Chương 2

Nếu giọng ngươi không lớn như vậy, ta nhất định tin tưởng ngươi sắp chết đói. Giang Phong Nguyệt yên lặng phun tào [1].

“Huynh đệ, ta có tiền, ta mua của ngươi, cầu ngươi cho ta thức ăn…” Đối phương hiển nhiên không tính toán buông tha Giang Phong Nguyệt, ăn vạ ôm đùi hắn, rất có dáng vẻ “ngươi không cho ta ăn ta liền đồng vu quy tận với ngươi”.

Giang Phong Nguyệt co rút khóe miệng, thở dài một tiếng, nói: “Thực xin lỗi, ta cũng đói bụng, ta chỉ có nước…”

“Nước! Cho ta nước!!” Người nọ vừa nghe, ánh mắt lập tức liền sáng, bản thân sắp chết đói, chết khát, mệt chết đi được!

Giang Phong Nguyệt từ ba lô trong lấy ra một chai nước đưa cho hắn ta, người nọ tiếp nhận, bật người uống ùng ục ùng ục, như thể mấy trăm năm qua hắn ta không được uống nước.

Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối đem chai nước uống hết, trên mặt cuối cùng có điểm huyết sắc, hệ thống bắt đầu xoát tân lại —— tay chân bẩn và quần áo trở nên sạch sẽ, tóc tai không còn hỗn độn.

Từ sau khi vào trò chơi, Giang Phong Nguyệt chỉ nhìn thấy dược sự, trong đó dưới cấp 10 là đa số.

Tiểu dược sư dưới cấp 10, vô luận nam nữ, kiểu tóc tuy không giống nhau, nhưng quần áo đều là bố y bạch sắc. Quần áo dược sư chủ yếu có hai loại, một là bạch sắc, hai là lục sắc, trừ phi tự chế tác mới có thể có màu khác.

Người trước mắt này một thân thâm lam sắc, do ánh mặt trời chiếu vào ẩn ẩn sáng lên, hiện hoa văn, hiển nhiên loại vải này so với hắn thân phá y còn xa hoa hơn. Hắn nhớ lúc đầu có giới thiệu trang bị môn phái, mỗi một môn phái đều có hai ba bộ màu sắc đặc trưng, thâm lam sắc… Có lẽ là kiếm khách hay cung thủ.

“Huynh đệ, hôm nay thật sự là cám ơn ngươi!” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối uống xong nước, sắc mặt dễ nhìn hơn một chút, nhưng vẫn còn yếu ớt.

“… Không cần khách khí.” Một chai nước mà thôi, mê thất sơn cốc có nước, đáng tiếc là vô dụng, không làm bụng hết đói như trái cây.

“Huynh đệ, đừng khách khí, ta bị nhốt trong sơn cốc này chừng 7 ngày, thật vất vả tìm được lối ra, kết quả đã sớm ăn sạch đồ trong ba lô, uống hết nước… Huyết lượng cứ từ từ rớt xuống, nếu ngươi không giúp ta, ta chắc đã xuống mồ rồi.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối nắm lấy bả vai Giang Phong Nguyệt, quang quác kể khổ, thuận tiện biểu đạt tao ngộ bi đát của mình.

Giang Phong Nguyệt cảm thấy người này nhiệt tình quá đáng, không đợi hắn mở miệng, người nọ còn nói: “Hiện giờ ta chỉ có tiền, vậy, cái này cho ngươi, xem như báo đáp ngươi ân cứu mạng. Về sau nếu ngươi đến Phong Châu thành, có chuyện gì cứ việc tới tìm ta, a đúng rồi, ta thêm hảo hữu ngươi…” Hắn ta vừa nói xong đã kéo ra bản khống chế, tìm tòi ngoạn gia phụ cận, thấy được ID dược sư Quân Lâm Thiên Hạ.

Giang Phong Nguyệt da đầu nhất thời run lên, hắn “độc chết” Dược Vương là sự việc hai giờ trước, hiện tại dược sư trong trò chơi hận không thể lột sạch da hắn đâu.

