Chương 99

Giang ba Giang mẹ cùng Văn ba Tiếu Ninh tuyệt đối thuộc phái hành động, Văn ba gặp mặt Giang Phong Nguyệt xong, nói chuyện với hắn, quyết định tôn trọng con trai mình, muốn kết hôn sao, tất nhiên phải đi thương lượng với thông gia tương lai.

Tốc độ các trưởng bối nhanh đến thái quá, vì sao? Bởi vì sau khi Giang Phong Nguyệt chính thức bái kiến Văn ba, hôn sự giữa hắn cùng Văn Tỉnh đã bố trí xong, Giang mẹ Giang ba gọi điện thoại cho hắn nói bảy ngày sau cử hành lễ kết hôn cùng Văn Tỉnh, đầu óc hắn còn chưa kịp uốn cong.

Không thương lượng hôn lễ với đương sự là hôn lễ quái gì chứ? Giang Phong Nguyệt lật bàn.

Bảy ngày có thể chuẩn bị cái gì? Chú rể cần phải chuẩn bị thứ gì, Giang Phong Nguyệt hoàn toàn không biết gì cả, hết thảy phải đến ngày kết hôn hắn mới biết được.

Ví dụ như nói, lễ đường kết hôn là tại Iceland; ví dụ như nói, cha mẹ hai nhà đã mua sẵn một ngôi nhà nhỏ cho hắn cùng Văn Tỉnh, đồng thời trang hoàng xong xuôi, giá cả bậc trung trung, vị trí địa lý cực tốt, tốt hơn cả một cấp cái nơi mà Giang Phong Nguyệt và Văn Tỉnh cùng thương lượng với nhau; lại ví dụ như nói, vân vân vân vân…

Sáng sớm bị kéo ra khỏi nhà, Giang Phong Nguyệt còn chưa kịp hồi thần, thẳng đến khi Văn Tỉnh và hắn cùng mặc đồ chú rể đứng trước mặt mục sư, hắn mới hậu tri hậu giác —— hắn sắp kết hôn cùng mỹ nhân!!!

Khi mục sư đọc lời thề, không chỉ có một mình Giang Phong Nguyệt ngẩn ngơ, đồng dạng ngẩn ngơ còn có một vị chú rể khác.

Văn Tỉnh bị tràng cảnh này dọa sợ rồi, mẹ nó có cần phải đột ngột như vậy không a?!

Mặc dù hai người cùng ngẩn ngơ, nhưng khi mục sư hỏi bọn họ có nguyện ý cùng nắm tay nhau cho đến bạc đầu hay không, hai người đều rất nghiêm túc trả lời nguyện ý. Phỏng chừng chỉ có nghe câu hỏi và trả lời cây hỏi này, hai người mới nghiêm túc chờ mong.

Lúc mục sư hỏi Văn Tỉnh câu hỏi kia chờ câu trả lời của y, người không hi vọng nghe thấy câu trả lời của y nhất là ai? Không thể nghi ngờ là Hoàng Tử Quyết.

Hôn lễ hôm nay bản thân gã không nguyện ý tới, không ngờ lại bị Giang ca lừa dối hai câu, thẳng đến ngồi vào hiện tràng quan sát hôn lễ, gã hối hận cũng không còn kịp rồi.

Hôn lễ từ khi bắt đầu đến chấm dứt, thân thể gã đều cứng ngắc, sau Giang Phong Nguyệt và Văn Tỉnh cùng ngồi xe tới khách sạn, gã càng như một du hồn, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hoàng Tử Quyết đi trong biển người, hoàn toàn không chú ý tới theo sau mình là Giang ca mang biểu tình nguy hiểm.



Giang mẹ và Văn ba đều tôn sùng phục cổ, nếu không phải điều kiện hạn chế, bọn họ tuyệt đối sẽ vui sướиɠ cho con trai nhà mình dùng khăn voan đỏ kiệu hoa lớn… Đương nhiên, cho dù có khăn voan đỏ kiệu hoa lớn, bọn họ cũng không biết ai nên đội khăn voan, ai ngồi kiệu hoa.

Nói tóm lại, đây là một hôn lễ đầy nào nhiệt nhưng không kém xa hoa, dù sao Giang gia tài đại khí thô, sản nghiệp linh tinh đều đứng đầu. Nói khoa trương là, Giang gia giàu nhất cả nước thậm chí toàn Châu Á, cũng không ai dám đứng lên phản đối. Cho nên, mọi người đối hôn lễ phô trương nay vẫn là kiến quái bất quái [1].

