Chương 31: Khương Thủy Lê Thổ Lộ: Cố Thanh Châu, Người Em Thích Là Anh, Không Phải Tưởng Khanh

Khương Thủy Lê vẫn tiếp tục trêu chọc Cố Thanh Châu:

“Cái này là anh nói, đứa bé trong bụng không phải của anh nhưng anh phải chấp nhận nó đấy.”

Cố Thanh Châu nghiêm túc:

“Ừm, sau này anh sẽ là cha, em sẽ là mẹ. Đứa bé là con của anh, anh sẽ đối xử tốt với nó như thể anh sinh ra, mà không, đứa bé này chính là con của anh!”

Khương Thủy Lê thật sự phục anh luôn rồi, rất tốt, kỹ năng tự tẩy não còn rất đáng gờm!

Cô bị chọc đến sắp không nhịn nổi rồi. Đúng lúc này, Giản Mính trở lại, vừa rồi nôn một chút, hiện tại đã tốt hơn nhiều.

Giản Mính rất bất ngờ khi nhìn thấy Cố Thanh Châu:

“Cố Thanh Châu, sao anh lại tới đây?”

Cố Thanh Châu: “Tới đón mẹ con cô ấy về nhà.”

Khương Thủy Lê: “......”

Khương Thủy Lê bị anh làm tức điên, cô nhéo một cái vào cánh tay của anh rồi nói:

“Anh đừng có lộn xộn, vừa rồi là ai vẫn luôn miệng bùm bùm liên thanh như cái súng máy, vẫn luôn không cho em cơ hội giải thích. Đứa bé không phải của em, em không mang thai, người mang thai là Giản Mính, cái thai trong bụng cô ấy là của Tưởng Khanh, cho nên đứa bé này là con của Tưởng Khanh.”

Nghe nói như vậy, Cố Thanh Châu bỗng chốc trở nên chết lặng.

Giản Mính nghe qua đoạn hội thoại liền biết có chuyện gì, có lẽ là hiểu lầm, cô ấy giải thích với Cố Thanh Châu:

“Đúng vậy, người mang thai là tôi và người muốn phá bỏ đứa bé cũng là tôi. Không phải anh hiểu lầm cô ấy mang thai chứ?”

Cố Thanh Châu vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ, chưa kịp phản ứng. Khương Thủy Lê nhìn bộ dạng ngây ngốc của anh, ôm lấy mặt anh và nói:

“Đã hiểu chưa? Thông suốt chưa? Cố Thanh Châu, anh có thể sửa cái tật xấu không cho người khác nói chuyện được không? Muốn giải thích với anh mà anh cũng không nghe.”

Cố Thanh Châu: “......”

Thật sự là do anh quá kích động, vừa rồi trong nháy mắt đó, anh cảm thấy trong đầu đã nghĩ ra vô số kịch bản ngược luyến tàn tâm, nhưng dù là kịch bản gì thì anh vẫn đều muốn có Khương Thủy Lê.

Khương Thủy Lê: “Trước đó em cũng không có ý định nói cho anh, thế nhưng căn bản anh cũng không nghe lời em nói. Em và Tưởng Khanh đã chia tay, chỉ ở cạnh nhau mấy ngày không tính. Em phát hiện, thực ra em không thích anh ấy, người em thích là anh.”

Nghe thấy lời này, Cố Thanh Châu kiêu ngạo quay đầu sang hướng khác, không nhìn Khương Thủy Lê.



Khương Thủy Lê nhìn thấy, ôm lấy mặt của anh, muốn xoay mặt lại:

“Cố Thanh Châu, miệng của anh bị sao vậy? Anh đang cười trộm hay miệng bị chuột rút thế?”

Cố Thanh Châu: “......”

Cố Thanh Châu nghe nói như thế lập tức quay đầu lại, thu lại nét cười:

“Chia tay? Tại sao chia tay? Là sau khi chia tay em nhận ra anh tốt hơn cậu ta gấp 100 lần, hay là sau khi chia tay anh, em mới nhận ra đàn ông tốt như anh không nhiều cho nên em cảm thấy hối hận.”

“Nhưng cũng đúng thôi, so sánh Tưởng Khanh với anh, người sáng suốt đều biết nên chọn ai. Anh quả thực là tốt hơn cậu ấy rất nhiều.”

Khương Thủy Lê: “......”

Giản Mính: “......”

Cái này thật sự là, cũng chỉ có Khương Thủy Lê mới có thể chịu được.

......

Nửa tiếng sau, Giản Mính thấy Tưởng Khanh đến. Tưởng Khanh biết tin cô ấy mang thai lập tức phi tới, phản ứng hệt như Cố Thanh Châu, thở hồng hộc chạy đến.

