Chương 86: Em không để ý anh

hiện

tại Nguyễn Kiều Kiều biết mình

không

phải

đang

mơ.



thực

sự

từng tới mạt thế, nên mới chọc phải Tô Tầm.



không

cảm thấy mình làm sai.



vốn

không

phải người của mạt thế, hơn nữa mạt thế thảm biết bao, suốt ngày toàn là chiến tranh, còn ăn

không

đủ no mặc

không

đủ ấm, mỗi ngày bị Tô Tầm nô dịch,

không

có TV

không

có di động

không

có bạn bè, quan trọng nhất là cũng

không

có ba mẹ nuôi dưỡng



nhiều năm.

Nếu có

một

cơ hội có thể về nhà, trở lại thế giới cũ, tại sao



không

về chứ!

Tại sao



phải ở lại mạt thế chịu khổ?

Hướng lợi tránh hại,

đi

đường thẳng là bản năng của con người. Nếu có thể

đi

đường thẳng,

một

bước

đã

có thể đến nơi, vì sao còn phải

đi

nhiều đường vòng vậy, đúng là rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm!

Nguyễn Kiều Kiều muốn về nhà, nhưng



không

ra được.

Sau đó, Tô Tầm lại chẳng thấy đâu.



mơ hồ biết được Tô Tầm dùng biện pháp cấm kỵ nhốt linh hồn



lại, có lẽ còn tổn thương đến bản thân

anh, nên

anh

mới

nói

anh

đè



rất khó chịu.

Nhưng,

anh

cũng đâu thể nhốt



ở chỗ này. Ở chỗ này rất tối,

không

có thứ gì,



không

thích.

“Có muốn... gϊếŧ nó

không?” Bên tai,

một

giọng

nói

dịu dàng vang lên.

Nguyễn Kiều Kiều bỗng nhiên ngẩng đầu, “Ai?”

“Là tôi nè.



Mèo,



nghe

không

ra giọng tôi sao?”

Giọng

nói

này, Nguyễn Kiều Kiều rùng mình

một

cái, đây

không

phải mẹ Tô Tầm ư?

“Bà... bà là người hay ma?”

“Khụ khụ...” Mẹ Tô Tầm ho khan

một

tiếng, quá lúng túng, “Tôi

đã

không

còn là ma nữa. Chẳng qua bây giờ là

một

con ma đáng thương

không

trọn vẹn hồn phách.”

“...”

Thấy Nguyễn Kiều Kiều im lặng, giọng

nói

ấy liên tục

nhẹ

nhàng

nói: “Giờ



cũng là ma, thân thể



không

còn khôi phục được nữa, nó

sẽ

nhốt



cả đời.



muốn ở trong bóng tối này cả đời à?”

Đương nhiên Nguyễn Kiều Kiều

không

muốn. Dù thực

sự

không

thể thả



về nhà, cũng phải để



trở lại mạt thế. Nhốt



ở đây làm gì?

“Cho nên, cách duy nhất là



gϊếŧ nó. Nghe lời tôi, giờ là thời điểm đau đớn nhất của nó, vì tìm



về mà nó vượt qua

không

gian song song, dùng hết sức lực rồi.

hiện

tại chỉ cần



làm ầm ĩ, nó áp chế



không

nổi, tôi lại giúp



một

chút là



có thể rời

đi

rồi. Muốn

đi

nơi nào

thì

đi

nơi đó.”

Nghe rất hấp dẫn, song thời điểm mấu chốt, Nguyễn Kiều Kiều thông minh đột xuất, “Bà muốn gϊếŧ

anh

ta hả”

“không

gϊếŧ nó,



đi

bằng cách nào? Hay



lòng dạ đàn bà, muốn bị nó nhốt ở đây cả đời?”

Tất nhiên



không

muốn bị nhốt ở đây cả đời, nhưng



không

muốn gϊếŧ Tô Tầm.

“Đừng quên rằng



vốn có thể về nhà, giờ bị nó nhốt ở nơi tối tăm như vậy,



không

sợ sao?”

