Chương 15: Là Đường Vũ Sao?

Thời Lệnh Diễn có chút đau đầu, "Uống say."

Đường Tịnh Minh im lặng.

Thời Lệnh Diễn rất ít khi uống rượu.

Nhưng cứ đến một ngày trước ngày giỗ của Đường Vũ, anh sẽ đến quán bar của Đường Vũ uống nhiều hơn mấy ly.

Anh ta biết, những ai quan tâm đến anh cũng sẽ biết.

Chuyện tối hôm qua, chỉ sợ là có người cố ý tính kế.

Mà người nọ, mưu đồ đã lâu.

Đường Tịnh Minh im lặng nhìn camera theo dõi một lượt, sắc mặt càng thêm kỳ lạ, bỗng nhiên mở miệng ︰ "Anh rể, anh có nhìn thấy mặt cô ta không?"

Thời Lệnh Diễn ︰ "..."

"Cũng phải, uống say mà..." Đường Tịnh Minh nghiêm mặt, "Cho nên, chính anh cũng không biết đối phương là nam hay nữ hả?"

Thi Mị ︰ "..." Thằng em này của cô thật sự là có bệnh mà.

Thời Lệnh Diễn đen mặt, trực tiếp vỗ bốp một cái vào đầu anh ta, "Nữ!"

Đường Tịnh Minh "Oa" lên một tiếng, ôm đầu tội nghiệp nói, "Không thấy được đâu, ngoài đám người sáng nay xông vào, và đoạn thời gian bị che mất camera kia thì không phát hiện ra gì cả!"

Dừng một chút, sắc mặt Đường Tịnh Minh lại càng thêm lạ hỏi ︰ "Vậy anh có... ừm, cảm giác gì không? Thì chính là... mùi hương gì đó..."

"Cô ấy dùng nước hoa, " Thời Lệnh Diễn đốt một điếu thuốc, hít một hơi, "Là "Cô ngạo" mà Đường Vũ thích."

Cô ngạo.

Đây là một loại nước hoa cực kỳ đặc biệt.

Mùi hương mát lạnh, tươi đẹp nhưng cũng vô cùng nóng bỏng.

Đối với "Cô ngạo" đánh giá của mọi người về nó được chia làm hai thái cực.



Tuyệt, đó là hương thơm trong veo, lạnh lùng, cao ngạo.

Vớ vẩn, chính là tục tằng lẳиɠ ɭơ.

Có rất ít người có thể hợp với loại hương này, mà Đường Vũ là người anh thấy hợp với mùi hương này nhất.

Giống như nó được tạo ra là để dành riêng cho cô vậy.

Nó giúp cô trở thành một nữ vương mạnh mẽ, nóng bỏng.

Thời Lệnh Diễn khẽ dừng lại, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi ︰ "Cô ấy gọi anh là A Lệnh."

Đường Tịnh Minh cả kinh, "Cô ta lại bắt chước chị em?"

Thi Mị ngồi xuống, chân đặt trên ghế sofa bĩu môi.

Cái gì mà bắt chước chị cậu hả?

Tôi vốn là chị cậu mà.

Nhưng, không ai chú ý đến cô.

Đường Tịnh Minh sợ tới mức phải tự rót cho mình một ly nước để an ủi, uống xong mới bỗng nhiên nghĩ đến ︰ "Đám người sáng nay đến là ai?"

"Người nhà họ Thi, đến để ăn vạ."

"Vậy, có phải là bọn họ làm không? Nếu không sao lại trùng hợp như vậy, sáng sớm đã tìm đến cửa..."

"Không phải, " Thời Lệnh Diễn phẩy khói, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười khẩy, "Bọn họ không to gan như vậy."

Đường Tịnh Minh bỗng nhiên trở nên khó hiểu, "Sao anh biết? Lỡ đâu bọn họ chắc chắn anh sẽ nghĩ vậy nên mới đi con đường ngược lại thì sao?"

Thi Mị nhịn cười.

Sức tưởng tượng của cậu em trai này nhà cô càng lúc càng phong phú.



Thời Lệnh Diễn cười khẽ ︰ "Bọn họ không thông minh thế đâu."

Đường Tịnh Minh cảm thấy kính nể, lại hỏi ︰"Em thấy Bạch Nguyệt Khiết cũng đến đây, chẳng lẽ là cô ta sắp xếp?"

Thời Lệnh Diễn lắc đầu, "Không phải cô ta."

Bạch Nguyệt Khiết có ham muốn chiếm hữu với anh, tuy cô ta chưa bao giờ thể hiện nhưng anh có thể cảm nhận được.

Một người như vậy, không có khả năng chấp nhận anh lăn giường với người phụ nữ khác.

Huống chi, người phụ nữ tối qua còn hiểu biết Thời Vũ Châu hơn cả Bạch Nguyệt Khiết.

Nghĩ đến tối hôm qua, Thời Lệnh Diễn liền có chút buồn bực.

Dụi tắt điếu thuốc, anh nghiêng đầu liền thấy Thi Mị.

Cô đang nửa nằm trên ghế sofa chơi với cái mũ của mình, yên tĩnh đến mức gần như không có cảm giác tồn tại.

"Em đưa cô ấy về đi."

"Đưa về?" Đường Tịnh Minh kinh ngạc, "Tiễn về đâu?"

"Nhà họ Thi."

"Nhưng không phải hai người đã kết hôn rồi sao?"

Thời Lệnh Diễn lườm anh ta một cái, "Nói nhiều vậy làm gì?"

Cho dù hiện tại cô là vợ trên danh nghĩa của anh, với Thời Lệnh Diễn mà nói, cô vẫn chỉ là một người không quen biết.

Điều đáng mừng chính là, chỉ số thông minh của cô không được vẹn toàn.

Phụ nữ như vậy, căn bản không cần lo lắng cô sẽ muốn thêm gì đó ngoài cái danh bà Thời ở bên ngoài này.

Hiện tại, ngoài tiền của anh thì cô không lấy được gì cả.

…………