Cố Thanh Châu gọi điện thoại cho Tưởng Khanh, cương quyết muốn gọi điện báo cho Tưởng Khanh biết anh ấy đã trở thành một người cha, để anh ấy có thể tranh thủ thời gian ở cùng Giản Mính.

Đồng thời triệt để đánh bay suy nghĩ của Khương Thủy Lê. Hiện tại Khương Thủy Lê nói rằng cô không thích Tưởng Khanh, ai mà biết sau này cô có hối hận hay không?

Nếu thật sự sau này cô hối hận muốn quay lại với cậu ấy thì anh biết làm thế nào?

Cho nên Cố Thanh Châu dứt khoát đánh gãy đường lui của cô. Hai người Tưởng Khanh bọn họ tốt nhất nhanh chóng kết duyên trăm năm đi, đừng cản trở anh và Khương Thủy Lê sớm có “bảo bảo”.

Thấy Tưởng Khanh tới, Giản Mính hơi choáng. Cô ấy không muốn để cho anh biết nên bây giờ thấy anh tới, cô ấy thật sự rất bối rối.

Cố Thanh Châu dẫn Khương Thủy Lê rời đi.

Khương Thủy Lê ngồi lên xe của Cố Thanh Châu. Cô nhớ lại vẻ mặt của người cha hụt Cố Thanh Châu ban nãy, thật sự rất buồn cười.

Lên xe liền hỏi anh: “Cố Thanh Châu, vừa rồi anh thật sự rất hài. Nếu em thật sự mang thai, không phải của anh mà là của lão Vương nhà bên cạnh thì anh có chấp nhận không?”

Cố Thanh Châu: “...... Hàng xóm nhà chúng ta họ Vương?”



Khương Thủy Lê: “Không phải, họ Lý.”

Cố Thanh Châu: “...... Khương Thủy Lê, hay lắm, em còn biết cả họ của nhà bên cạnh luôn nhỉ?”

Khương Thủy Lê chỉ đang muốn trêu chọc anh, biệt thự đơn lập thì kiếm đâu ra hàng xóm chứ.

Bây giờ Khương Thủy Lê phát hiện, Cố Thanh Châu thực sự rất tốt.

Đối xử với cô vô cùng tốt, đứa bé ngay cả khi không phải của anh, anh vẫn muốn xem đứa nhỏ là con của mình.

Khương Thủy Lê đưa tay vuốt cằm Cố Thanh Châu, dáng vẻ hệt như đang nựng mèo:

“Cố Thanh Châu, anh thật tốt.”

Cố Thanh Châu đẩy tay cô ra, không cho cô động vào mình:

“Đừng chạm vào anh, nam nữ thụ thụ bất thân em không biết sao. Quan hệ chúng ta là gì mà em muốn là có thể sờ anh? Đừng tùy tiện động vào trai nhà lành.”

Khương Thủy Lê: “...... Hôm qua ở dưới thân em anh cũng đâu có nói như thế.”

Cố Thanh Châu nghĩ đến chuyện tối qua, gật đầu:

“Em nói đúng, chuyện em xâm phạm anh hôm qua anh không so đo với em. Thân là đàn ông thật thảm, phải tự bảo vệ bản thân thật cẩn thận, nếu không đi ngủ sẽ bị phụ nữ lưu manh xâm phạm.”

Khương Thủy Lê: “......”

Khương Thủy Lê nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, nhịn không được vươn tay mò xuống đũng quần của anh, nói:

“Đúng vậy nha. Lần sau đừng lại chỉ mặc qυầи ɭóŧ nữa, nhìn kỹ thì cũng không giống kiểu đàn ông đứng đắn lắm, đáng bị em xâm phạm.”

Cố Thanh Châu: “......”

Khương Thủy Lê nhìn biểu cảm ngơ của Cố Thanh Châu đã cảm thấy khôi hài, hỏi anh:

“Cố Thanh Châu, chúng ta được tính là hòa giải xong chưa?”

Cố Thanh Châu: “Hòa giải? Khương Thủy Lê, anh không cảm nhận được sự chân thành của em. Chẳng qua là đã quen nhiều năm nên em có cảm giác thân thuộc với anh cho nên mới không thể thích ứng. Anh không cảm nhận được em thích anh chỗ nào. Anh cũng không dám tùy tiện nói ra hai chữ hòa giải, anh cũng biết sợ em hiểu không?”

Anh sợ mình lại mắc sai lầm một lần nữa, sợ Khương Thủy Lê thật ra...... không thích anh nhiều như vậy, chỉ là mơ tưởng của anh mà thôi.

Bởi vì ngay từ đầu người Khương Thủy Lê thích cũng không phải là anh. Anh sợ đối với cô, bản thân anh không quan trọng đến thế.