Chương 5: Pháp bảo hỏa phù

Hỏa phù, pháp bảo hệ hỏa, không yêu cầu đẳng cấp, có thể phóng ra liệt hỏa thiêu đốt kẻ địch. Sát thương 15-15, mỗi lần sử dụng tốn 5 điểm chân khí.

"Ha ha, hàng ngon! Ông đây cũng tính là có kỹ năng tấn công từ xa rồi, gặp mấy con quái đánh xa khó chơi cũng có thể từ từ mài chết nó."

Diệp Vinh xem điểm chân khí, gϊếŧ mấy chục con cáo đỏ cũng lên được cấp 3, có 120 điểm chân khí. Mỗi lần sử dụng tốn 5 điểm, có thể sử dụng khoảng 24 lần.

Sát thương của hòa phù cũng không tính cao, nhưng là một món pháp bảo, nó không chỉ giúp Diệp Vinh tăng cường thực lực trên số liệu, mà còn giúp hắn có nhiều chiến thuật để lựa chọn hơn.

Diệp Vinh cầm tấm hỏa phù đỏ thẫm kia, cười toe toét.

Nhân vật dưới cấp 20 trong Bỉ Ngạn chỉ có thể sở hữu một món vũ khí, hai pháp bảo và 12 món trang bị. Sau đó lên đếncấp 20 sẽ có thêm một pháp bảo, cấp 50 sẽ có thêm một vũ khí, số trang bị sẽ không thay đổi.

Diệp Vinh trang bị hỏa phù, vung tay lên, một viên hỏa cầu đỏ to cỡ nắm tay bắn ra.

Bùm!

Hỏa cầu bay về phía một con cáo đỏ cách đó bảy tám mét, nhưng khi gần tới nơi lại lệch khỏi quỹ đạo, rơi xuống thảm cỏ trước mặt cáo đỏ.

Đốm lửa văng khắp nơi, một mảnh thảm cỏ bị đốt cháy đen, đất đá đều bị nổ bay lên.

Cáo đỏ bị hoảng sợ nhảy dựng lên, vô số đốm lửa bắn vào khiến bộ lông xinh đẹp của nó xuất hiện điểm đen lốm đốm. Nó kêu lên một tiếng chói tai, sau đó đầu cũng không quay lại mà co giò chạy mất.

"Hỏa phù này không thể tự khống chế phương hướng, còn phải tự ngắm, phiền phức thật đấy!"

Diệp Vinh than thở, lại tìm một con cáo đỏ khác làm mục tiêu luyện tập, bắt đầu dùng hỏa phù tiến hành tấn công.

Bởi vì tốc độ của hỏa cầu cũng không tính là nhanh, cho nên khi Diệp Vinh sử dụng hỏa phù không chỉ phải ngắm chuẩn mà còn phải phán đoán thời gian và khoảng cách.

Dù sao cũng là pháp bảo cơ bản, Diệp Vinh cũng có kinh nghiệm chơi Thục Sơn Kiếm Hiệp, luyện tập vài lần là quen thuộc ngay.

Có pháp bảo trợ giúp, hiệu suất gϊếŧ cáo đỏ của Diệp Vinh tăng lên không ít, tiết kiệm được rất nhiều thời gian điều tức mỗi khi đánh xong một con cáo đỏ.

Thu thập lông cáo đỏ 20/20, nhiệm vụ hoàn thành.

Gϊếŧ năm con cáo đỏ sẽ rơi ra một sợi lông, hệ thống ghi chú phía trên là nguyên liệu yêu vật sơ cấp.

Diệp Vinh xem điểm kinh nghiệm, vừa lên cấp 4, còn lâu mới lên cấp 5, không phải một chốc có thể lên được. Theo cấp tăng lên, điểm kinh nghiệm khi gϊếŧ cáo đỏ cũng càng ngày càng ít đi.

Diệp Vinh quay về thôn tân thủ để giao nhiệm vụ, nhận được 50 đồng tiền, mua bổ huyết đan, hồi khí tán mỗi loại hai phần, đề phòng gặp tình huống khẩn cấp có thể sử dụng.

Thời gian online hôm nay đã hơn ba tiếng, Diệp Vinh thoát game, đợi trong không gian chờ một lát rồi về tới hiện thực, gỡ máy kết nối tinh thần xuống.

Khi mới bắt đầu chơi game, cày cấp có thể khiến sự phát triển sau này thuận lợi hơn, nhưng buổi tối Diệp Vinh có chuyện quan trọng cần làm, thật sự không thể tiếp tục sự nghiệp luyện cấp được.

