếŧ

hắn

đã

dùng khoáng thạch mà mấy năm nay bọn họ cực khổ tìm kiếm bên ngoài.

Làm sao Sai Nhĩ cũng

không

ngờ, có

một

ngày

hắn

sẽ

chết

trên

vũ khí mình tạo ra.

Lúc

hắn

dẫn Lý Manh Manh ra khỏi thành phố, thân thể

không

chống đỡ nổi. Có điều nghĩ đến việc rơi vào tay Tô Tầm, Lý Manh Manh chắc

sẽ

mất mạng nên ráng nhịn đến hơi thở cuối cùng,

hắn

dẫn Lý Manh Manh

đi.

Trước mắt bắt đầu mơ hồ,

hắn

ước chừng mình sống

không

được bao lâu nữa.

“Em... trốn

một

khoảng thời gian trước

đi. Chỗ

anh

họ em,

anh

đã

đưa tin rồi. Bọn họ

sẽ

tới tìm em, sau đó... tự mình cẩn thận

một

chút.”

Lý Manh Manh cầm tay Sai Nhĩ,



muốn khóc, song kỳ quái là ngay thời khắc sống còn,



lại chẳng rơi giọt nước mắt nào. Hốc mắt



khô khốc giống như trái tim

cô.

Sống tại gia đình vua chúa, sao



có thể là thiếu nữ đơn giản được. Sai Nhĩ tiếp cận



có mục đích,



biết hết. Nhưng



chỉ quá



đơn,



đã

vứt bỏ

hắn

một

lần, lẽ nào còn định vứt bỏ lần nữa sao?

Vuốt

một

lỗ tai

không

trọn vẹn của

hắn,



nghĩ, việc này có lẽ do ông trời cho



cơ hội, cho



có thêm

một

cơ hội duy nhất nữa.

Lần trước,



tổn thương

hắn, bỏ qua

hắn, lần này

sẽ

không

có chuyện đó.

hắn

là bạn thời thơ ấu của

cô, cũng là người bạn tốt nhất của

cô.

không

phải tôi tớ gì!

hắn

là người bạn tốt nhất, vẫn luôn tốt nhất.

Chẳng qua, ngày tháng bình an trải qua quá lâu, Lý Manh Manh

đã

quên mất

hắn

mang theo tức giận mà tới, mang theo ác ý tiếp cận

cô.

Ban đầu,



đã

chuẩn bị sẵn sàng bị trả thù. Dù sao thuở thiếu thời vứt bỏ

hắn, người tổn thương

hắn

chính là

cô.

Song đợi

không

được

hắn

trả thù, lại đổi được

một

trái tim thành khẩn.

Sai Nhĩ là

một

người thú dịu dàng hay xấu hổ, đối với người mình thích,

hắn

vĩnh viễn

sẽ

không

tổn thương. Dẫu bản thân từng bị phản bội, từng bị tổn thương.

hắn

cũng

không

có cách nào tổn thương

cô.

Tô Tầm sai

hắn

đi

gϊếŧ

cô,

thật

ra



cảm nhận được, vô số lần



cảm thấy Sai Nhĩ do dự.



nghĩ, đợi lâu như thế, hình như phải đợi kết cục này.

Thậm chí



đã

nghĩ xong lời thoại trước khi mình chết.

“anh



yêu

em

không?”

hắn

sẽ

nói

gì?

hắn

không

nói

gì, thậm chí

hắn

còn chết trước mặt

cô.

Thứ tốt do Liễu Như Yên phát minh làm vết thương của

hắn

luôn

không

thể khép lại, thậm chí máu thịt thấy cả xương, mùi thối rữa từ vết thương mơ hồ truyền tới.

“Em biết.

anh

yêu

em.”

Cuối cùng,



không

hỏi gì, phủ lên đôi mắt quen thuộc ấy, chỉ là ở đó, ánh sáng rực rỡ

đã

không

còn.

“Em cũng vậy.”

Ôm Sai Nhĩ, Lý Manh Manh khẽ ấn xuống

một

nụ hôn, “Nhưng xin lỗi, lần này em

không

thể nghe lời

anh. Em

sẽ

không

trở về. Tô Tầm cướp

đi

người em

yêu, em cũng phải cướp

đi

người

anh

ta

yêu, vậy mới công bằng,

không

phải sao?”

Cuối cùng, Lý Manh Manh mỉm cười, ôm chặt Sai Nhĩ.

“Đừng sợ, em

sẽ

nhanh chóng

đi

theo

anh

thôi.” Lý Manh Manh chán ghét cuộc sống của

cô. Trước năm hai mươi tuổi,





một

thiếu nữ quý tộc, chịu

sự

sắp xếp của gia tộc lấy Tô Minh. Sau khi kết hôn, hỏng bét hết. May mà Tô Minh chết rồi, rốt cuộc



thở phào

nhẹ

nhỏm. Gặp được Sai Nhĩ,



hoàn toàn

không

đoán trước được, người bạn lúc

nhỏ

biến thành người đàn ông thành thục quay về,



mới phát

hiện

tình cảm

ẩn

giấu trong lòng mình vẫn luôn ở đó. Dù cho

hắn



một

người thú nam, giữa hai người vĩnh viễn

không

thể nào.

