Chương 10: Hàn Thiên Từng Có Bạn Gái

Mọi người đã có mặt đầy đủ ở phòng ăn. Cô im lặng ngồi xuống, Hàn Thiên tưởng cô còn mệt sau chuyến bay sớm lúc sáng nên không nói gì. Anh cùng đám người Hắc Long nói chuyện vài câu.

Cô nhanh chóng ăn tối rồi đứng lên nói đi tìm bé Miu. Mọi người thấy cô lạ lạ nhưng cũng không hỏi gì.

Cô cho bé Miu ăn xong thì dắt nó đi dạo quanh vườn hoa. Đi đến cái đình hóng mát ở bên hồ cá, cô ngồi xuống ghế, vuốt ve nó. Từng lời từng chữ của cuộc trò chuyện Vân Di lại văng vẳng bên tai.

********

- Nghe kĩ… thông tin quý hiếm lắm…Đoan Mộc Hàn Thiên từng có một người bạn gái tên là Lưu Mẫn Hoa…

- Anh ta từng có bạn gái?

- Ừ… cũng từng ở tại Đoan Mộc gia, là căn phòng cậu đang ở. Bé Miu là do cô ấy nuôi, nhưng không hiểu sao 5 năm trước cô ấy bỏ đi không lý do… hình như đến bây giờ anh ta vẫn còn tìm cô ấy…

- Ừ…

- À… cô ấy thích hoa hồng…

- Vườn hoa có rất nhiều hoa hồng…

- Xem ra… cô ta thật sự quan trọng…

- Ừ…

********

Bé Miu là thứ cô ấy để lại cho anh, thảo nào anh lại quan tâm đến nó như vậy. Anh vì cô ta mà trồng nhiều hoa hồng như thế… anh vẫn còn tìm cô ta.

Tại sao anh lại để cô ở tại phòng cũ của cô gái đó. Tại sao lòng của cô lúc này lại đau như vậy… chuyện của anh liên quan gì đến cô mà cô phải bận tâm rồi đau thế này…

Nhìn bé Miu, cô lại nhớ đến cô gái ấy lại đau lòng… có phải anh cũng vậy?

Cô đứng dậy, dắt bé Miu vào nhà. vừa vào sảnh đã thấy anh ngồi trên sofa đọc báo. Thấy cô, anh để tờ báo xuống, gọi cô lại.

- Lại đây.

- Vâng…(Cô dắt bé Miu lại, ngồi xuống sofa.)

- Em rất thích nó…

- Vâng…

- Lão đại… Bé Miu là do anh đặt?(cô hỏi)

- Không phải…

- Vậy là ai?

Hỏi xong câu đó, cô im lặng cắn chặt môi. Hàn Thiên đưa ánh mắt thâm sâu nhìn cô.

- Tôi… lên phòng trước…

- Ừm

Cô nhanh chóng lên phòng cô sợ ngồi thêm chút nữa cô sẽ không kìm được mà hỏi về người con gái tên Mẫn Hoa kia. Nhưng cô đâu là gì của anh tư cách gì mà hỏi anh chuyện đó anh là Lão đại cao cao tại thượng cô chỉ là một đứa nương nhờ Mặc gia mà giữ mạng, đau lòng khi cô nhận ra cô thích anh mất rồi…

Băng Tâm đau khổ vùi mặt vào chăn, một giọt nóng hổi lăn trên má… Cô khóc rồi…

Nặng nề mở mắt ra đã hơn 7h sáng đầu đau như búa bổ tác hại của trận khóc hôm qua sao? Ai nha… thật chết người mà…

Mọi việc vẫn cứ diễn ra như thường lệ chỉ là hôm nay cô có nói chuyện với dì Hà - người làm việc lâu năm cũng là người mà cô thân thiết nhất trong Đoan Mộc gia và cô đã được như mong muốn, biết thêm nhiều chuyện về cô gái mang tên Mẫn Hoa…

Cô ở bên ngoài mãi cho tới tối mới về lại nhà chính. Phòng ăn…

- Lão đại…

- Ừ…

- Băng Tâm… cô rất giỏi về vũ khí công nghệ cao?( Hắc Minh hỏi, anh là chuyên gia về vũ khí)

- Chỉ là lúc trước có tham gia chế tạo vài món…

- Ăn xong… cô nói với tôi vài chuyện…

- Ừ…

- Sao mấy nay cô trông thiếu sức sống vậy?(Cẩn Y cười cười hỏi.)

- À… không có gì… chỉ là…

- Không cần làm gì hết… cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày đi…(Hàn Thiên bỗng dưng lên tiếng.)

- À… không… tôi rất khỏe không có vấn đề gì cả Hắc Minh… lát tôi sẽ đi với anh tôi cũng chỉ là một thuộc hạ trướng Lão đại không thể cứ ăn không ngồi rồi nữa…

- … Hàn Thiên không vừa lòng nhìn cô.

- Ơ… chuyện này…(Hắc Minh thấy thái độ của cô liền đổ mồ hôi lạnh.)

- Còn nữa… Lão đại… tôi có thể xin anh một chuyện được không?

- Nói…

- Tôi… muốn chuyển sang khu nhà tây ở ( nơi nhóm Hắc Long đang ở)

-… Hàn Thiên buông đũa, lạnh lùng nhìn cô. Cô cắn môi, cúi đầu căng thẳng.

Không khí im lặng đáng sợ, mọi người ai cũng toát mồ hôi khó hiểu tự hỏi hôm nay cô đã ăn trúng gì mà lại to gan như thế này. Người khác mơ cũng không được Lão đại đãi ngộ như cô, cô thì lại…

- Không có chuyện đó…(Hàn Thiên khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế. Mắt vẫn không rời khỏi người cô.)

- Vậy…tôi muốn đổi phòng khác…(cô lấy hết can đảm cuối cùng, cao giọng nói.)

Trời ơi… Bọn Hắc Long quả thực muốn bổ đầu cô ra xem trong đó chứa gì đang yên đang lành lại đi làm loạn với Lão đại… là với Lão đại a…

-…Mặt anh đã tối đen lại.

- Tôi… gần đây hay gặp ác mộng… ngủ không yên… chắc là không hợp phong thủy… nên muốn đổi phòng. (Lí do nghe cũng được đấy… cô tự thấy mình thông minh.)

- À… vậy lại muốn ở đâu? (Anh bước lại gần cô, một tay chống lên ghế của cô, một tay chống xuống bàn.)

- Trên đó… vẫn còn vài phòng trống…

Cô chỉ chỉ lên tầng 5 chưa kịp dứt lời đã bị anh cướp lời.

- Ở chung phòng với tôi… bắt đầu từ tối nay.

Anh nói rồi xoay người đi lên lầu.

- Ơ… không…

Băng Tâm hoảng hốt định nói gì đó thì đã bị Cẩn Y bịt miệng lại. Cô thấy anh quay người lạnh rét lạnh nhìn cô, ánh mắt kiểu như" Em dám nói tiếng nào nữa xem"

Cẩn Y vội nhắc nhở:

- Trời ơi… cô còn nói nữa là không ai cứu được cô đâu"

Băng Tâm ấm ức cuối đầu xuống. Hàn Thiên hài lòng đi lên lầu.