“Huynh đệ, tên ngươi đủ bá đạo a, so với lão đại chúng ta còn khí phách hơn, ca tin tưởng ngươi về sau có thể làm nên sự nghiệp…” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối giơ khóe miệng cổ vũ hắn.

Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối không biết Quân Lâm Thiên Hạ bây giờ là danh nhân Giang Hồ, bởi vì… hai giờ trước hắn ta đã đói đến hôn mê, bỏ lỡ tin tức hệ thống, sau khi tỉnh lại cũng không nhìn đến.

Ngài có thể đừng dùng ngữ khí gượng ép cùng biểu tình để nói lời này không?

“Ta không thể thu …” ba chữ “vàng của ngươi” còn chưa nói nói ra, Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối “a” một tiếng, làm Giang Phong Nguyệt hoảng sợ.

“Nguy rồi nguy rồi, bảy ngày trôi qua rồi, ta lâu như vậy không trở về, kho hàng không ai quản lý, lão đại sắp bão nổi, chết chết, ta phải nhanh trở về.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối lải nhải, không cho Giang Phong Nguyệt nói xong, triệu hồi tọa kỵ —— hãn huyết bảo mã [2] đỏ thẫm

“Uy…”

“Thiên Hạ huynh, về sau hữu duyên gặp lại, ta phải tranh thủ còn máu chạy về thành, tạm biệt!” Nói xong, hắn còn thực hiệp sĩ ôm quyền chào, roi vung lên, hãn huyết bảo mã bay nhanh mà đi.

Để lại Giang Phong Nguyệt hít bụi.

Giang Phong Nguyệt trừng túi vàng trong tay, cho dù có cho hắn 10 đĩnh vàng, cũng không có thể lấp đầy bụng của hắn.

Giang Phong Nguyệt nghĩ nghĩ, lấy ra bản khống chế, tìm hảo hữu, Cô linh linh Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối, môn phái Danh Kiếm sơn trang, kiếm khách… 72 cấp.

Tiền tệ trong Giang Hồ chia làm ba loại: đồng tiền, bạc, vàng. Chuyển đổi như sau: 1 lượng hoàng kim = 10 lượng bạc = 10 đồng tiền = 10000 văn đồng tiền.

Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối đưa Giang Phong Nguyệt chỉ là 1 đĩnh vàng nhỏ, nhưng đơn vị nhỏ nhất của hoàng kim là 2, cho nên 1 đĩnh nhỏ này đã là một vạn văn đồng tiền. Giang Phong Nguyệt hiện giờ tuyệt đối là phú ông giới tân thủ.

Nhưng tạ lễ quý như vậy, hắn không thu được!

Hắn dùng hòm thư đem vàng trả lại, một chai nước căn bản không đáng giá, dùng một thỏi vàng đổi, tên mua nước không phải ngốc X, thì chính là hắn lại gặp vận cứt chó.

Vận cứt cɧó ©áϊ gì, hắn tuyệt không muốn gặp lần thứ 2.

Vàng đóng gói hảo, bưu kiện gửi đi.

Hệ thống thông báo: Hảo hữu của ngài thiết lập không nhận bưu kiện.

-_-#

Giang Phong Nguyệt đem vàng ném vào ba lô, về sau có rảnh trả lại cho Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối, hiện nay quan trọng nhất, là nhìn xem phụ cận có cửa hàng nào không, nếu không ăn cái gì, độ đói khát của hắn đạt tới -10, hắn thực sẽ chết.

Nhìn huyết lượng chỉ còn phân nửa, cước bộ Giang Phong Nguyệt nhanh hơn, đi về phía có tiếng người.

Vượt qua một ngọn núi, hắn thấy được một thôn trang, thôn rào chắn quanh mấy ngôi nhà tranh, thanh âm người đánh cá qua lại, tiếng tiều phu, nông phu chào hỏi nhau, ánh chiều tịch dương đỏ chiếu vào, yên lặng mà hài hòa.