Muốn nói rối rắm nhất, phỏng chừng chính là Giang Phong Nguyệt.

Văn Tỉnh từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình giàu có, bản thân kiếm nhiều tiền, cha mẹ cấp thêm tiền nhiều thêm, hình thức hôn lễ quá đồ sộ cũng không quá đáng. Nhưng vẫn câu nói đó, Giang Phong Nguyệt đã sớm độc lập, dùng tiền trong nhà không nhiều, đột nhiên bỏ ra nhiều tiền như thế, hắn có chút không quen.

“Cái gì mà cứ bản mặt đó, không thích kết hôn với ta?!” Trong đám tiệc, Văn Tỉnh kéo người tới phòng nghỉ, trực tiếp hỏi ngay.

Giang Phong Nguyệt nghe vậy vội lắc đầu, “Sao có thể, ta cao hứng còn không kịp!”

Văn Tỉnh hai tay khoanh lại nhìn hắn, hỏi: “Cần ta kiếm cái gương cho ngươi xem mặt mình một chút?” Bày ra cái vẻ mặt thối đó, y cực kỳ muốn đánh hắn, nếu hôm nay không phải ngày kết hôn của bọn họ.

“… Mỹ nhân ta sai rồi, ta thật sự rất cao hứng.” Giang Phong Nguyệt lấy lòng cọ cọ vào người y, trên mặt tràn đầy nụ cười.

“Ngươi buồn bực cái gì cái gì?” Văn Tỉnh hừ lạnh một tiếng, “Ngươi là con trai Giang gia, dùng tiền trong nhà ngươi thì làm sao? Ngươi sao phải buồn bực như thế?” Y thật sự nóng đầu, đang hảo hảo một thiếu gia nhà giàu thì muốn làm dân “nhà nghèo rớt mồng tơi”, dường như cha mẹ hắn sẽ trách miết hắn nặng nề vậy.

Giang Phong Nguyệt bị nhìn thấu suy nghĩ xấu hổ sờ sờ chóp mũi, “Ta độc lập không tốt sao?” Hắn cũng không rõ lắm vì sao bản thân lại cực đoan như vậy, nhất định là những lời Giang Lâm Nguyệt nói với hắn khi còn bé kí©h thí©ɧ tới hắn.

“Ngươi có thể tự tay kiếm tiền nuôi gia đình cũng rất tốt, trong nhà ngươi có tiền chẳng lẽ là sai lầm? Cha mẹ ngươi…”

“Hiện tại cũng là cha mẹ ngươi.” Giang Phong Nguyệt chú ý trọng điểm luôn khiến người phát điên.

“… Cha mẹ kiếm tiền không phải chính là vì đứa con của mình sao, ta thật muốn bóp đầu ngươi ra nhìn xem bên trong có cái gì.” Văn Tỉnh hung hăng trừng mắt với hắn một cái, nhưng như vậy lại cực kỳ làm Giang Phong Nguyệt tâm động.

Giang Phong Nguyệt cùng Văn Tỉnh tại phòng nghỉ hàn huyên một hồi, khi ra ngoài đã tiêu trừ khúc mắc “dùng tiền trong nhà”.

Rượu quá mấy tuần, hưng trí Giang Phong Nguyệt cùng Văn Tỉnh đều có chút ngẩng cao, mỗi người ở đây rất hưng phấn —— Thái tử gia tâm tình không tốt đã bị Giang ca lén lút mang đi.

Giang Lâm Nguyệt tâm tình đồng dạng không tốt chỉ có thể ngồi ở bàn chính trầm mặc, Hạ Doanh lo sợ, sợ rằng chồng mình kiềm không được đi gây lộn với Giang Phong nguyệt.

Văn Tỉnh ngược lại không xem nhẹ vài ánh mắt âm lệ của Giang Lâm Nguyệt ngẫu nhiên bắn tới, người Giang gia người tựa hồ có một đức tính chung —— cố chấp.



Dùng xong cơm, nhóm người nhà sẽ đi xem phòng ở mới, còn giả tiểu hài tử lăn lộn trên giường mới vài lần, không biết Giang mẹ tìm đâu ra tập tục này.