Nguyễn Kiều Kiều

không

trả lời.



thực

sự

ghét chỗ này, song phải gϊếŧ chết Tô Tầm,



phát

hiện



không

nỡ.

Thứ đồ chơi tình cảm này rất hư ảo, mà ở thời điểm quan trọng

sẽ

nắm giữ lương tâm mình. Nếu gϊếŧ Tô Tầm, sau này



cũng

sẽ

bị cắn rứt lương tâm. Trọng điểm là ——



không

nỡ.

Sau khi mẹ Tô Tầm

nói

xong liền biến mất, nghe được

âm

thanh thảm thiết của bà ta, có lẽ Tô Tầm bắt bà ta

đi

rồi.

Tô Tầm vẫn

không

xuất

hiện,

một

mình



ôm đầu gối, để mình chìm vào bóng tối.

Đều

nói

người

không

vì mình, trời tru đất diệt, nhưng



thuộc chòm sao Cự Giải mà. Dịu dàng, lo việc nhà và có

một

trái tim thánh mẫu.



theo Tô Tầm bảy năm, bảy năm đó, muốn



trở tay gϊếŧ

anh,



thực

sự

không

làm được.

“Tô Tầm.”



thử giao lưu với

anh, nhưng Tô Tầm

không

lên tiếng.

“Tô Tầm,

anh

nghe được

không? Chúng ta

nói

chuyện được

không?

anh

không

thể nhốt tôi cả đời.”

Rốt cuộc tiếng kêu gào của



làm Tô Tầm trả lời. Giọng

anh

rất suy yếu, giống như mẹ Tô Tầm

nói,

hiện

tại

anh

cực kỳ yếu.

Nhưng

anh

làm chuyện nguy hiểm như vậy, là vì muốn mang



trở về sao?



nghĩ việc này là

một

sự

sai lầm.



không

muốn trở về, Tô Tầm còn bị thương nặng, nghĩ sao cũng

không

thấy có lợi.

“Đại nhân,

anh

bị thương rất nghiêm trọng ư?”

“Ừm.” Bỗng nhiên Tô Tầm khẽ cười thành tiếng, “Em muốn gϊếŧ

anh

à?”

Nguyễn Kiều Kiều huơ tay phân bua: “anh

biết



tôi

sẽ

không

làm mà.”

“Ừm.”

Tô Tầm lại

không

nói

gì.

Nguyễn Kiều Kiều sợ

anh

lại

đi, lập tức

nói: “hiện

tại tôi bị sao thế? Có phải tôi

đã

chết

không?”

Trong bóng tối,

một

lúc lâu mới vang lên giọng

nói

nhẹ

nhàng của Tô Tầm.

“Ừm. Dao của Lý Manh Manh có kịch độc. Khi Cẩu Bất Lý mang em về, cơ thể em

đã

lạnh như băng.”

“Hả...” Hóa ra chết

thật

rồi? Nguyễn Kiều Kiều vô cùng chán nản, “Đại nhân, tôi cũng chết rồi,

anh

còn giữ tôi làm gì?”

“anh

đem thi thể em về núi Tuyết, núi Tuyết có thể đảm bảo thi thể em

không

thối rửa, em có thể sống lại lần thứ hai, cũng có thể sống lại lần thứ ba.”

“... Nhưng, giờ tôi còn ở chỗ này mà!”

nói

sống lại cái gì? Đó căn bản là giả được chưa?

một

lúc lâu, giọng Tô Tầm mới vang lên, “anh

có thể cứu sống em.”

Mà thôi, xem ra Tô Tầm

đã

hạ quyết tâm,



vốn

không

có cách nào thay đổi quyết định của

anh.

“Đúng rồi, Cẩu Bất Lý thế nào?” Ngày ấy, cậu ngậm



từ

trên

vách núi cao như vậy rơi xuống,

không

biết có bị thương

không?

“Gãy hai chân.”

“...”

Nguyễn Kiều Kiều hít mũi

một

cái, “Nó là con trai

anh,

anh

phải tốt với nó

một

chút.”