Thay quần áo, cầm theo ví tiền xẹp lép, Diệp Vinh đi ra ngoài, tiện tay đóng sầm cửa lại.

Sắc trời u ám, không phải do thời tiết xấu mà là do khu vực này không có máy lọc không khí trên diện rộng, không thể tinh lọc lượng lớn không khí ô nhiễm chuyển sang trong lành.

Khu cho thuê giá rẻ đương nhiên không có khả năng ở trong khu vực nội thành, nơi nay cũng không có năng lực lắp đặt máy lọc không khí công suất lớn.

Theo số liệu điều tra, tuổi thọ của cư dân sống trong khu vực lân cận thấp hơn 5 tuổi so với cư dân sống trong khu vực nội thành, đương nhiên ngoài chất lượng không khí còn do chênh lệch chất lượng sinh hoạt, cơ sở vật chất khám chữa bệnh nữa.

"Trong ba năm, mình nhất định phải rời khỏi chỗ quỷ quái này!"

Một cơn gió lạnh thổi tới, cuốn tờ báo cũ nơi góc đường bay là đà trên mặt đất, Diệp Vinh nắm chặt áo gió để gió lạnh không thể lùa vào theo cổ áo.

Tòa chung cư này cao chừng 14 tầng, đã có niên đại hơn ba mươi năm giống mấy tòa nhà xung quanh, người dân sống trong đó đều là người có thu nhập thấp.

Diệp Vinh đứng dưới tòa nhà gần 5 phút, một đoàn tàu đệm từ chạy tới, yên lặng dừng tại ngã tư đường, hắn lấy ra hai đồng xu trong ví nhét vào cổng thu tiền, ngồi lên đoàn tàu số hiệu Z-1044 này.

Trong hoàn cảnh hiện giờ, lái xe riêng là một hy vọng xa vời đối với giai cấp trung sản, chỉ riêng tiền thuế không khí cũng đủ khiến đại đa số mọi người chùn bước trước việc mua xe.

Tàu đệm từ chạy rất êm, gần như không có tiếng ồn, nhưng so với kỹ thuật trăm năm trước cũng không thay đổi nhiều lắm.

Qua ba trạm dừng, khoảng mười phút sau, Diệp Vinh đã tới nơi cần đến, đường Uy Nhung.

Nơi này là trạm dừng cách thành phố xa nhất, hoàn cảnh trị an, phương tiện công cộng còn không bằng cả khu Diệp Vinh ở, chính quyền tra xét liên tục cũng không khiến cho con đường này trở nên vắng vẻ, ngược lại càng ồn ào náo nhiệt hơn.

Rất nhiều khu ăn chơi, vô số thanh niên nam nữ tới nơi này tìm vui để trút hết áp lực trong lòng.

Diệp Vinh đẩy cửa vào một quán bar tên Sóng Âm, phía sau cánh cửa kim loại dày nặng là tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc, điên cuồng đâm vào màng nhĩ người nghe.

"Wow!"

Ánh đèn mập mờ đủ màu sắc, âm nhạc kí©h thí©ɧ sống động cùng với đám người vặn vẹo cuồng hoan trên sàn nhảy khiến cho Diệp Vinh sửng sốt, cuộc sống thế này cách sinh hoạt hiện tại của hắn đã rất xa.

Chen qua đám đông, mấy cô gái trên sàn nhảy đều ăn mặc cực kỳ thiếu vải, vô số những cánh tay, cặp đùi trần trụi lắc lư trước mặt Diệp Vinh. Ngực nở mông cong, dáng người nóng bỏng, Diệp Vinh một đường gặp được không ít cô nàng như thế, có hai người còn hào phóng huýt sáo với hắn.

"Hạo Tử!"

Diệp Vinh vỗ vai một người đàn ông cao gầy, hai người nhìn nhau một hồi, sau đó cười to tới ôm nhau.

"Cuối cùng mày cũng chịu thò mặt ra ngoài."

Hạo Tử cao ít nhất một mét chín, Diệp Vinh đứng bên cạnh hắn đều thấp hơn nửa cái đầu, chào hỏi bạn Hạo Tử xong hai người tìm một góc ngồi xuống.

"Mày gửi cho tao mấy chục tin nhắn thoại, nếu tao còn không ra sợ là mày đến tận nhà tao tìm mất."

Diệp Vinh một ngụm uống cạn ly rượu đỗ tùng Hạo Tử rót cho hắn, vị cay lướt qua cổ họng.

"Nói đi, tìm tao gấp như vậy là có chuyện gì."