Chương 87: Tôi muốn mạng của cậu

nói

thật, Nguyễn Kiều Kiều chưa từng nghĩ tới tình cảm của Tô Tầm dành cho



lại sâu đậm như thế. Xưa nay Tô Tầm

không

để lộ cảm xúc ra ngoài, phụ nữ đều thích dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng

anh

lại chẳng

nói

được

một

câu âu yếm nào.

Cùng lắm

anh

ra sức ở

trên

giường hơn. Có điều,



cho rằng do bản thân

anh

muốn thoải mái thôi.

Huống chi, làm bạn trai,

anh

bị trừ điểm rất nhiều, vì vậy ở trong mắt Nguyễn Kiều Kiều, giữa hai người

không

có kiểu tình

yêu

đích thực kinh thiên địa khϊếp quỷ thần.





đâu biết rằng, tình

yêu

ở thế giới này còn có

một

loại gọi là mưa dầm thấm lâu.

Tô Tầm tái nhợt suy yếu làm Nguyễn Kiều Kiều có phần đau lòng, song



sờ

không

được

anh,



chỉ có thể nhìn thấy tay mình xuyên qua thân thể

anh.

Tô Tầm nhắm mắt lại, rất mệt mỏi.



cho rằng

anh

muốn nghỉ ngơi tí, nhưng Mèo Đen nhanh chóng bước vào.

“Lý Tuyển gửi thư ạ.”

Tô Tầm chợt mở mắt, “Khi nào?”

Mèo Đen

nói

một

mốc thời gian.

Tô Tầm khoát khoát tay, “Cậu

đi

xuống trước

đi.” Dừng

một

chút,

anh

còn

nói

thêm: “Trả lời bên kia, tôi

sẽ

đi.”

Mèo Đen muốn

nói

lại thôi, nhưng cuối cùng thấy dáng vẻ

anh

mệt mỏi, cuối cùng vẫn

không

nói

gì, khom người lui ra ngoài.

“Đại nhân,

anh

muốn

đi

gặp Lý Tuyển sao?”

Tô Tầm

không

mở mắt, nhàn nhạt “ừ”

một

tiếng.

Nguyễn Kiều Kiều chuyển động bên người

anh, “Là vì chuyện Liễu Như Yên ư?

không

phải

nói

không



một

trăm khả năng à? Hơn nữa Lý Tuyển vừa nhìn

đã

biết chẳng phải người dễ chọc.”

“Hễ có

một

khả năng

nhỏ

nhoi,

anh

sẽ

không

bỏ qua.”

Tô Tầm mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Nguyễn Kiều Kiều, “Nếu

anh

thất bại,

anh

sẽ

theo em cùng nhau làm ma.”

“...” Mặc dù hơi đáng sợ, song Nguyễn Kiều Kiều vẫn có chút cảm động.

Giây kế tiếp, lại nghe Tô Tầm

nói

thêm: “không

biết làm ma có thể lên giường

không?”

“...”

một

bụng cảm động đều tan thành mây khói vào giờ khắc này!

Khi Tô Tầm và Chuột Đệ

đi

gặp Lý Tuyển, gần tới cửa, Chuột Đệ ngăn cản

anh.

“Đại nhân,

anh

xác định phải làm vậy à?”

“Cậu cản tôi?”

“Xin lỗi đại nhân.” Chuột Đệ lui

một

bước, “Tôi chỉ... cảm thấy đại nhân có thể suy nghĩ lại.

hiện

tại dù sao Liễu Như Yên cũng là hoàng hậu của thành Nhân Loại, dù tình cảm của Lý Tuyển dành cho



ta

không

đủ sâu, nhưng

anh



ràng muốn mạng của



ta, chỉ sợ Lý Tuyển

sẽ

không

đồng ý. Lần này

hắn

kêu

anh

tới, e rằng có

âm

mưu khác.” Thấy Tô Tầm

không

nói

lời nào, Chuột Đệ tưởng

anh

đã

bị thuyết phục, bèn

không

ngừng cố gắng

nói: “Tôi biết



Mèo rất quan trọng với

anh, nhưng đây là cuộc mua bán lỗ vốn



rệt tới thế, cán cân nghiêng về

một

bên, là mạng của

anh, hoặc chuyện càng đáng sợ hơn nữa là vẫn chẳng biết có thể cứu sống



Mèo

không. Đại nhân à, từ ngày tôi

đi

theo

anh

luôn biết

anh

rất thông minh,

anh

chưa bao giờ làm cuộc mua bán lỗ vốn hết, lần này



ràng lỗ lã, tại sao phải làm?”

