Chương 48: (Bố Con Play): Bố Cố Thao Huyệt Nhỏ Của Cô

Cố Thanh Châu muốn Khương Thủy Lê gọi mình là bố, dù sao cũng là một dạng tình thú, lúc trước đã kêu anh trai rồi, vì thế lần này anh muốn nghe kêu bố.

Đoán chừng trong lòng mỗi người đàn ông đều có loại ý nghĩ này, đều muốn bạn gái mình gọi mình là... bố.

Nhưng mà Khương Thủy Lê cố ý không gọi anh như vậy, không kêu là bố mà lại gọi bác, chỉ kém một chút như thế, Cố Thanh Châu cảm thấy mình thiếu chút nữa đã đầu hàng, bị cô làm cho hoảng sợ.

Khương Thủy Lê chứng kiến phản ứng của Cố Thanh Châu cảm thấy thật buồn cười, đoán chừng là đã bị dọa sợ, nếu như bị hù đến liệt dương thì xong đời, tuy rằng cũng là kêu, nhưng mà bố bố và bác thật là khác nhau nhiều lắm.

Khương Thủy Lê nhìn dáng vẻ tức giận của Cố Thanh Châu, tới gần tai anh, trên mặt cô còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙, giống như là cố ý khıêυ khí©h nói:

“Bố, đến thao huyệt nhỏ của con gái đi.”

Cố Thanh Châu nghe thế trong nháy mắt liền cao hứng, hất tung váy của cô lên trên hông, cầm hai chân cô tách ra, ở trước huyệt nhỏ mạnh mẽ thao làm.

“Ưʍ... Bố thật là lợi hại, sức lực thật lớn, bố muốn đem người ta thao chết sao, huyệt nhỏ thật thoải mái, được bố thao thật thoải mái...”

Cố Thanh Châu bây giờ uống say rồi, rượu xông lên não, lại nghe những lời này, thật sự kí©h thí©ɧ chết anh, đây cũng quá là xấu hổ nha.

Khương Thủy Lê tuy rằng miệng rêи ɾỉ những lời dâʍ đãиɠ, nhưng cũng không dám rên quá lớn tiếng, nếu kêu lớn quá bị người khác nghe được liền xong đời, nhỏ giọng mà dựa vào Cố Thanh Châu rêи ɾỉ.

Cố Thanh Châu nghe tiếng rên cũng rất hài lòng, càng thêm dùng sức thao huyệt của cô:

“Bố thao con rất thoải mái? Tiểu huyệt của con gái thật nhiều nước, làm côn ŧᏂịŧ bố ướt hết, chỗ này rất thích bố thao sao?”

Khương Thủy Lê cảm thấy thật kí©h thí©ɧ, đầu tiên là kɧoáı ©ảʍ do lσạи ɭυâи gây ra, vì thế liền cầm lấy bả vai Cố Thanh Châu, ưʍ.. ưʍ... rêи ɾỉ nói:



“Thoải mái, đặc biệt thích bị bố thao, huyệt nhỏ cắn chặt côn ŧᏂịŧ bố, không cho bố rút nó ra, mà thao chết con gái đi.”

Cố Thanh Châu nghe những lời nói thô tục thế thì cũng tỉnh rượu hơn phân nửa, nghe nói thế thì thở hổn hển rồi thẳng lưng, sau khi ngán tư thế này, anh thay đổi tư thế khác, làm cho cô đưa lưng về phía anh, mân mê bờ mông sau đó tiến vào từ phía sau, tư thế này làm càng thêm mãnh liệt.

Khương Thủy Lê sắp cao trào, cầm lấy tay Cố Thanh Châu, tiếng kêu đã có chút nức nở:

“A a a a --- bố --- chậm một chút --- chậm một chút ---“

Cố Thanh Châu biết rõ cô đã tới rồi, vì vậy thò tay tới trước chỗ huyệt nhỏ, đặt tay lên, trực tiếp bóp lấy âʍ ѵậŧ của cô, trước sau đều bị công kích, kɧoáı ©ảʍ làm cho Khương Thủy Lê không chịu nổi, hai tay nắm lấy cây đại thụ.

