Chương 27: Khương Thủy Lê Mặc Đồ Lót Lộ Ngực Sữa, Lộ Huyệt Nhỏ Quyến Rũ Cố Thanh Châu

Khương Thủy Lê nhìn Cố Thanh Châu đi đến trước mặt cô, không nhịn được hỏi anh:

“Anh... Không phải anh nói không đến đây sao? Sao giờ lại tới nơi này?”

Cố Thanh Châu chỉ là không muốn thừa nhận là sau khi nhận được Wechat của Khương Thủy Lê, vội vã chạy từ công ty tới đây.

Ngay cả cuộc họp cũng không mở, nhưng anh mạnh miệng đến chết cũng không chịu thừa nhận.

“Anh đi ngang qua không được à, nơi này là nhà em mở sao? Chỉ em mới có thể ở đến đây, anh không thể ở đây? Anh cảm thấy thật nhàn rỗi nên đến bên này đi dạo cũng không được?”

“Vậy anh thật sự chính là đặc biệt nhàn rỗi nha, lúc này trời mưa lại muốn tới chỗ công ty em đi dạo.”

Cố Thanh Châu gần đây thật sự càng giống Phách Vương Long (khủng long bạo chúa), nghe cô nói như thế còn dỗi:

“Anh thích đi dạo ở đâu thì tới chỗ đó đi dạo, em quản được anh sao? Em quản việc của bạn trai cũ làm gì, quản cho tốt bạn trai của em là được.”

Anh hiện tại oán khí thật là nặng nề nha, mở miệng ngậm miệng đều là từ bạn trai cũ, bạn trai cũ đấy.

Khương Thủy Lê nhìn anh oán khí nặng như thế cũng không muốn dỗ dành, trước mặt anh, rút điện thoại ra, Cố Thanh Châu thấy cô như thế có chút nghi ngờ:

“Em làm gì thế?”

Khương Thủy Lê: “Em thuê xe, anh không phải là tới đây đi dạo sao? Em chắc chắn không thể quấy rầy anh đi dạo, em phải đi về rồi.”

Cố Thanh Châu: “...”

Anh thật sự là rảnh rỗi nên mới tới tìm cô.

Cố Thanh Châu thật sự không quản được, sau khi nghe cô nói hết lời, trực tiếp đoạt lấy điện thoại của cô, đưa cái dù cho Khương Thủy Lê, đẩy cô vào xe, Cố Thanh Châu cầm hành lý của cô để lên xe.

Khương Thủy Lê vốn muốn ngồi chỗ tay lái phụ, nhưng Cố Thanh Châu đột nhiên không cho cô lên, ngăn chặt cửa xe nói:

“Khương Thủy Lê, em ngồi xe của anh, lỡ như bị bạn trai em biết được, anh ấy sẽ không vui đúng không?”

Khương Thủy Lê: “...Chào Cố Thanh Châu thảo mai.”

Cố Thanh Châu: “...”

Cố Thanh Châu cố ý nói như thế, nghe được câu trả lời của Khương Thủy Lê, trực tiếp nhét cô vào trong xe.

Đưa Khương Thủy Lê trở về, cô nhìn anh nhập mật mã, là một dãy số, cô nhìn không hiểu.

Cố Thanh Châu đưa cô đi vào, để cô ngủ ở phòng cho khách.

Quần áo Cố Thanh Châu ướt đẫm, Khương Thủy Lê thấy thế, cầm lấy quần áo của anh nói:

“Chẳng lẽ không phải em ngủ chung một chỗ với anh sao? Anh để em ở lại, em sẽ phải báo đáp cho anh, nếu không thì em dùng thân thể báo đáp, anh muốn tư thế nào cũng có thế, thế nào? Em nhớ anh thích đâm từ phía sau, em nâng mông lên cho anh đâm vào được không?”

Nghe cô nói như thế Cố Thanh Châu liền hối hận, không nên để cho cô tới đây, đây là đặc biệt tới dụ dỗ anh sao? Là tới xử lý anh, tới hút máu đấy hả.

Không, là tới để ép khô anh.

Cố Thanh Châu bắt được tay Khương Thủy Lê, trong khoảng thời gian này, anh đã sắp bị cô dày vò hỏng mất:

“Khương Thủy Lê, em có phải bị bệnh không, lại đi dụ dỗ anh, anh sẽ nói chuyện này với Tưởng Khanh, còn chúng ta đã chia tay rồi!”

Khương Thủy Lê nghe thế liền quấn lấy cổ anh nói:

“Em muốn quay lại với anh, nhưng anh lại không muốn.”



Cố Thanh Châu nghe thế thì kinh ngạc nhìn cô, nghi ngờ lời nói của cô là thật hay là giả.

Sau đó lại cảm thấy buồn cười, cô thực sự là một đứa lừa đảo.