Chuột Đệ cứ thao thao bất tuyệt, Tô Tầm

không

biến sắc chút nào,

anh

nhìn Chuột Đệ,

nói

một

câu.

“Cậu cũng

nói

tôi chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn.”

nói

xong, Tô Tầm mặc kệ, tiến vào.

Bên trong cánh cửa, Lý Tuyển

đã

đợi lâu, “anh

đến rồi.”

Tô Tầm gật đầu.

Lý Tuyển ra hiệu cho Tô Tầm ngồi xuống trước mặt

hắn, “Tô Tầm, chúng ta hợp tác nhiều năm như thế chưa bao giờ xuất

hiện

sai lầm, cậu biết tôi thưởng thức cậu nhất ở điểm nào

không?”

Tô Tầm nhìn ly trà

trên

bàn, nét mặt thoáng lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, “anh

nên biết tôi

không

phải tới ôn chuyện cũ với

anh. Chúng ta

đi

thẳng vào vấn đề

đi,

anh

muốn sao mới giao Liễu Như Yên cho tôi.”

“cô

ấy là hoàng hậu của tôi. Dù

không

có công lao, cũng có khổ lao.”

“Tôi biết.” Tô Tầm

không

chút đổi sắc, “Nên tôi

sẽ

cho



ta

một

lợi thế tốt.”

Lý Tuyển cười, “nói

như cậu, nếu tôi

không

đồng ý,

thì

chẳng phải quá vô tình rồi.”

“không, tôi biết

anh



một

người chung tình. Chẳng qua, giống như

anh

hiểu



tôi, tôi cũng hiểu



anh,

sự

chung tình của

anh

chưa bao giờ dành cho Liễu Như Yên,



ta

không

phải mẫu người

anh

thích.”

Lý Tuyển sững sờ, lập tức cười haha, “Tôi nhớ Thú vương từng

nói, chỗ nào cậu cũng thông minh, nhưng chỉ có tình cảm là

không

nhạy bén, giờ xem ra,

hắn

cũng nhìn lầm.” Lý Tuyển vỗ bàn, trong mắt lóe lên chút ánh sáng, “Được, tôi đồng ý với cậu. Liễu Như Yên tôi có thể giao cho cậu, nhưng có hai điều kiện.”

Ánh sáng trong mắt Tô Tầm bắn ra bốn phía, “Điều kiện gì?”

“Thứ nhất, cậu cũng biết rồi, thành Tây Bắc của Tô tướng quân, tôi bị tình thế ép buộc. Chuyện chia tách quốc gia như vậy

không

thể xảy ra

trên

người tôi.”

Tô Tầm gật đầu, “Được, tôi đảm bảo.”

“Điều kiện thứ hai.”

Lý Tuyển ngẩng đầu, sát khí trong mắt như gợn nước dần dần xao động.

“Tôi muốn mạng của cậu.”

Tô Tầm nhếch môi cười,

không

chút bất ngờ.

“Được, tôi hứa với

anh.”

anh

thản nhiên như thế, trái lại khiến Lý Tuyển bất ngờ.

“cô

ta quan trọng như vậy à? Chỉ là

một



hồn của dị thế, đáng

không?”

Tô Tầm cúi đầu, giọng hơi

nhỏ, “không

có gì là đáng hay

không. Tôi chỉ biết,

không





ấy, cuộc sống rất nhàm chán.”

“Thế, cậu có nghĩ tới, nếu cậu chết,

thì



ta

sẽ

ra sao?”

“Suy nghĩ của



ấy, tôi

không

quan tâm. Tôi, làm được là được.”

