Vợ Yêu Gây Họa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh luôn ở bên cạnh để bảo vệ cô đã nhiều năm nay, nhưng cô lại là một kẻ vô hồn không nhận ra được tình cảm của mình. Trái tim anh cũng vì thế mà bị cô làm tổn thương, không …
Xem Thêm

“Em có thể phát hiện tình cảm của mình nhanh lên một chút không… Đừng để anh chờ quá lâu.” Anh cũng không thể xác định, mình thật sự có thể cho cô thời gian bốn năm không.

Mộ Long lại hôn lên môi Đồng Đồng, sau đó đứng lên, lặng lẽ ra ngoài…

Cho đến khi cửa phòng khép lại thì người nằm trên giường vẫn ngủ say. Trên mặt cô mang theo nụ cười ngọt ngào, không hề phát hiện có một người yêu cô rất sâu đậm.

Trong mắt Đồng Đồng tràn ngập lửa giận, tròng mắt nhìn chòng chòng vào cô gái trước mặt. Giờ phút này trong lòng cô ngoài sự tức giận ra, còn có một ý nghĩ là lay tỉnh cô gái ngốc nghếch trước mặt này.

Cô và Tâm Huỳnh khó khăn lắm mới lên được đại học, thật không ngờ Tâm Huỳnh lại gặp phải một kẻ khốn khϊếp, luôn bắt nạt cô ấy.

Mà giờ phút này, Tâm Huỳnh đang ngồi ở trong phòng y tế, toàn thân cao thấp thê thảm đến không từ nào có thể hình dung được.

“Tớ nói cậu cũng thiệt là, làm gì có ai ngốc đến nỗi đi tin lời của Tề Lily? Tớ nghĩ cậu là người ngốc nhất trên thế giới này rồi!” Ngụy Đồng Đồng đứng ở trước mặt Tâm Huỳnh mắng lớn.

“Tớ làm sao biết cô ấy sẽ gạt tớ…” Toàn thân Tâm huỳnh run rẩy, đôi mắt to đáng thương như muốn rơi nước mắt xuống.

“Trường học của chúng ta ở đâu ra khoa bơi lội? Người ta nói thì cậu tin à.” Ngụy Đồng Đồng không nhịn được vươn tay ra chỉ chỉ đỉnh đầu của Tâm Huỳnh, hi vọng đầu óc của cô ấy có thể thông minh lên một chút.

Bạn của cô cái gì cũng tốt, chỉ có cái quá thật thà.

Có lúc Đồng Đồng thật không hiểu nổi, tại sao một người thông mình như cô lại làm bạn với một người ngốc đến nỗi người ta muốn lấy búa bổ đầu cô ấy ra xem bên trong có cái gì.

Cô nghĩ, có lẽ là mình thiếu nợ cô ấy.

“Không có khoa bơi lội… Vậu cái hồ bơi đó để làm gì?” Tâm Huỳnh nhỏ giọng oán trách, cô thật là vô tội mà, tại sao Đồng Đồng lại tức như vậy?

“Hả… Tớ làm sao biết?” Đồng Đồng đột nhiên bị hỏi, cô không biết trả lời như thế nào, “Nói không chừng Bộ Giáo Dục quy định tất cả trường học phải có hồ bơi.”

“Phải ha…” Tâm huỳnh đột nhiên hắt hơi một cái, sau đó run rẩy nói: “Đồng, Đồng Đồng, tớ lạnh quá à…”

“Ai bảo cậu ngốc, đáng đời!”

Đồng Đồng liếc mắt xem thường Tâm Huỳnh. Mặc dù tức giận cô ấy dễ dàng tin lời người khác nhìn thấy thấy bộ dạng đáng thương của Tâm Huỳnh, cô cũng đau lòng.

“Lạnh thật à… Vậy làm sao bây giờ? Tớ cũng không mang theo quần áo.”

“Tớ nghĩ nên liên lạc với anh cậu.”

Đồng Đồng nghĩ tới người anh trai rất thương yêu em gái, anh ta có thể giúp một tay.

“Không, không cần! Nếu như anh hai nhìn thấy bộ dạng của tớ bây giờ nhất định sẽ nổi giận. Hơn nữa… Công việc của anh ấy rất bận rộn!” Chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dạng tức giận của anh hai… Thân hình Tâm Huỳnh không nhịn được mà co rúm lại. Lần trước thiếu chút nữa là cô bị bắt cóc, anh hai phạt cô ở nhà ba ngày không được ra ngoài.

Lần này nếu như anh ấy biết chuyện, cô nhất định sẽ rất thảm.

“Vậy cậu phải làm sao? Cứ mặc đồ ướt vậy sao?” Ngụy Đồng Đồng lo lắng hỏi.

Lúc này, Tề Lily cùng một đám bạn học đi vào, trên mặt là nụ cười chế nhạo.

“A, có người ướt sũng cả người kìa!”

“Đúng vậy! Làm sao có người lại ngốc như vậy, tùy tiện nói dối để lừa gạt cô ta mà cô ta cũng tin?” Một nữ sinh đứng sau Tề Lily lớn tiếng phụ họa theo.

“Mấy người muốn làm gì? Nơi này không hoan nghênh mấy người, cút ra ngoài!” Ngụy Đồng Đồng giống gà mẹ bảo vệ gà con, chắn trước mặt Tâm Huỳnh, hai tròng mắt như phát hỏa nhìn vào mấy người vừa bước vào phòng.

“Mắc mớ gì tới cô? Biết điều thì nhanh cút ra ngoài cho tôi.” Tề Lily không hề đem Đồng Đồng để trong mắt.