Động tác này hết lần này tới lần khác đưa Khương Thủy Lê tới cao trào, cực kỳ thoải mái, trực tiếp phun ra dâʍ ŧᏂủy̠..

Dịch nhờn của cô chảy ra tay Cố Thanh Châu, còn dính tới gốc cây, trên cỏ.

Trên cỏ nhỏ toàn là dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy xấu hổ.

Khương Thủy Lê bị làm tới cao trào, một lát sau, Cố Thanh Châu bắn ra, lần này lại bắn vào bên trong.

Dì cả của Khương Thủy Lê sắp tới rồi, vì thế mấy ngày nay cơ thể đặc biệt mẫn cảm, cũng đặc biệt ham muốn, luôn muốn được thao, sau khi cao trào Khương Thủy Lê thoải mái thở ra, nhưng nhìn thấy qυầи ɭóŧ của mình ướt đẫm, chưa được cởi ra hoàn toàn, còn treo ở trên cổ chân đã bị anh thao làm, vì thế dịch nhờn chảy ra đều ở trên qυầи ɭóŧ cô.

Nhớ tới lại làm Khương Thủy Lê thấy thẹn, bây giờ Cố Thanh Châu đã tỉnh rượu được một nửa, đang thở phì phò cắn cắn cái cổ của cô.

Khương Thủy Lê cúi đầu nhìn qυầи ɭóŧ của mình:

“Ướt hết cả rồi, không thể nào mặc lại được nữa.”



Cố Thanh Châu nghe nói thế, cởϊ qυầи lót của cô ra, trực tiếp ném vào thùng rác bên cạnh.

Đồ lót bị ném xuống ở đây, trên đó toàn là nước, nếu bị nhân viên thu dọn thấy được phải làm sao, thật sự là xấu hổ chết được, quan trọng là bây giờ cô không mặc đồ lót, phía dưới toàn là chất lỏng, cô cảm thấy huyệt nhỏ của mình toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, không có đồ lót chắn lại, xong đời.

Phía dưới cố gắng khép chặt.

“Phía dưới em toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh chảy xuống, làm sao bây giờ?”

Cố Thanh Châu nghe thế thì ngồi xổm xuống nhìn, thật sự có một dòng nước chảy ra, anh lấy khăn tay ra, nhét vào bên trong, cứ như thế để cho Khương Thủy Lê vào nhà.

Khương Thủy Lê có chút sợ hãi, sợ khăn tay không thể nhét.

Lúc đi vào, mẹ Cố Thanh Châu ở bên gọi hai người:

“Sao lại về muộn như thế, Thanh Châu con uống rượu hả? Mẹ làm trà giải rượu cho con, Thủy Lê tới bàn ăn cơm ngồi, mẹ hấp tổ yến cách thủy cho con.

Khương Thủy Lê muốn về phòng tắm trước, trên người quá dính, nhưng mà Cố Thanh Châu không cho cô đi, kéo cô tới bàn ăn cơm ngồi xuống.

Cô sợ hãi, nếu như bị mẹ của anh thấy mình dâʍ đãиɠ như thế nào thì hỏng mất.

Nhưng không còn cách nào khác, chẳng bao lâu sau, mẹ Cố đã đem tổ yến ra cho cô uống.

Khương Thủy Lê vừa uống vừa trò chuyện với mẹ Cố, mẹ Cố nói với cô rất nhiều, cô cũng tiếp lời, nhưng vẫn rất xấu hổ, chỉ lo bị mẹ Cố nhìn thấy điểm bất thường.

Sau khi Cố Thanh Châu uống xong, đặt đồ xuống, đưa Khương Thủy Lê vào trong phòng.