Lúc Tô Tầm rời

đi, ánh trăng

trên

trời rốt cuốc từ từ ló dạng từ đám mây đen ngòm. Lý Tuyển rất lâu

không

rời

đi, cho đến khi giọng nữ êm ái phía sau rèm vang lên,

hắn

mới khẽ nhúc nhích tay, bưng ly trà

đã

nguội từ lâu

trên

bàn lên.

“Em nghĩ sao?”

Rèm bị kéo ra,

một

người phụ nữ mạnh mẽ bước ra, giọng

nói

êm ái khác với vẻ bề ngoài oai hùng hiên ngang.

“không

ngờ

hắn

thích



Mèo tới vậy.”

Thú vương phi ngồi xuống trước mặt Lý Tuyển, “nói

đi,

anh

thực

sự

muốn gϊếŧ

anh

ta sao?”

Lý Tuyển nhếch môi cười, “Em cảm thấy thế nào?

một

con người nguy hiểm ngầm như vậy,

không

loại trừ cậu ta, chỉ sợ về sau chúng ta

sẽ

khó sống...”

Thú vương phi lắc đầu, “Em biết mình có chút lòng dạ đàn bà, chỉ hơi cảm khái thôi. Khi Tô Tầm chết rồi,

trên

thế giới này, có lẽ

không

còn người cản trở chúng ta nữa. Nhưng, đời người như vậy, ắt hẳn rất buồn chán. Tựa như Tô Tầm

nói,

anh

ta sống rất buồn chán,

anh

ta chỉ có



Mèo ở bên cạnh mới

không

nhàm chán nữa, mới giống

một

con người.”

Thú vương phi

nói

xong, bưng ly trà Tô Tầm chả buồn động vào lên, uống

một

ngụm.

Cuối cùng,



lau miệng, “Được rồi, thời gian

không

còn sớm, em

đi

đây.”

Lý Tuyển quýnh lên, ngồi bật dậy, “Nhanh thế à?”

“Ờ... đợi

đã...” Thú vương phi lấy

một

thứ trong ngực, nhìn kỹ, lại là

một

túi mâm xôi lớn

nhỏ

không

đồng đều, “Tặng

anh, quà tân hôn.”

“anh...”

Lý Tuyển nhận túi mâm xôi, dở khóc dở cười, “anh

đã

lâu rồi

không

ăn mấy thứ này.”

“Thế

anh

không

muốn ăn hả?

không

muốn

thì

em đem về ủ rượu. Lần trước



Mèo dạy em ủ rượu mâm xôi

không

tồi.”

“thật

sao?” Trong mắt Lý Tuyển mang theo vẻ mong đợi, “Hay là

anh

trả mâm xôi cho em, em đem về ủ rượu cho

anh

nếm thử xem.”

Thú vương phi nhìn túi mâm xôi Lý Tuyển đùn đẩy lại, nhưng

không

tiếp nhận.

một

lát sau,



mới lên tiếng: “Lý Tuyển, chúng ta

không

thể nào. Nếu

đã

không

có khả năng,

thì

cũng chẳng cần hi vọng lẫn nhau, việc này

không

tốt cho chúng ta.”

Vậy em còn tới làm gì? Lý Tuyển thầm muốn bật ra câu này, song cuối cùng

hắn

chỉ thản nhiên bình tĩnh rút tay về, “anh

lừa em thôi, mâm xôi ăn ngon như vậy, đem ủ rượu

thì

quá lãng phí vị ngọt nguyên thủy của trái cây rồi. Ừm, rất ngon.”

hắn

lấy

một

trái bỏ vào miệng, “Chua quá.”

Thực

sự

rất chua.

hắn

nắm chặt tay, trước mặt

không

còn bóng dáng của



gái

kia nữa.

“Rất... ngọt.”

Cuối cùng,

hắn

mới chậm rãi bật ra hai chữ như thế.

Chuột Đệ trở về, báo cáo

một

màn này cho Tô Tầm hay.

anh

vốn

đang

nhắm mắt, nghe vậy chợt mở mắt ra.

“Bọn họ thực

sự

có gian díu, lá gan ghê gớm nhỉ?”

