Chương 2: Trùng Sinh Thành Kẻ Thiểu Năng

Đường Vũ và Thời Lệnh Diễn quen biết nhau mười năm, yêu nhau ba năm.

Ngày đó, Thời Lệnh Diễn gửi cho cô một tin nhắn ︰Chờ em ở cục dân chính.

Đường Vũ đang biên khúc cho ca khúc mới trong phòng tập, nhìn thấy tin nhắn này, cô cười khẽ trả lời lại ︰ Anh bảo em đến thì em phải đến à?

Ngày đó là ngày trước khi Thời Lệnh Diễn ra ngoài làm nhiệm vụ, trước khi rời đi, anh ôm cô thấp giọng nỉ non ︰ "Chờ anh trở lại, anh dẫn em đến Thổ Nhĩ Kỳ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó chúng ta cùng hát bài hát này, tương lai sẽ nói cho ba đứa con của chúng ta biết, đây là khúc ca tình yêu mà mẹ chúng viết cho cha chúng."

‘Đúng là không biết xấu hổ, ai nói đây là viết cho anh?"

Bàn tay Thời Lệnh Diễn không thành thật, đôi môi ngậm lấy tai cô ︰ ‘Vậy có phải là em đã đồng ý sinh cho anh ba đứa con rồi không?"

"Ưʍ..."

...

Khóe môi Đường Vũ không tự giác được nhếch lên, thành thực vứt chiếc đàn ghi-ta sang bên, miệng ngâm nga một ca khúc, chân giẫm giày cao gót bước lên xe.

Thời tiết rất nóng, lúc cô vừa lên xe đã mở điều hòa, khí lạnh phả ra khiến cho người ta sảng khoái tinh thần.

Cũng không biết vì sao, xe vừa mới lái lên đường cao tốc, Đường Vũ lại cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng.

"Ầm "

Xe đâm mạnh vào cái gì đó, Đường Vũ lập tức tỉnh táo.



Cô ngẩng đầu, trước mắt là một chiếc xe thể thao màu đen.

Chiếc xe quen thuộc, biển số cũng quen thuộc.

Cửa xe được mở ra, là một người quen thuộc đi xuống.

Xung quanh vô số xe cộ qua lại, tới lui.

Người nọ đứng ngược sáng, mặt không chút thay đổi đứng giữa dòng xe cộ.

Đường Vũ khó tin nhìn anh, mắng ︰ "Thời Lệnh Diễn, anh điên à, nơi này là đường cao tốc, anh không muốn sống nữa sao!"

Nhưng mà, Thời Lệnh Diễn như không nghe thấy, rút ra một khẩu súng từ trong ngực!

Họng súng đen nhánh, nhắm ngay mi tâm cô.

Đường Vũ tận mắt thấy khẩu hình miệng của Thời Lệnh Diễn nói ra ba từ ︰ Anh xin lỗi.

Đôi con người của Đường Vũ co rút lại, đột nhiên, cô nhớ tới trong lúc vô tình mẹ có nói một câu ︰ ‘Con biết không, thanh mai trúc mã của A Lệnh nhà con, chính là con bé tên Bạch Nguyệt Khiết kia ấy, hình như nó bị bệnh tim sắp chết, ôi, thật đáng thương, nhưng con nói xem có phải quá kỳ diệu rồi không, mẹ con bé đó nói trái tim của con và trái tim của nó có độ tương thích vô cùng cao, thật buồn cười..., trái tim không còn thì người cũng chết, chẳng lẽ lấy mạng của con để đi đổi mạng cho nó sao?"

Đường Vũ tận mắt thấy anh lên nòng bóp cò, ngay sau đó, trái tim cô co thắt lại, đau đớn gần như hít thở không thông.

Thì ra, đây mới là mục đích của anh...



Đau đớn khó có thể kìm nén được đè nặng lên cô.

Thoáng chốc, viên đạn xuyên qua cửa kính xe, tiếng thủy tinh vỡ vụn cùng cơn đau nhức không chút lưu tình cắn nuốt cô.

...

Đường Vũ bật tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa cả người.

Từ nửa tháng trước, mỗi khi mơ thấy cảnh này, trái tim Đường Vũ lại thoáng đau nhói.

Nửa tháng trước, cô vốn tưởng mình cứ thế xong đời, nhưng khi một lần nữa mở mắt ra, thời gian đã là ba năm sau.

Chẳng qua Đường Vũ đã không còn là Đường Vũ nữa, bây giờ cô tên Thi Mị.

Một cô gái 23 tuổi, nhưng lại là một kẻ ngốc có chỉ số thông minh dừng lại lúc 5 tuổi, đồng thời cũng là... người vợ hiện tại của Thời Lệnh Diễn.

Mà kẻ ngốc Đường Vũ vốn cho rằng bản thân sắp bước vào cung điện hôn nhân, sẽ trải qua cuộc sống hạnh phúc cả đời, lại được báo tang vào ba năm trước, nguyên nhân cái chết là ︰ Lái xe trong lúc buồn ngủ, lỡ nhầm chân ga thành chân phanh, dẫn đến mất tự chủ đâm vào lan can, chết ngay tại chỗ.

Người người đều ca tụng Thời Lệnh Diễn có tình có nghĩa, nhịn đau đè xuống tình cảm chân thành, hiến tim người yêu cho người cần.

Nhưng không ai biết, ca phẫu thuật ghép tim đó, chính là một mạng đổi một mạng.

Mà người đàn ông kia, dùng mạng của cô để đổi lấy mạng của Bạch Nguyệt Khiết.

…………..