Vợ Yêu Gây Họa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh luôn ở bên cạnh để bảo vệ cô đã nhiều năm nay, nhưng cô lại là một kẻ vô hồn không nhận ra được tình cảm của mình. Trái tim anh cũng vì thế mà bị cô làm tổn thương, không …
Xem Thêm

Mộ Long cố ý phớt lờ sự đau khổ của Đồng Đồng, anh xoay người, nói ra lời khiến trái tim cô tan vỡ.

“Mặc dù em là con gái của Đường chủ và là em gái của Mộng Sinh, nhưng mà… anh không cần phải ngày ngày ở bên cạnh chăm sóc em.”

“Anh ghét em ở bên cạnh anh đến vậy sao?” Đồng Đồng nhẹ giọng hỏi, cô chưa bao giờ đau khổ như lúc này.

“Không phải ghét, mà là… Em muốn lấy thân phận gì ở bên cạnh anh? Là cấp dưới, bạn bè hay là người thân?” Mộ Long hồi hộp hỏi ngược lại cô.

Lấy thân phận gì? Đồng Đồng đắm chìm trong đau khổ nên không hề nhìn thấy bộ dạng mong đợi của Mộ Long. Cô bất đắc dĩ lắc đầu, cô không phải là cấp dưới.

Nếu nói là bạn bè thì là bạn bè như thế nào?

Cô cũng cảm thấy, A Long với anh hai mới giống bạn bè.

Người thân? Nhưng cô và anh không hề có quan hệ máu mủ.

Nhưng mà, có một chuyện cô đã biết được đáp án.

Thì ra, trong lúc vô tình, có đã quen với sự tồn tại của A Long, quen với việc anh luôn chú ý tới cô, quen với việc mang đến phiền toái cho anh, quen với việc anh cưng chiều cô…

Tại sao đến bây giờ, cô mới phát hiện ra?

Đột nhiên, cô muốn hỏi anh có nhớ đến lời ước định lúc nhỏ không nhưng anh bây giờ thật xa lạ. Trong ấn tượng của cô, A Long không nói chuyện với cô như vậy. Nụ cười trên mặt anh đi đâu rồi, ánh mắt dịu dàng khi nhìn cô đi đâu rồi còn lời nói của anh thật là tàn nhẫn.

Anh không phải… Không phải A Long của cô…

“Cái gì cũng không phải.”

Đồng Đồng cố nén nỗi chua xót trong lòng, miễn cưỡng mình nở nụ cười, cô không muốn để anh thấy bộ dạng yếu ớt của mình.

“Cái gì?”

Mộ Long không nghĩ tới Đồng Đồng sẽ trả lời như vậy, anh cho là… Cô sẽ nói cô để ý tới anh, nhưng… Tại sao lại không giống với Mộng Sinh nói?

“Giữa em và anh không có quan hệ gì hết, em nghĩ, có lẽ em nên cho anh không gian riêng, cho anh sự tự do, sau này em sẽ không đi theo anh nữa, anh cứ yên tâm.” Đồng Đồng gượng cười nói.

Người ta không phải nói, yêu ai thì nên để người đó được vui vẻ. Nếu anh đã không để ý đến lời ước định kia thì cô… cũng không nên nhắc lại làm phiền anh làm gì.

Mặc dù rất muốn khóc nhưng cô chỉ có thể cắn chặt răng, không để lộ bộ dạng yếu ớt của mình trước mặt anh.

Cô là Ngụy Đồng Đồng, là con gái của nam bắc đường chủ Long Môn, cô không thể để ba mẹ mất thể diện, càng không thể để người khác thấy bộ dạng yếu đuối của mình, để người khác thương hại.

“Em nói cái gì?” Mộ Long cứng ngắc hỏi.

Mộ Long tức giận, anh nhìn kỹ gương mặt của Đồng Đồng, hoàn toàn không dám tin là cô đã trả lời như vậy.

Ý của cô… Là muốn giữ khoảng cách với anh sao?

Đây không phải là đáp án mà anh muốn, anh cho rằng cô sẽ nói yêu anh, nhưng… anh đoán sai rồi.

Đồng Đồng cúi đầu, dùng sức nén nước mắt sắp rơi xuống. Đến lúc cô ngẩng đầu lên thì trong mắt đã đầy sự kiên quyết.

“Đúng lúc em cũng phát hiện mình cũng nên trưởng thành, cuộc sống của mình thì phải do chính mình chịu trách nhiệm. Cứ lệ thuộc vào anh cũng không phải là biện pháp tốt, nói không chừng đây cũng là cơ hội cho em ra ngoài xã hội, cũng có thể em sẽ gặp được một người đàn ông tốt.”

Mộ Long nghiêm túc nhìn Đồng Đồng, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.

Không hề báo trước, Mộ Long nắm chặt lấy hai cánh tay Đồng Đồng. Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã dùng sức kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên cánh môi của cô.

Ba người đứng tại chỗ thở dốc vì kinh ngạc, nhất là Giang Tình. Trong mắt cô ta phát ra ngọn lựa ghen tỵ đang cháy dữ dội, cô ta hận không thể chặt Đồng Đồng ra thành trăm mảnh.

Bất kỳ người nào có mắt đều nhận ra được, từ trước đến giờ Mộ Long không gần phụ nữ nhưng lại rất để ý tới Đồng Đồng, chỉ có Đồng Đồng là không biết điều đó.