Giang Phong Nguyệt bị hấp dẫn, chậm rãi đi đến phía thôn trang nhỏ ——các hiền thê ở nhà đã làm xong cơm, chờ trượng phu trở về, mùi thức ăn lan tỏa mười dặm.

Cho nên, đây mới là nguyên nhân chân chính hấp dẫn Giang Phong Nguyệt = =

Tới gần cổng thôn, Giang Phong Nguyệt nhìn thấy phía trước có tấm bia đá viết “Long Khê thôn”, đang chuẩn bị tiến vào, đã bị hai hán tử cầm đinh ba và cuốc ngăn cản lại, thần sắc bất thiện nhìn hắn, cảnh giác hỏi: “Ngươi là người nào?”

“… Tại hạ Quân Lâm Thiên Hạ, hai vị huynh đài hữu lễ.” Giang Phong Nguyệt do dự, học cổ nhân ôm quyền, cung kính khom người hành lễ.

Huynh đài cầm đinh ba và vị cầm cuốc biểu tình dịu đi một ít, tựa hồ thực thích Giang Phong Nguyệt, đối với hắn khoát tay áo.

“Quân công tử, vì sao ngươi ở ngoài thôn?” Huynh đài cầm đinh ba so với vị cầm cuốc cường tráng hơn rất nhiều, nhưng thanh âm lại ôn hòa, không giống nông phu, ngược lại giống như một vị phu tử.

Giang Phong Nguyệt bị suy nghĩ chính mình làm cho 囧, nông phu cùng phu tử cái gì chứ, đó là hai người ở hai thế giới khác nhau!

Kỳ thật nếu muốn nói, Giang Phong Nguyệt lúc này quần áo tả tơi, càng không được xem là “công tử”. Nhưng hắn không nhìn được bộ dáng của mình.

“Tại hạ là tiểu dược sư Dược Vương cốc, bởi vì vô ý đi vào mê thất sơn cốc, đi hồi lâu mới tìm được đường ra, cho nên…” Dùng từ cổ quái khiến Giang Phong Nguyệt hận không thể tự cắn lưỡi mình, hắn nói nghẹn khuất vậy để làm gì a?

Hai vị lão huynh nhìn bộ dạng hắn, biết hắn tại mê thất sơn cốc ăn không ít khổ, thật sự làm khó hắn đến được thôn khẩu.

Giang Phong Nguyệt bị ánh nhìn đồng tình của hai vị lão huynh làm chấn kinh rồi, hắn chính là xuyên phá điểm, nhìn hắn liền như nhìn mấy tên khất cái đói bụng sao? Tân thủ không phải đều như vậy?

Giận!

Được rồi, hiện tại hắn hy vọng được cứu vớt, không thể đắc tội người khác.

Hai vị lão huynh đem Giang Phong Nguyệt mang vào thôn, Long Khê thôn toàn thôn là người họ Phương, vị cầm đinh ba tên là Phương Đại Ngưu, huynh cầm cuốc tên là Phương Nhị Ngưu, nghe tên là biết hai huynh đệ —— Giang Phong Nguyệt yên lặng ghi nhớ: không thể ôm hy vọng quá lớn đối với NPC cùng họ trong thôn.

Phương Đại Ngưu đã thành thân, nương tử là Phương đại tẩu –

Phương Nhị Ngưu bởi chưa thành thân, cho nên ở gần với đại ca và đại tẩu, ba người cùng ăn cơm với nhau, Phương Nhị Ngưu mỗi tháng sẽ đem một ít lương thực hoặc con mồi đưa cho đại ca, để không phải xấu hổ vì ăn không trả tiền.

Giang Phong Nguyệt nghe Phương Nhị Ngưu nói, mê thất sơn cốc có rất nhiều chim bay, cá nhảy, nhưng nếu lạc đường trong sơn cốc thì không thể đi ra, bởi vậy người trong thôn thực kiêng kị sơn cốc.

Bọn họ cảm thấy, Giang Phong Nguyệt còn sống đi ra mê thất sơn cốc chính là một kỳ tích, tuy rằng không phải trở về Dược Vương cốc.