Im lặng

một

hồi, Tô Tầm mới lên tiếng: “Em quay về,

anh

sẽ

tốt với nó.”

“...”

Nguyễn Kiều Kiều tiếp tục hít mũi, “Còn nữa, tại sao Lý Manh Manh muốn gϊếŧ tôi? Tôi tự thấy mình

không

có lỗi với



ta, cũng

không

cướp chồng của



ta, tại sao



lại hạ độc thủ với tôi? Hay là, vốn dĩ



ta thích

anh, nên hận tôi đố kỵ tôi?”

“...”

Lần này giọng Tô Tầm trở nên bất đắc dĩ, “anh

gϊếŧ Sai Nhĩ.”

“...”

Dường như sợ Nguyễn Kiều Kiều

không

hiểu, Tô Tầm lại chậm rãi

nói

thêm

một

câu.

“Sai Nhĩ là người tình của



ta.”

“... A ssiz!”

Nguyễn Kiều Kiều tức giận, ra là vậy,



nói

mà,



luôn thiện chí với mọi người, sao có thể dẫn đến họa lớn diệt khẩu kiểu này chứ,

thì

ra tại Tô Tầm.

Có điều, tại sao Tô Tầm phải gϊếŧ Sai Nhĩ? Ăn no rửng mỡ hả?

“Sai Nhĩ phản bội.”

“...”

Nguyễn Kiều Kiều thực

sự

không

hiểu nổi suy nghĩ của Tô Tầm, cũng chẳng muốn biết ân oán trước kia. Bỗng nhiên



nghĩ tới Thú vương phi, Tô Tầm có

một

số suy nghĩ hoàn toàn phản thế giới phản loài người.

Cho nên, về bản chất

anh

không

phải người tốt lành gì, người lương thiện gì đó đừng

nói

tới

anh.

“Đại nhân,

anh

muốn thế giới này đại loạn sao?”

Tô Tầm

không

nói.

Nguyễn Kiều Kiều cũng chẳng quan tâm,



nói

tiếp: “Đại nhân,

anh

biết tại sao tôi muốn về nhà

không? Đương nhiên,

không

thể phủ nhận cha mẹ là nguyên nhân lớn nhất. Nhưng còn

một

nguyên nhân nữa là, tôi

không

thích thế giới này, thế giới này quá nhiều chiến tranh. Tôi là người quen sống trong cảnh hòa bình rồi, tôi chỉ muốn cuộc sống đơn giản như

đi

làm

nhẹ

nhàng kiếm chút tiền, tan việc xem phim Hàn hoặc cùng mình thích coi phim, dạo phố, ăn cơm. Tôi

không

muốn cuộc sống phức tạp như vậy, tôi chỉ muốn sống

một

đời vô cùng đơn giản. Đại nhân à,

anh

muốn hủy diệt thế giới,

anh

cũng

sẽ

hủy diệt cuộc sống tôi muốn, nên tôi

không

muốn quay về.”

Tối đen,

không

có bất kỳ

âm

thanh nào.

Có lẽ



lại uổng công rồi, chắc Tô Tầm

đã

đi.

Ngay khi Nguyễn Kiều Kiều nghĩ thế, trong bóng tối vang lên giọng của Tô Tầm.

“anh

nghe theo em hết, có phải em

sẽ

quay về

không?”

“...” Nguyễn Kiều Kiều do dự.

Quả nhiên, giây kế tiếp, giọng

nói

thẹn quá hóa giận của Tô Tầm truyền đến, “Em lại do dự?

không

ngờ em là người phụ nữ như vậy! Sao tôi có thể tin em chứ!”

“...”

anh

tức giận à? A ssigz! Vấn đề lớn như thế, lẽ nào

không

cho



do dự chút sao?



thực

sự

nhịn hết nổi rồi!

Con người đúng là sinh vật đáng ghét, Nguyễn Kiều Kiều ghét bóng tối, nhưng dần dà



phát

hiện

mình quen mất rồi.

Ban đầu



chỉ có thể nghe được tiếng của Tô Tầm, tiến sĩ Gấu, từ từ



nghe được tiếng của Cẩu Bất Lý, Chuột Đệ và những

âm

thanh khác.