Khương Thủy Lê đối với anh đã không còn độ tin cậy, từ đầu tới đuôi cô chính là kẻ lừa đảo, lúc trước nói thích Tưởng Khanh, bây giờ lại nói thích anh, cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả.

Cho dù là sự thật, Cố Thanh Châu cũng sẽ không thể tha thứ cho Khương Thủy Lê dễ dàng như thế, cô cho rằng anh là một công cụ dễ lừa như vậy, cảm thấy đàn ông bên ngoài không tốt, vì thế tìm về bên anh.

Anh không thể.

Cố Thanh Châu mặt lạnh cầm rương hành lý đi lên lầu, nói cô ở phòng cho khách.

Khương Thủy Lê nhìn anh cố chấp như thế thì nói được.

Người của Khương Thủy Lê cũng có chút ướt, chuẩn bị tắm rửa.

Lúc trước Cố Thanh Châu mua cho cô mấy bộ nội y sεメy.

Là kiểu dáng Cố Thanh Châu ưa thích, lúc trước Khương Thủy Lê vẽ tranh trên ghế, Cố Thanh Châu nằm trên đùi cô xem điện thoại, Khương Thủy Lê nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, còn tưởng anh đang xem hợp đồng buôn bán gì.

Kết quả liếc mắt một cái, cô liền đánh vào mặt Cố Thanh Châu, anh đang mê mẩn nhìn vào bộ quần áo tìиɧ ɖu͙©:

“Cố Thanh Châu, anh là biếи ŧɦái sao?”

Cố Thanh Châu bị đánh một cái thì giật mình, anh chỉ xem đồ cụ thể và tỉ mỉ thôi mà, anh đang nghiêm túc lựa xem cái nào phù hợp với Khương Thủy Lê thì biếи ŧɦái ở đâu?

Anh: “Anh chỉ là xem cái nào đẹp để mua cho em mặc.”

Khương Thủy Lê: “...”

Anh thật là, tự nhiên yêu thích nó, trước kia không phải là Khương Thủy Lê chưa mặc qua thứ này bao giờ, sinh nhật Cố Thanh Châu hằng năm đều đưa ra một số yêu cầu, để cho cô mặc nội y sεメy cũng có, cô đôi khi cũng thỏa mãn anh.

Nhưng mà lần này Cố Thanh Châu thật sự hơi quá đáng, giỏ hàng nhiều nội y như vậy, người không biết còn tưởng anh là dân buôn bán.

Bất quá sau khi anh mua về, vẫn chưa có thời gian để mặc, bởi vì gần đây hai người đều bận rộn với công việc. Lúc cô rời đi, cũng mang theo những bộ đồ lót gợi cảm này theo, khi đó cô không muốn những bộ đồ này bị những người phụ nữ khác mặc, bây giờ cô liền mặc một bộ nội y tìиɧ ɖu͙© sεメy đi ra ngoài.

Bộ này là kiểu dáng đồ ngủ, nhưng mà vùng tam giác đều để trống, chỗ ngực có hai cái lỗ, vừa vặn làm núʍ ѵú lộ ra, tiếp theo là hoa huyệt nhỏ phía dưới.

Cũng là lộ ra đấy, lúc trước có lông mao thì sẽ thấy một rừng rậm đen, nhưng mà bây giờ cô đã cạo đi rồi, lập tức có thể thấy huyệt nhỏ bóng loáng.

Tiêu chuẩn mua nội y sεメy của anh là... Trong suốt, lộ hàng, có thể lộ bao nhiêu liền lộ bấy nhiêu, thật sự không che được chút nào.

Cố Thanh Châu ưa thích loại này, cô mặc đồ rồi đi ra.

Cố Thanh Châu trở lại phòng cũng tắm rửa một cái, mặc đồ ngủ đi ra, có chút đói bụng, muốn ăn cơm, vốn muốn hỏi Khương Thủy Lê có muốn cùng đặt đồ ăn không, kết quả vừa ra tới thì hai người va vào nhau, thấy Khương Thủy Lê mặc bộ đồ này, anh thiếu chút nữa đã báo cảnh sát.

“Khương Thủy Lê! Em ở trước mặt anh mặc như vậy, em chắc chắn là anh sẽ không báo cảnh sát bắt em sao?”

Khương Thủy Lê chắc chắn anh sẽ không bảo cảnh sát bắt mình, nghe anh nói thế còn chủ động tiến lên, vuốt bộ ngực của anh nói:

“Em cảm thấy anh mua bộ đồ này cho em rất hợp, em mặc thật mát, hơn nữa rất thuận tiện nha, lúc muốn sờ vυ", tay của anh lại gần có thể cầm lấy đầṳ ѵú của em để ngắt, nếu muốn sờ huyệt nhỏ, cũng có thể trực tiếp sờ.”