Giang Phong Nguyệt có thể nói hắn là bởi vì “độc chết” tổ sư gia, phản bội sư môn, không thể trở lại Dược Vương cốc được sao? Đương nhiên không thể.

Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Tuy nói Phương gia thoạt nhìn đều là người thiện lương, nhưng Giang Phong Nguyệt không dám mạo hiểm. Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối có thể tới Long Khê thôn, các huynh đệ tỷ muội trong Dược Vương cốc sư các huynh đệ tỷ muội không chừng có thể tới đây, nếu như bị bọn họ bắt được, tất nhiên là kêu hắn lấy cái chết tạ tội a!

Hắn vào trò chơi chỉ muốn tìm linh cảm, thuận tiện thể nghiệm phong cảnh trong trò chơi, chứ không phải muốn người ta lột da cạo xương mình.



“Quân công tử, hàn xá đơn sơ, cơm rau dưa, hy vọng ngươi không ghét bỏ.” Phương đại tẩu không để ý bới thêm một chén cơm nữa cho Giang Phong Nguyệt

Trên bàn có bốn món: thịt cá kho tàu, gà rừng xào, rau xanh, còn có món rau dại Giang Phong Nguyệt không biết tên.

Độ đói khát đã rớt xuống -9, Giang Phong Nguyệt lúc này không nghĩ đến lễ nghi là cái gì, thầm nghĩ vùi đầu vào ăn, nhưng thấy nhiệt tình của chủ nhân cùng khuôn mặt co quắp của bọn họ, Giang Phong Nguyệt ngăn chặn du͙© vọиɠ ăn uống lại.

“Phương đại tẩu khách khí, là do ta quấy rầy.” Giang Phong Nguyệt không hiểu giá thị trường, nhưng hắn cũng học qua lịch sử, xem qua kịch. Long Khê thôn như một tiểu sơn thôn, nhà ở đơn sơ, dân chúng mộc mạc, một năm có thể ăn thịt vài lần là hạnh phúc, đừng nói tới trên bàn bây giờ có 2 chén thịt…

Kỳ thật Giang Phong Nguyệt suy nghĩ nhiều, đây là tiểu sơn thôn tự cấp tự túc, nam canh nữ dệt, thuế má cũng không đến nơi này, ngẫu nhiên đi săn, ăn thịt là thường xuyên.

“Quân công tử không chê là tốt rồi.” Phương Đại Ngưu nói.

Trong trò chơi đã 3 ngày, rốt cục nếm được cơm nóng hầm hập, Giang Phong Nguyệt cảm động, lệ nóng doanh tròng.

NPC thật tốt a!

Vợ chồng Phương Đại Ngưu cùng Phương Nhị Ngưu nhìn bộ dáng Giang Phong Nguyệt như mấy trăm năm nay chưa được ăn cơm, đồng tình trong mắt càng sâu, trước kia nghe nói đám tiểu dược sư Dược Vương cốc sau khi nhập môn ăn không no mặc không đủ ấm, bọn họ còn không tin, hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của Quân công tử, bọn họ tin rồi.

Nếu Giang Phong Nguyệt biết người một nhà Phương Đại Ngưu đang suy nghĩ gì, tuyệt đối sẽ trừu khóe miệng nói: các ngươi có cần phải nhân tính hóa như vậy không?!

Chú thích:

[1] Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm. (Theo Tiểu Diệp Thảo)

[2] Hãn huyết bảo mã: Theo truyền thuyết, Hán Vũ Đế từng treo thưởng hậu hĩnh cho ai có thể tìm được cho ông một con “Hãn huyết bảo mã” thuần chủng, vốn được cho là hiện diện tại Trung Á nhưng hiếm có ở Trung Quốc.

Hán Vũ Đế được coi là người đã viết về “Hãn huyết bảo mã” sớm nhất trong lịch sử Trung Quốc. Trong một bài thơ, ông đã gọi đây là “ngựa trời” (thiên mã).

Ngày này, giống ngựa đặc biệt đó được xác định là Akhal-Teke, một trong những giống ngựa cổ xưa và độc đáo nhất.
class="adsbygoogle"