Sau đó,



thoát khỏi phòng tối,



có thể trông thấy những người khác.

Tất cả hình như

không

khác gì trước đây, chỉ có

một

điều duy nhất là những người khác

không

thể nhìn thấy

cô.

Ngoại trừ Tô Tầm.

Phải

nói

rằng khi lần nữa trông thấy

anh, Nguyễn Kiều Kiều vẫn sợ hết hồn. Con chó săn to của



sao gầy đến thế, cả người như da bọc xương, vừa nhìn là biết

không

ăn cơm tử tế rồi.

không

chỉ vậy, mỗi ngày

anh

đều

sẽ

đúng giờ thổ huyết, màu đỏ tươi ấy làm Nguyễn Kiều Kiều thấy mà đau lòng

“Đại nhân,

anh

hộc máu rồi.”

“Ừm.”

Tinh thần Tô Tầm rất kém,



thấy tiến sĩ Gấu bắt mạch cho

anh, “Đại nhân à,

anh

cứ tiếp tục như thế nữa, đừng

nói

không

cứu được



Mèo, ngay cả mạng của mình cũng mất đó.”

Tô Tầm xua tay, “Tìm được Liễu Như Yên chưa?”

Tiến sĩ Gấu hơi do dự, “Tìm

thì

tìm được rồi, nhưng giờ Liễu Như Yên là vợ của thái tử,

hắn

sẽ

không

dễ dàng giao người ra. Mặc dù

hắn

không

quan tâm Liễu Như Yên, nhưng nếu muốn giét Liễu Như Yên để



Mèo kéo dài mạng sống,

thì

Lý Tuyển

sẽ

không

đồng ý. Huống chi, chúng ta còn gϊếŧ Lý Manh Manh.”

“Haha.”

Tô Tầm xua tay, “một

Lý Manh Manh tính là gì, Liễu Như Yên càng là đồ bỏ

đi,

hắn

căn bản

không

quan tâm.

hắn

chỉ cần lợi thế to lớn hơn thôi.”

Tiến sĩ Gấu

không

nói

thêm gì, Tô Tầm

nói

một

hồi hình như rất mệt mỏi.

Ông đặt

một

bình

nhỏ

xuống, “Đại nhân à, thứ này

sẽ

khiến

anh

dễ chịu hơn.”

“Ông lui xuống trước

đi.”

Sau khi tiến sĩ Gấu rời

đi, Nguyễn Kiều Kiều chui ra khỏi phía sau Tô Tầm.

“anh

muốn gϊếŧ Liễu Như Yên hả”

“Ừ.” Tô Tầm uống

một

ngụm thứ trong bình, sắc mặt khá hơn tí, “Ban đầu,

anh

trấn áp hồn phách của Liễu Như Yên chỉ để làm



ta nghe lời, về sau

không

ngờ rằng biện pháp đó

không

có tác dụng

trên

người em, Cẩu Bất Lý thân nhất cũng vô dụng, chỉ còn có mỗi



ta.

anh

cần bắt



ta làm thí nghiệm, rốt cuộc

đã

sai chỗ nào.”

“Liễu Như Yên

sẽ

ra sao?”

Tuy

không

nên có lòng thánh mẫu ở đây, nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẫn hỏi ra.

Tô Tầm lườm

cô, “Sao nào? Ngay cả

một

kẻ

không

liên quan cũng đáng để em quan tâm vậy à, vì sao

không

thấy em quan tâm

anh?”

Sắc mặt Tô Tầm nhanh chóng trắng bệch,

không

đợi Nguyễn Kiều Kiều mở miệng,

anh

hoàn toàn biến sắc, ọc

một

tiếng phun ra máu tươi.

“Đại nhân.”

Tô Tầm ngẩng đầu, chẳng thèm để ý lau máu nơi khóe miệng, bên mép nhếch ra nụ cười lạnh.

“Nhưng

anh

cũng chẳng quan tâm. Em

không

quan tâm

anh,

anh

quan tâm em đủ rồi.”