Khương Thủy Lê nói xong, trực tiếp mở chân ra, nói với anh:

“Anh muốn chọc vào cũng thuận tiện, không cần cởi đồ, lập tức có thể chọc vào.”

Nói xong cô cắm tay của anh vào dưới chân mình, ngón tay tiền vào, mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ đi ra.

Cố thanh Châu kiềm chế bản thân không được để cô mê hoặc.

Yêu tinh!



Loài yêu tinh ăn thịt người đấy!

Cố Thanh Châu cố gắng đẩy cô đẩy ra:

“Đừng có nằm mơ, anh không phải đồ chơi tìиɧ ɖu͙© của em, Tưởng Khanh không đυ.ng vào em thì em liền tới tìm anh, xem anh là cái gì hả?”

Khương Thủy Lê thấy dáng vẻ không khách sáo của anh, bị anh làm cho tức chết, đi đi, anh không muốn thì không muốn, dù sao người không thể ăn thịt cũng không phải cô.

Khương Thủy Lê cùng anh đến bên bàn, ngồi trên ghế salon, Khương Thủy Lê mặc bộ nội y sεメy này, Cố Thanh Châu biểu hiện thật là bình thường, còn giả bộ xem tivi, nhưng mà côn ŧᏂịŧ đã cứng lên rồi, may mắn là quần áo ngủ của anh rộng thùng thình nên có thể che được.

Cố Thanh Châu ngoài mặt bảo không quan tâm, nhưng mà khóe mắt vẫn liếc qua nhìn Khương Thủy Lê.

Khương Thủy Lê thấy anh nhìn qua, còn đặc biệt mở ra cho anh xem:

“Anh trai muốn chọc vào sao?”

Cố Thanh Châu: “...”

Hai chữ “anh trai” giày vò Cố Thanh Châu muốn điên lên rồi.

Anh trai muốn cắm vào nhưng anh trai không thể!

Đúng lúc này người giao hàng đã đến, Cố Thanh Câu đi lấy đồ ăn, lúc đứng dậy, anh ném chăn lông lên người Khương Thủy Lê, không để cô bị người khác thấy.

Người khác cũng đừng nghĩ sẽ được thấy.

Khương Thủy Lê cùng anh ra bàn ăn ăn cơm, thấy wechat có người tìm, Khương Thủy Lê mở ra, là đồng nghiệp cùng công ty với cô.

Lúc trước có một anh trai nhỏ đến, Cố Thanh Châu đã từng nghe nói qua người kia rất đẹp trai, hiện tại hai người cùng vẽ chung một bộ manhua.

Vì vậy thường xuyên có chuyện cần bàn bạc. Cậu ấy gửi cho cô một tin nhắn thoại:

“Thủy Lê, bây giờ em có chuyện muốn tìm chị, gọi video có được không? Bộ manhua chúng ta vẽ có chút vấn đề. Đây, chị có thể sửa nó không, em phát trực tiếp cho chị xem video.”

Khương Thủy Lê còn chưa từ chối, bên kia đã gửi yêu cầu gọi video tới rồi, Khương Thủy Lê lại càng hoảng sợ, cô mặc như vậy, bị nhìn thấy là coi như xong đời.

Cố Thanh Châu phản ứng cực kì nhanh, trực tiếp giành lấy điện thoại Khương Thủy Lê, không đợi nghe tiếp, trực tiếp từ chối yêu cầu video của người đàn ông kia.

Còn không đợi Khương Thủy Lê kịp phản ứng, tốc độ của Cố Thanh Châu thật sự dọa chết người.

...

[Tác giả có chuyện muốn nói: Vở kịch nhỏ của heo heo:

Hôm sau Cố Thanh Châu đi tới công ty Khương Thủy Lê tìm cô, là muốn đón cô tan tầm, nhưng mà cô có chút việc gấp, vì vậy liền đi lên lầu đơi cô.

Hôm nay tới đón cô tan tầm, vì vậy có hơi chăm chút vẻ bề ngoài.

Khương Thủy Lê đã từng nói qua tiểu thịt tươi đẹp trai kia là sinh viên vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, chính là tuổi trẻ, vì vậy Cố Thanh Châu ăn mặc trẻ một chút, không mặc đồ tây, đeo caravat, mặc đồ vô cùng trẻ, cảm giác mình mặc đồ như một học sinh cấp 3, thấy rất hài lòng.

Cố Thanh Châu đi lên trên lầu, thấy được tiểu thịt tươi kia.

Tiểu thịt tươi nhận ra anh, vừa định chào hỏi, Cố Thanh Châu đã nói trước: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”

Tiểu thịt tươi: “...” Bao nhiêu tuổi... “Em mới 23.”

Cố thanh Châu đánh giá một lúc: “Nhìn không ra, không biết còn tưởng là 63 rồi.”

Tiểu thịt tươi: “...”]