Chương 44: .2: Tối Nay Sẽ Bảo Vệ Cô An Toàn

Một giây sau, sau gáy bỗng nhiên có thêm một cái tay giữ chặt lấy đầu cô, để đầu cô quay về vị trí cũ, ép buộc cô xem hết.

Hai phút sau, Nam Cảnh Thâm mới buông tha cho cô.

“Có lẽ không cần tôi phải giải thích thêm nhỉ, cô cứ dựa theo video kia để làm với tôi.”

“Bây giờ? Ở ngay chỗ này?” Cô hỏi, đầu lưỡi không khỏi nóng lên.

Anh đột nhiên vươn tay ra, kéo lấy cánh tay cô, dùng sức kéo cô về phía đùi mình, vốn dĩ sức lực của nam giới rất lớn, Ý Ý không chống đỡ được hành động đột ngột của anh, cô bị lôi kéo về phía trước, cơ thể lảo đảo, cái trán đập vào đầu gối của anh.

Nam Cảnh Thâm nhìn cũng không nhìn cô, một tay anh châm lửa, trong miệng anh là một điếu thuốc. Lúc điếu thuốc lá được châm lửa, làn khói trắng mờ ảo tản ra xung quanh gương mặt anh, một đôi mắt đen nheo lại, vừa thâm sâu, vừa u ám.

Sau anh dùng sức ném bật lửa lên bàn ăn cơm, Nam Cảnh Thâm cúi đầu nhìn cô: “Cơ hội chỉ có một lần, làm, tối nay tôi bảo vệ cô an toàn, không làm, vậy thì cút ra ngoài.”

Lời này rất vô tình.

Càng không có sự tôn trọng tối thiểu.

Trong mắt Ý Ý hàm chứa nước mắt, cô cắn chặt môi, ngay cả chính mình cũng cảm thấy đau.

Ánh mắt nhìn anh, không khác gì nhìn ma quỷ.



Bên cạnh là hai người đàn ông không dám thở mạnh, sắc mặt của bọn họ càng lúc càng trở nên nghiêm nghị, chỉ dựa vào gương mặt vô hại này của Ý Ý, hai người bọn họ tự động đứng về phía cô, chẳng qua bọn họ cũng không dám đứng ra nói chuyện giúp cô vào lúc này.

Phó Dật Bạch lặng lẽ cầm di động đến xem, nhìn phần hình ảnh đang bị dừng lại, trong lòng anh ta đoán được mấy phần, anh ta ấn nút cho video chạy tiếp, quả nhiên…

Ngay khi video chạy, những tiếng động cũng theo đó phát ra.

Những tiếng rêи ɾỉ truyền ra không đúng lúc.

Sắc mặt Ý Ý càng lúc càng đỏ, vừa rồi lúc cô xem đoạn video kia, Nam Cảnh Thâm không có mở loa, lúc này nghe xong, trong đầu cô tự động xuất hiện những hình ảnh khó nói kia, gương mặt e thẹn, hơi thở trở nên dồn dập.

“Anh thật sự muốn tôi làm như thế ư?”

“Cô sợ?”

Nam Cảnh Thâm nhả một vòng khói thuốc, khẽ nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt, không khí xung quanh ngưng kết thành băng.

“Vâng…”

Cô mím môi thật chặt, tay còn đang nắm chặt ống quần anh, cách một lớp vải mỏng, móng tay của cô đâm vào trong lòng bàn tay của mình, đau đớn lan ra.



Cô bất lực chịu thua: “Tứ gia, tôi sợ, tôi quả thật không làm được, cầu xin anh…”

Vẻ mặt cô mang theo sự cầu xin, tha thiết nhìn anh.

Nam Cảnh Thâm trầm mặc.

Trong lòng Ý Ý sinh ra hy vọng, cô mấp máy môi, cố ý để cho giọng điệu của mình trở nên mềm nhũn: “Tôi rất tin tưởng anh, anh nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu, đúng không?”

Cô đánh cược, cược trước đó ở trong hôn lễ hai nhà Nam – Tiêu, lúc Nam Cảnh Thâm che chở cho cô, là vì phần thương tiếc này.

Cho dù bị ánh mắt của anh chấn nhϊếp, cảm giác áp bách mà anh đem đến gần như muốn đem lý trí và thể diện của cô đều ép thành hư không.

Sau mấy giây ngắn ngủi, người đàn ông bỗng nhiên lại một lần nữa cúi thấp người, gương mặt với ngũ quan rõ ràng đến gần sát mặt cô, chỉ cách cô nửa nắm đấm, anh cười lạnh, nặng nề nhìn chằm chằm cô, giọng nói lạnh lẽo: “Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ cứu cô một cách không công?”

Câu hỏi này của anh khiến cho Ý Ý mờ mịt.

“Trước đó chúng ta… Chúng ta cùng một công ty, anh là cấp trên của tôi.”

Một lý do vụng về như thế, hiển nhiên không đả động được anh.

Người đàn ông lạnh lùng cười nói: “Không phải cô đã nói, cô muốn cùng tôi phân rõ giới hạn ư, giữa chúng ta nên là người xa lạ mới đúng.”