Còn Cổ Lãng thì kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được người bình thường trầm ổn như Mộ Long lại có hành động như vậy. Nhưng rất nhanh sau đó, trên mặt anh xuất hiện nụ cười rạng rỡ.

Người đàn ông này lại đánh mất lý trí chỉ vì lời nói của Đồng Đồng. Ai, tình yêu… tốt nhất là đừng nên chạm đến!

Đầu của Đồng Đồng on gong cả lên, toàn thân cô vô lực dựa lên người Mộ Long. Môi của anh thật nồng cháy làm thân thể cô khẽ run lên, nhịp tim cũng tăng nhanh, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Cô giống như bị hơi thở của Mộ Long vây chặt, điều này làm cô cảm thấy mãn nguyện, cảm thấy an toàn, l*иg ngực của anh giống như là điểm dừng chân cuối cùng của cô.

“Như vậy… Em còn thể bỏ đi sao? Em còn muốn tìm người đàn ông khác sao?” Mộ Long lạnh lùng nói.

Cô gái nhỏ này, lại dám nói với anh như vậy.

Chỉ là, lời nói của Mộ Long lại trở thành sự chế nhạo trong đầu Đồng Đồng, cô không thể nhận ra sự ghen tỵ trong lời nói của anh cũng như không nhìn thấy sự thâm tình trong đôi mắt anh…

Môi Đồng Đồng run run, trong mắt tràn đầy nỗi đau thương, cô không biết sức lực ở đâu ra, cô dùng sức đẩy Mộ Long ra.

“Cái thứ đê tiện!”

Giang Tình nhân cơ hội này xông về phía Đồng Đồng, nhân lúc Đồng Đồng không phản ứng kịp liền tát cô một cái.

Năm dấu ngón tay hiện rõ trên mặt Đồng Đồng, cái tát này làm cô rất đau.

Cuối cùng, nước mắt của cô cũng rơi xuống.

“Đồng Đồng. . . . . .” Mộ Long dùng sức đẩy Giang Tình ngã xuống đất, lòng như lửa đốt nhìn vết thương của Đồng Đồng.

Vết thương trên mặt cô làm tim anh đau nhói, nước mắt của cô làm anh không thể ngó lơ. Mấy năm gần đây, dưới sự bảo vệ của anh, cô chưa bao giờ khóc, anh cũng không để cô chịu sự uất ức nào, nhưng lần này… Anh lại làm cô khóc!

“Đừng tới đây…”

Đồng Đồng lui về phía sau một bước, quật cường lau đi nước mắt.

Mộ Long đứng yên tại chỗ, lo lắng nhìn cô.

“Em… Mệt quá… Phải về trước đây.” Đồng Đồng vừa nói xong liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tiếp tục ở lại chỉ làm cô càng đau lòng, càng muốn khóc. Cô chỉ muốn đi khỏi đây, tự mình liếʍ láp vết thương lòng.

Ngày mai cô sẽ không sao, thật… Cho cô một chút thời gian, cô sẽ trở lại là Đồng Đồng vui vẻ của ngày xưa…

“Không đuổi theo sao?” Cổ Lãng lo lắng nhìn Đồng Đồng tông cửa chạy ra ngoài.

“Không, để cô ấy yên tĩnh một lát! Bây giờ cô ấy không cần sự quan tâm của người khác.”

Cho nên Mộ Long chỉ nắm chặt bàn tay lại, cố gắng kìm nén không cho mình đuổi theo cô.

“Còn cô ta?” Cổ Lãng chỉ chỉ Giang Tình.

“Cô ta?” Mộ Long lạnh lùng cười. “Cậu nói xem?”

Sự thâm trầm trên mặt anh làm người ta không nhịn được mà rét run, điều đáng sợ nhất là, hơi thở của anh y hệt hơi thở tà ác của quỷ Satan.

“Trước kia cô làm bị thương bạn tốt của tôi, bây giờ lại đánh người phụ nữ tôi yêu nhất, tôi nên làm gì để báo đáp cô mới phải đây?”

Mộ Long lấy mắt kính ra, khí lạnh bức người tỏa ra từ tròng mắt của anh. Anh bắt cô ta nhìn kỹ anh.

“Thả tôi ra! Tôi, tôi là vợ của cục trưởng cục cảnh sát, anh, anh dám động đến tôi thì chồng tôi sẽ không bỏ qua đâu.”

Trời ơi, người đàn ông này tại sao lại kinh khủng như thế, cô quả thật đã nhìn lầm anh rồi…

“A! Vậy thì thế nào?” Mộ Long cười lạnh “Nếu như… Tôi đem đĩa CD cô quyến rũ đàn ông cho giới báo chí xem, không biết… chồng của cô sẽ có cảm nghĩ gì?”

Lúc Mộ Long đang nói chuyện thì Cổ Lãng đồng thời cũng lấy ra rất nhiều đĩa CD bỏ lên bàn.

“Cái... cái gì?” Giang Tình không thể tin được, toàn thân run rẩy.

Ở đâu ra mấy thứ này, tại sao cô lại không biết gì hết?

“Đem mấy đĩa CD cho giới báo chí thì mọi người mới có thể thưởng thức được công phu cao siêu trên giường của cô, có lẽ sẽ có không ít người bị cô hấp dẫn.”

Thêm Bình Luận