“Hừ! Cô rõ ràng là ghen tỵ Tâm Huỳnh đẹp hơn cô, có nhiều người thích hơn cô nên cô mới bắt nạt cô ấy. Loại người dối trá như cô, ai mà thích chứ?”

Đồng Đồng một bên tấn công Tề Lily, một bên ngăn mấy nữ sinh khác muốn đến gần Tâm Huỳnh.

“Nực cười! Cô ta đẹp hơn tôi chỗ nào chứ?” Tề Lily bị nói trúng tim đen nên bất mãn kêu to.

Từ lúc khai giảng đến nay, chỉ cần cô vừa mắt người nào thì người đó đều nói thích Mặc Tâm Huỳnh. Mọi người luôn nói cô ta xinh đẹp, đáng yêu.

Mặc Tâm Huỳnh, Mặc Tâm Huỳnh, Mặc Tâm Huỳnh, cô ta rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ?

“Đồng Đồng.”

Tâm Huỳnh lắc đầu một cái với Đồng Đồng, không muốn cô ấy vì mình mà gây gổ với người khác. Mặc dù cô không biết tại sao Tề Lily lại gây sự với mình nhưng cô vẫn muốn “Dĩ Hòa Vi Quý”.

“Tôi cho cô biết, cô còn dám bắt nạt Tâm Huỳnh, tôi kêu A Long xử cô.”

Mặc dù Đồng Đồng nói như vậy nhưng thực ra cô sẽ không nói với Mộ Long, bởi vì nếu nói cho anh biết thì đồng nghĩa với việc đã không tuân thủ giao ước giữa hai người – không được gây chuyện ở trường học.

“Vậy sao? Tôi lại muốn biết A Long trong miệng cô có bao nhiều bản lãnh.” Tề Lily cười to. Bằng vào gia thế nhà cô, cô không tin có người dám động vào cô.

Ba của Tề Lily là Tổng Giám Đốc của một công ty lớn, ra khỏi cửa là ngồi xe hơi cao cấp, ra nước ngoài thì có bảo vệ đi theo, là một người có rất nhiều tiền.

“Anh ấy chỉ cần đưa ra một đầu ngón tay là có thể bóp chết cô.” Không phải Đồng Đồng thích khoác lác, bởi vì lời cô nói là sự thật.

“Cô còn bắt nạt Tâm Huỳnh, tôi gọi anh hai của cô ấy tới nhổ một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết cô.” Đồng Đồng vỗ vào vai Tâm Huỳnh lớn tiếng nói.

Nếu không phải Tâm Huỳnh không muốn tiết lộ thân phận của mình thì làm sao có thể bị người khác bắt nạt.

“Bằng cô ta? Ha ha ha, có bản lãnh thì kêu anh ta tới đi! Tôi không tin anh của cô ta có khả năng đó.”

Tề Lily tuyệt đối không tin lời Đồng Đồng nói, cô nhìn bộ dạng ướt sũng của Tâm Huỳnh thì cảm thấy rất vui vẻ.

“Cô thật là làm người khác chán ghét.” Tâm Huỳnh đột nhiên lên tiếng, chỉ cần có người phê bình anh của cô thì cô liền buồn bực.

“Cô nói cái gì?” Tề Lily không thể tin được mở to mắt, từ trước đến giờ Mặc Tâm Huỳnh luôn nhẫn nhục chịu đựng bây giờ lại dám cãi lại sao?

“Cô bắt nạt tôi thì không sao nhưng không được phép nói xấu anh của tôi. Tại sao lại bắt nạt tôi, tôi nhớ là mình không có đắc tội với cô. Nếu cô có gì bất mãn với tôi thì trực tiếp nói ra không được sao?” Tâm Huỳnh dứt khoát nói ra.

“Tôi ghét cô đó, thì sao nào? Luôn giả bộ hiền lành để quyến rũ đàn ông, cô có biết là mình rất lẳиɠ ɭơ không?”

Từ nhỏ đến lớn, Tề Lily luôn hấp dẫn tất cả đàn ông, ai ngờ vừa lên đại học lại bị Mặc Tâm Huỳnh lấy hết.

“Xin lỗi, quấy rầy.” Tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt cuộc đối thoại của họ.

Một người đàn ông mặc tây trang, đeo mắt kính, trên tay xách theo cái túi đi vào.

“Anh Hoa? Tại sao anh…” Tâm Huỳnh kinh ngạc nhìn thư ký của anh hai xuất hiện ở đây.

Hoa Vĩ Sinh nhìn hốc mắt ửng đỏ của Tâm Huỳnh rồi nhìn Tề LiLy, sau đó nói: “Đây là đồ tổng giám đốc nhờ tôi đem đến, tiểu thư Tâm Huỳnh, mời cô nhanh chóng thay đồ để tránh bị cảm.”

“Anh hai…” Tâm Huỳnh không khỏi kinh ngạc, trong lòng có dự cảm không lành, cô dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía Đồng Đồng.

“Không phải tớ…” Đồng Đồng lắc đầu điên cuồng phủ nhận.

“Tổng giám đốc nói sau khi thay đồ xong thì mời tiểu thư theo chúng tôi đi, người của ta sẽ xin nghỉ giúp tiểu thư.” Hoa Vĩ Sinh nhìn Đồng Đồng đứng bên cạnh rồi nói.

“Anh hai… làm sao biết được?” Tâm Huỳnh lo lắng vặn vẹo hai tay.

“Tôi cũng không biết.” Cho dù biết cũng không thể nói, càng không thể nói là tất cả hành động của tiểu thư, tổng giám đốc đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

“Vậy… anh hai có… rất tức giận không?” Tâm Huỳnh sợ bị mắng.

“Vậy thì tớ đi với cậu.”

Thêm Bình Luận