Một đám người nháo một lần nháo tới 11 giờ, tưng bừng đã tưng bừng qua, thời điểm nên tán tất nhiên sẽ tán đi.

Văn Tỉnh mệt mỏi ngã vào giường mới, nhìn trần nhà, dường như giây tiếp theo sẽ ngủ. Nhưng mà, điểm hưng phấn và kích động trong lòng làm cho cảm xúc y tăng vọt cực kỳ.

Giang Phong Nguyệt gục xuống bên cạnh y, tay để ngay thắt lưng y, thấp giọng nói: “Mỹ nhân, có cảm thấy có vẻ rất không chân thật?”

“Quả thật.” Y kết hôn! Cứ như vậy kết hôn!!!

Thế giới này nhất định là hư ảo…

“Kỳ thật ta cũng không thể tin được, mỹ nhân, ngươi nhéo ta một chút.” Giang Phong Nguyệt bên cạnh y dựa sát sát vào, có chút mê mang nhìn y.

Văn Tỉnh vươn ra hai ngón tay… nhéo.

“Xong rồi, không đau, ta nhất định là đang nằm mơ!” Giang Phong Nguyệt suy sụp.

Văn Tỉnh dở khóc dở cười, một phen nắm chặt cổ tay hắn, sau đó nghiêng người đem hắn đặt dưới thân. Văn Tỉnh nhìn thật gầy, nhưng xương cốt nặng, đột nhiên áp chế như thế, Giang Phong Nguyệt không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn.

Giang Phong Nguyệt hai tay quấn lấy thắt lưng y cười cực kỳ vô lương.

“Ta ước đoán ta phải thích ứng một đoạn thời gian mới quen được loại quan hệ mới của chúng ta.” Văn Tỉnh thả lỏng thân thể mình, hoàn hoàn toàn toàn đè lên người Giang Phong Nguyệt, về phần có thể đè hỏng người hay không, không trong phạm vi suy xét của y.

“… Chúng ta đồng thời thích ứng.” Giang Phong Nguyệt nói, hơi hơi ngẩng đầu lên, hôn môi y một chút.

“Được a!” Văn Tỉnh mỉm cười.

Nhìn thấy Văn Tỉnh cười, ***g ngực Giang Phong Nguyệt hung hăng mà bình bịch hai tiếng, đối với hắn mà nói, nụ cười Văn Tỉnh tuyệt đối là vũ khí hạng nặng, dù cho là cười tà mị hay thuần lương vô hại, luôn xác minh câu nói kia —— muốn cái mạng già của hắn!

Đêm tân hôn sao, nên làm chuyện đêm tân hôn nên làm…

Giang Phong Nguyệt quyết đoán dùng sức, vị trí hai người nháy mắt hoán đổi.

“Mỹ nhân, ngày đó chúng ta không tới bước cuối, hôm nay… hẳn có thể đi?” Giang Phong Nguyệt nhớ tới một câu “nam nhân là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới”, ban đầu hắn vẫn luôn không đồng ý, nhưng hiện tại, nửa người dưới của hắn đang tự hỏi một phen, không phải cố ý…

Văn Tỉnh bắt được cái tay không an phận kia, “Ta hôm nay mệt chết đi được, cần nghỉ ngơi.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Ngươi không mệt mỏi sao?”

“Ta mệt, nhưng hôm nay tốt xấu gì là đêm tân hôn của chúng ta, cũng không thể cái gì cũng không làm đi?” Ta nghĩ tới hôm nay đã bao lâu a… Giang Phong Nguyệt yên lặng nói một câu trong bụng.

“Ngươi nói cho ta biết trước, vết thương trên tay ngươi là như thế nào?” Văn Tỉnh cầm tay trái của hắn, trên lòng bàn tay trái của hắn có một vết sẹo hình trăng non chưa lặn đi. Lấy kỹ thuật y học hiện đại bây giờ, tiêu trừ vết sẹo không thành vấn đề.

“… Hạ Doanh làm.” Giang Phong Nguyệt thành thật thú nhận.

