Chương 5: Cưỡng Ép H (1)

Mỗi câu mỗi chữ của anh, đủ tàn nhẫn làm cho cô choáng váng. Hai chân run rẩy, chỉ có thể gắng gượng.

Nói xong Lãnh Phong Thần đẩy cô xuống giường điên cuồng hôn môi cô! Đầu lưỡi trơn mướt lần mò tìm môi cô bắt lấy. Hơi thở nam tính thô bạo xộc thẳng lên mũi cô làm tim Diệu Hàm Nhi như muốn ngừng đập.

"Ưʍ...anh thả tôi ra. Lãnh Phong Thần anh...tên khốn khϊếp".

Những lời nói đầy tức giận của cô bị anh nuốt trọn quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho anh ra sức dày xéo bàn tay không an phận dạo quanh khắp người cô. Đôi gò bồng trắng nõn nhấp nhô theo từng nhịp thở của cô làm tăng thêm phần kí©h thí©ɧ. Bàn tay thô ráp to lớn tùy ý xoa nắn không chút thương tiếc, thân thể mềm mại của cô bắt đầu mềm nhũn. Diệu Hàm Nhi bắt đầu thở gấp đôi môi căng mọng cũng không kìm được tiếng rêи ɾỉ đáng khinh.

"Dừng lại đi..."

Lãnh Phong Thần như một con thú dữ lâm trận, không quan tâm đến lời cô nói, xoa nắn bộ ngực đầy đặn xong anh còn thô bạo luồn tay vào trong váy cô chiếm lấy nơi tư mật.

"Không!"

Diệu Hàm Nhi lắc đầu phản kháng đây là lần đầu tiên cô trải qua loại chuyện thế này càng không biết đối mặt với nó ra sao chỉ thấy anh thành thục dày vò cô.

Bên ngoài tiếng mưa càng lớn tràn đầy sự lạnh lẽo nhưng bên trong phòng lúc này lại có một luồng khí nóng khác bao trùm lấy. Hương thơm dịu nhẹ thanh mát của cô làm tâm trí Lãnh Phong Thần như phát điên anh không thể không làm theo lý trí của mình khi đã bị du͙© vọиɠ làm mờ mắt.

Nhanh chóng tay anh đã giựt phăng chiếc váy ngủ của Diệu Hàm Nhi vứt xuống đất. Nụ hôn vẫn tiếp tục kéo dài. Dáng người của Diệu Hàm Nhi phải nói là rất đẹp bầu ngực căng tràn không quá to cũng không quá nhỏ rất vừa tay vòng eo thon tinh tế mà đặc biệt là nước da trắng sáng càng trở nên hoàn hảo hơn dưới ánh đèn mờ ảo.

Hai tay buông xuôi nắm chặt lấy đến mức móng tay khảm sâu vào da thịt đỏ ửng, đôi mắt sáng như sao nhìn anh đầy phẫn nộ không khuất phục. Mặc dù là thế nhưng sức lực của phụ nữ làm sao có thể so với đàn ông cô càng cựa quậy thì lại càng làm tăng thêm du͙© vọиɠ của người đàn ông đang đè lên thân mình.

Diệu Hàm Nhi vừa khóc vừa gào thét: "Dừng lại ngay đi...tôi không muốn"

Lãnh Phong Thần giờ đây đã đi quá xa rồi anh khẽ nói nhỏ bên tai cô đầy tà mị giọng nói gian tà của ác ma bắt đầu xâm chiếm lấy cô

"Yên tâm đi cô bé của tôi...một lát nữa thôi em sẽ phải cầu xin tôi!

"Không"

Lời nói đinh ninh phản bác lại anh, cô không thể tin được anh lại bỉ ổi mà dở trò đồϊ ҍạϊ này với cô. Chưa bao giờ cô nghĩ lần đầu tiên của mình sẽ bị một người lạnh lùng thô bạo như anh nhẫn tâm mà chiếm đoạt lấy.

Hai tay run rẩy chống lên l*иg ngực rắn chắc của anh ra sức đẩy nhưng lại hoàn toàn bất lực. Còn chưa biết làm sao thì cơ thể cô đột nhiên nhẹ đi ngay sau đó đã bị anh bế lên tiến thẳng vào phòng!

Đầu cô vang lên một tiếng nổ lớn tay theo phạn xạ đánh mạnh vào anh miệng không ngừng la hét

"Anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra...anh vô sỉ vừa thôi! Còn muốn cưỡng ép tôi à?"

"Cô câm miệng lại cho tôi!"

Nói rồi anh để cô xuống giường rồi thuận thế ngồi lên người cô. Gương mặt lạnh lẽo đầy nguy hiểm nhìn người con gái dưới thân, khóe môi liền nhếch lên một đường gian ác sau đó từng chiếc cúc áo sơ mi của anh đều lần lượt tháo bỏ.

Những múi cơ săn chắc làn da màu đồng mạnh mẽ quyến rũ ẩn hiện qua lớp áo, hai mắt Diệu Hàm Nhi mở to sau đó toan ngồi dậy bỏ trốn nhưng có điều anh đã nhanh hơn cô! Sau khi cởϊ áσ quăng xuống thảm liền trực tiếp áp lên người cô cưỡng hôn.

Từng đợt công kích như đợt sóng đánh vào tim cô không ngừng. Hai tay vô lực chống trả.

"Đừng như vậy"

Lời nỉ non cầu xin của cô giờ đây đều vô dụng Lãnh Phong Thần giật phăng chiếc áo ngực đen rồi hôn lên đôi gò bồng cao ngút đẹp đẽ của cô. Làn da trắng mịn nhẵn nhụi của cô hiện ra trước mắt anh khiến anh thêm tê dại tựa như một bức tranh không có thực, ánh đèn phòng chiếu xuống thân thể trời ban của cô tạo hiệu ứng cho nước da trắng ngần. Anh không nghĩ rằng một cô gái nhỏ nhắn như vậy lại cho giấu đi sự đầy đặn no đủ vốn có.

Thứ vật tượng trưng cho nam tính đàn ông kia đã thức giấc từ sớm liền nhanh chóng bị anh phóng thích ra ngoài.

Hai mắt Diệu Hàm Nhi tràn ngập sự ngạc nhiên cô sốc đến mức nhắm chặt mắt lại

"Á...aaa"

Cô không nghĩ rằng nó lại to như vậy! Cái đó của anh thật sự...

“...”

Không để cho cô phản kháng anh nâng hai chân vòng qua eo mình đặt vật tượng trưng cho đàn ông cạnh *** *** mà nhích vào bên trong. Cô đau đớn đến mức mặt trắng bệch, hai tay víu chặt lấy bả vai của cường tráng của người đàn ông, hốc mắt đầm đìa nước mắt, giọng nói thoát ra khỏi cuống họng như không phải của chính mình.