Cuộc sống như thế,



thực

sự

chán ghét.

không



một

tri kỷ nào bầu bạn, sống, có lẽ chẳng còn ý nghĩa gì.

Nguyễn Kiều Kiều

không

ngờ

sẽ

tình cờ gặp được Lý Manh Manh.

“cô

Lý?”

“Hi,



Mèo.” Tinh thần của Lý Manh Manh

không

tốt lắm, trông thấy

cô,



ấy nghiêng đầu

một

cái, té xỉu trước mặt Nguyễn Kiều Kiều.

Nguyễn Kiều Kiều chẳng biết Lý Manh Manh

đã

xảy ra chuyện gì, nhưng

một

người lớn còn sống sờ sờ té xỉu trước mặt mình,



không

thể thấy chết

không

cứu.

sự

thật

chứng minh, Lý Manh Manh chỉ là quá mệt mỏi, sau khi ngủ mê man

một

ngày,



ấy tỉnh lại.

“cô

tỉnh rồi?”

Lý Manh Manh uống

một

hớp nước, thắm cổ họng khô khốc, “Tôi sao vậy?”

Nguyễn Kiều Kiều nhận ly nước, thoáng nhìn LÝ Manh Manh, “Đây cũng là vấn đề tôi muốn hỏi, sao



tới đây? Còn chật vật thế?”

Lý Manh Manh im lặng,

một

lát sau mới nở nụ cười, “Tôi cãi nhau với

anh

họ, nên chạy ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.”

Cặp

anh

em họ Lý Tuyển và Lý Manh Manh xác thực thương nhau lắm cắn nhau đau, Lý Manh Manh

thì

điêu ngoa tùy hứng, gây

không

ít phiền phức ở thành Nhân Loại, nhưng lần nào cũng là Lý Tuyển chùi mông cho



ấy.

Có điều lần này,



ấy lại chọc phải thứ gì mà khiến Lý Tuyển tức giận vậy, làm bản thân

không

dám ở trong thành luôn.

“Tôi

đã

gϊếŧ người.” Lý Manh Manh thè lưỡi, dè dặt

nói.

“...”

Nguyễn Kiều Kiều giật mình, lui về sau

một

bước. Đầu óc



không

nhịn được nghĩ tới

một

câu

nói.

Thiên tử phạm pháp

thì

cũng bị xử như thứ dân.

“Lý Tuyển muốn gϊếŧ

cô?

không

đúng, tôi hẳn nên hỏi người



gϊếŧ là ai?”

“một

tên khốn kiếp mà thôi.”

Lý Manh Manh mệt mỏi chống thắt lưng, “Tôi ngủ đến mức có chút nhũn người. Được rồi,



đừng hỏi lung tung này nọ nữa, tôi chưa bao giờ gϊếŧ người

không

nên gϊếŧ. Nếu

một

ngày nào đó, tôi gϊếŧ người

không

nên gϊếŧ,

thì

tôi

sẽ

một

mạng đền

một

mạng.”

Trong ánh mắt Lý Manh Manh, có thứ Nguyễn Kiều Kiều nhìn

không

hiểu.

Khi



đang

định nghiên cứu sâu, bỗng nhiên



ấy nắm tay

cô, yếu ớt cầu xin: “Đúng rồi, nghe

nói

chỗ Thú vương chơi rất vui,



cũng quen thuộc nơi đây. Sao, dẫn tôi ra ngoài mua sắm

đi...”

“cô

không

sợ người thú hả?” Nguyễn Kiều Kiều nhịn

không

được muốn đánh vỡ.

“Người thú à... hơi sợ đó...” Lý Manh Manh híp mắt nghiêng đầu, đưa ra đề nghị khác, “Có điều tôi ở đây ngột ngạt quá, hay chúng ta ra ngoài

đi

dạo

đi. Trước giờ tôi chưa từng thấy núi xanh ngát như thế,



dẫn tôi lên núi

đi, từ

nhỏ

tôi chưa từng ngửi được

không

khí trong lành vậy.”

Thấy dáng vẻ đáng thương của Lý Manh Manh, Nguyễn Kiều Kiều đồng ý.

“Được, chúng ta

đi

sau núi dạo, còn có mâm xôi dại ăn ngon nữa cơ.



tới đúng lúc lắm, hôm nào nhất định phải nếm thử rượu mâm xôi tôi tự ủ.”

“Ừ,

nói

sau

đi.”

Lý Manh Manh cúi đầu, cũng che giấu tia sáng chợt lóe qua trong mắt.