Chuột Đệ gật đầu, dường như

hắn

đã

dò la được

một

bí mật lớn động trời.

không

ngờ vua của tộc loài người lại có chút vướng mắc tình cảm nho

nhỏ

với vương phi của tộc người thú.

Quả

thật

hắn

cảm thấy mắt chó cũng bị chọc mù rồi.

“Đại nhân, tính sao đây? Chuyện này có thể lợi dụng

không?”

Tô Tầm xua tay, “Tạm thời bất động. Thực lực của Thú vương phi ở bên kia

không

yếu, mấy năm nay tất cả những chuyện Lý Tuyển làm đều vì



ta, nếu như động vào



ta, tương đương với việc chọc giận cả hai bộ tộc.”

Sau khi Chuột Đệ rời

đi, Nguyễn Kiều Kiều từ phía sau bước ra.

Khi



ở tộc người thú

đã

cảm giác được dường như Thú vương phi và Lý Tuyển có chút mờ ám, chẳng ngờ Thú vương phi còn thực

sự

chạy tới thăm Lý Tuyển.

Hai người này vẫn khiến người ta hoàn toàn

không

ngờ tới.

Có điều nhìn bộ dạng đó của Tô Tầm,



lại rất lo lắng.

“Đại nhân à,

anh

phải

đi

thành Tây Bắc sao? Có phải Lý Tuyển ép

anh

đi

đối phó Tô tướng quân

không?”

Nghe Tiểu Manh

nói, giờ Tô tướng quân cũng

không

phải kẻ tầm thường, nghe

nói

ông ta bắt tay với bộ hạ cũ của chú Lý Tuyển, liên tục nuốt vài thành phố của

hắn.

Tô tướng quân như vậy, há là tên ngốc? Tô Tầm có thể đối phó ông ta ư?

“Ừ.”

Tô Tầm đơn giản dứt khoát gật đầu, “Dù sao sớm muộn gì cũng phải giải quyết.”

Lý Tuyển đúng là lợi hại, lại bảo Tô Tầm

đi

đối phó Tô tướng quân,

một

chiêu mượn đao gϊếŧ người quá hay.

“Nhưng, Tô tướng quân bên kia... hẳn

không

dễ đắc thủ thế.”

Tô Tầm gật đầu, “Cho nên chỉ có thể dùng trí,

không

thể dùng vũ lực.”

“Đấu trí như thế nào?”

Đúng lúc đó, cửa bị gõ. Cẩu Bất Lý bước vào.

Nguyễn Kiều Kiều lâu rồi chưa gặp Cẩu Bất Lý, chỉ cảm thấy cậu lại cao thêm

một

chút. Trút bỏ

sự

ngây ngô của trẻ con,

hiện

tại cậu có thêm

một

phần chín chắn của thiếu niên, song mơ hồ vẫn có thể nhìn ra

không

ít

sự

non nớt.

“Đại nhân, ngài tìm tôi.”

“Ừ, chỗ Tiểu Bạch, cậu bố trí xong chưa?”

Cẩu Bất Lý gật đầu,

không

chút cảm xúc

nói: “đã

chặt

một

tay của



ta, cũng sắp xếp cho cấp dưới của Tô tướng quân cứu



ta.”

“Ừ.” Tô Tầm hài lòng gật đầu, “Mặt khác, khu mỏ bên kia sắp xếp xong chưa?”

Cẩu Bất Lý gật đầu, “Tiểu Manh

đã

chuẩn bị ổn thỏa ở bên kia, chỉ chờ Tiểu Bạch bên này nữa thôi.”

“Ừ, được rồi, cậu lui xuống trước

đi. Đúng rồi...” Cuối ùng, Tô Tầm gọi Cẩu Bất Lý lại, “Chỗ núi Tuyết cậu trông chừng cho kỹ,

không

cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần.”

Nhắc tới núi Tuyết, đôi mắt da cam của Cẩu Bất Lý thoáng lóe lên vẻ đau xót, giọng cũng trở nên yếu ớt, “Đại nhân, mẹ thực

sự

có thể sống lại sao? Khi nào tôi có thể gặp lại mẹ?”