Hạ Doanh là vợ của Giang Lâm Nguyệt, bởi vì một sự tình đặc biệt nào đó mà nàng ta giống Giang Lâm Nguyệt, đều không có bất kì hảo cảm gì đối Giang Phong Nguyệt, thậm chí còn ôm địch ý. Có điều cũng do mâu thuẫn hôm nào đó, Hạ Doanh ngộ thương Giang Phong Nguyệt… Nếu là vết thương nhỏ thì thôi, đằng này thì, tay Giang Phong Nguyệt thương tổn vào gân, mặc dù kỹ thuật hiện nay phát triển, cũng không thể hoàn hoàn toàn toàn tu bổ gân mạch tốt, chỉ nhìn vận may người đó. Thương thế của hắn nghiêm trọng tới nỗi tay trái không thể vẽ tranh được nữa.

Cũng vì thế, thái độ Hạ Doanh đối Giang Phong Nguyệt mới có thể khúm núm như vậy. Chuyện này Giang Phong Nguyệt không nói cho bất cứ ai trong nhà, một là không muốn làm gia đình lo lắng, hai là để trong lòng Hạ Doanh bất an.

Giang gia là danh môn vọng tộc biết bao người muốn đặt chân vào, gia thế Hạ Doanh không tồi, nhưng còn kém rất xa với Giang gia. Thái độ Giang ba Giang mẹ đối nàng ta bình thường, nhưng đối với ba đứa con trai ruột thì cực kỳ cưng chiều, nếu Giang ba Giang mẹ biết nàng ta làm Nhị thiếu gia có thiên tư nhất Giang gia bị thương, có thể tưởng tượng những ngày về sau của nàng ta tuyệt đối sẽ không khá giả.

Giang Phong Nguyệt nói xong, Văn Tỉnh chỉ có một cảm tưởng: âm hiểm, quá âm hiểm!

Bất quá y cũng hiểu rõ Giang Phong Nguyệt tại sao không nói, nếu hắn nói, quan hệ giữa hắn và Giang Lâm Nguyệt sẽ hoàn toàn chạm tới điểm đóng băng, tuy Giang Lâm Nguyệt rất không ưa hắn, nhưng hắn ta đối xử với cha mẹ và những người khác quả thật không tồi, chỉ đơn độc mình Giang Phong Nguyệt là đặc thù mà thôi. Hơn nữa, bọn họ vốn là anh em ruột, anh em ruột trong huyết thống tình cảm không sâu, nếu ầm ĩ lên, cũng chỉ khiến cha mẹ khổ sở.

Cho dù Giang Phong Nguyệt không nói, Văn Tỉnh đại khái cũng đoán được nguyên nhân hắn độc lập từ nhỏ. Theo khía cạnh nào đó, Giang Phong Nguyệt quả thật rất xứng đáng là một người anh. Y tin tưởng, nếu Giang Phong Nguyệt tranh chấp tới cùng, Giang Lâm Nguyệt cái gì cũng không chiếm được.

“Đại ngu ngốc!” Văn Tỉnh hai tay cùng lúc nhéo hai má Giang Phong Nguyệt thật mạnh một phen.

Giang Phong Nguyệt đau đến nhe răng trợn mắt, ủy khuất nhìn y, “Mỹ nhân, chẳng lẽ ngươi không phải nên đồng tình ta, chủ động hiến thân an ủi cho ta sao?”

“Hiến em gái ngươi!”

“Ta không có em gái.” Giang Phong Nguyệt nghiêm trang chững chạc nói, “Ừm, mỹ nhân, đừng nói nữa, nói tiếp thì trời nhanh sáng, chúng ta đi tắm rửa, đi, ta chà lưng cho ngươi.”

Tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm rồi gì gì đó, không hợp với mỹ quan a!

Văn Tỉnh nhìn hai chiếc nhẫn giống nhau trên ngón tay bọn họ, phát ra một nụ cười thật ngọt ngào hạnh phúc ——

Chú thích

[1] Kiến quái bất quái [见怪不怪]: “Quái” của “quái dị; quái lạ; quái gở; quái đản”, “Kiến” là “trông thấy”, “Bất” là “không” (tương tự như “not” của tiếng Anh). (Dựa theo QuickTranslator) Cả thành ngữ có thể tạm hiểu là: “Trông thấy quái (với người thường) nhưng không cảm thấy quái (với bản thân)”. (Theo Phong Nhã Lâu)

———Hoàn chính văn———

Phiên ngoại buồn buồn sẽ làm, giờ bạn sẽ đào hố võng du mới. Mong mọi người ủng hộ
class="adsbygoogle"