Chương 16: Nảy sinh ý tưởng

- Thôn trưởng.... Thôn trưởng...

- Mã An? Đi huyện thành về rồi a.

- Thôn trưởng, ta theo ý của ngươi đã mua bản vẽ y quán cùng 3 tên thầy thuốc.

Bên bờ sông lớn, Mã An dừng ngựa ở bên cạnh rồi nhanh chân chạy đến chỗ Lâm Thiên.

Con sông lớn này cách Lâm gia thôn hơn 3km. Đồng bằng phì nhiêu xung quanh hẳn là dựa phúc của con sông này.

- Tốt lắm. Mã An ngươi vất vả rồi. Bản vẽ y quán đưa cho Lưu Thanh, người liền dẫn đến chỗ Lâm Sơn a.

- Vừa rồi về thôn ta đã làm như vậy. Tìm thôn trưởng báo cáo kết quả thì không gặp ở trong thôn, có người nói ngươi ra bờ sông...

Buổi sáng Mã An liền theo lệnh của Lâm Thiên cưỡi ngựa phi nhanh đến huyện thành Nam Dương, tới chỗ chủ tiệm lão bản mua bản vẽ y quán cùng với y sư.

Chuyện là ngày hôm trước mấy người thợ săn thành công săn bắn được một con thú lớn, thế nhưng không may lại có người bị thương...

Nghĩ đến trong thôn trang còn không có y quán hay thầy thuốc, Lâm Thiên không nghĩ nhiều liền để cho Mã An đi huyện thành mua bản vẽ, mua người về.

Y quán cùng thầy thuốc tác dụng không cần phải nói cũng biết được.

Lần này trong thôn thợ săn bị thương, Lâm Thiên mới là nhận ra thiếu sót này của mình.

Mà Mã An lần đầu tiên nhận nhiệm vụ một mình đi đến huyện thành mua sắm, đầy đủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ khiến cho Lâm Thiên tâm tình tốt hơn không ít.

Mua sắm chút ít gì cũng không thể lúc nào cũng cần hắn tự mình đi a.

Đã mấy ngày trôi qua kể từ lần đi huyện thành giao dịch vũ khí trang bị, lại hợp tác với Tiên Nữ Hội... Trong thôn mọi việc cũng là bình thường bình thường hoạt động phát triển.

Chỉ có một chuyện khiến cho Lâm Thiên đau đầu đó là quặng mỏ bản vẽ mua rồi, thợ mỏ cũng mua rồi, đều đã chuẩn bị tốt mọi thứ thì Lâm gia thôn lại không có quặng mỏ mới.

Lâm gia thôn liền có một cái quặng mỏ nhỏ khai thác từ đời nào không ai biết. Bốn phía xung quanh Lâm Thiên đã để cho thợ mỏ cùng thợ săn đi dò xét, phạm vi mỗi ngày cũng mở rộng ra thế nhưng kết quả không thể nào tốt.

Lâm gia thôn liền nằm ở một cái khỉ ho cò gáy, vùng sâu vùng xa vị trí. Ngoại trừ một mảnh đồng bằng rộng lớn phì nhiêu ra, còn lại chính là cây cối núi đá um tùm.

Bốn xung quanh, phạm vi 30km đừng nói thôn làng, đến cả sơn tặc cũng không thèm lập trại.

Trước đó bị quan binh công chiếm toà sơn trại kia có thể là toà sơn trại duy nhất trong vùng.

Giống như mở map bản đồ, Lâm Thiên từ ngày đầu tiên làm thôn trưởng đã yêu cầu thợ săn mỗi lần đi săn ở khu vực mới thì nhiều hơn để ý xem có dấu hiệu của thôn làng hay sơn trại nào không.

Thợ săn ngay khi đó liền khẳng định mà nói xung quanh 30km liền chỉ có Lâm gia thôn một thôn trang. Để càng thêm thuyết phục Lâm Thiên, thợ săn liền lấy hơn 30 năm kinh nghiệm săn bắn của mình ra đảm bảo.

Kỳ thực Lâm Thiên cho đến vài ngày trước còn chưa chết tâm. Thế nhưng là hôm nay đã thật chết tâm.

Mấy ngày này thợ săn cùng thợ mỏ đi khắp nơi tìm mỏ. Ngóc ngách nào bọn họ chưa có từng đi qua...

Mỏ không có, thôn làng sơn trại cũng không có.

Mỏ không nói, sơn trại liền là một kho tài nguyên cố định. Sau khi ăn hôi toà sơn trại kia, Lâm Thiên liền cho sơn trại biệt hiệu như vậy.

Đến nỗi thôn làng, Lâm Thiên ý nghĩ đơn giản chính là thiết lập mậu dịch, trao đổi tài nguyên hàng hoá...

Đến bây giờ thì tốt rồi, mỏ không sơn trại không thôn làng không... Điển hình 3 không. Này để cho Lâm Thiên tâm tình mấy ngày này thật không tốt.

Bên bờ sông, gặp Lâm Thiên trầm ngâm bộ dáng, Mã An không nhịn được mà hỏi

- Thôn trưởng vẫn đau đầu mỏ quặng chuyện này?

- Ừm... Không có mỏ quặng, rất nhiều ý tưởng của ta liền không thể thực hiện được. Nếu như không phải là trong thôn có số lớn quặng mỏ thu được từ sơn trại trước đó, lại thêm một cái mỏ nhỏ....

- Thôn trưởng, quặng mỏ không phải là nơi nào cũng có. Ta nghĩ chúng ta như không có quặng mỏ, có thể cùng mấy người mua vũ khí lần trước làm giao dịch. Thu mua quặng từ chỗ họ...

- Ý nghĩ của ngươi rất tốt. Thu mua là sẽ phải thu mua, nhưng mà chúng ta cũng cần tự chủ nguồn tài nguyên. Nếu không sau này người ta không bán quặng nữa, chúng ta không phải là tắc nghẽn sản xuất sao? Hơn nữa thôn chúng ta cách huyện thành quá xa, liên tục vận chuyển sẽ phải huy động rất nhiều nhân công....

Xoay người, Lâm Thiên liền thở dài một hơi:

- Trở về thôn a. Hết ngày hôm nay còn chưa có tìm được mỏ, ta liền hủy bỏ tìm kiếm. Trước mắt đi được tới đâu tốt tới đó.

- Thôn trưởng...

Có thể là bị tâm trạng của Lâm Thiên ảnh hưởng, Mã An cũng thở dài, ánh nhìn xem xa xa bên kia bờ sông cảnh tượng.

Trèo lên ngựa, Lâm Thiên nhìn Mã An mà cười nói

- Trở về a. Ngươi quên mình còn phải huấn luyện binh lính sao? Không được lười biếng.

- Thôn trưởng... Chúng ta có thể vượt sông sang bờ bên kia tìm kiếm a.

- Ân?

- Bờ bên kia nhìn qua cũng là một mảnh đồng bằng phì nhiêu. Khoảng cách thôn trang của chúng ta không quá xa, khó vượt qua nhất chỉ là một dòng sông ngăn cản.... Chúng ta có thể trước tiên đưa người sang tìm kiếm, mỏ quặng nếu là không có thì có thể xem như dò xét để sau này khai hoang a.

Nghe Mã An nói như vậy, Lâm Thiên hai mắt không khỏi sáng lên

- Mã An, ngươi thực sự là phúc tướng của ta a.

Lâm gia thôn sẽ không ngừng không ngừng phát triển. Trấn, huyện thành cái gì cũng đều có thể. Đây là Lâm Thiên có tự tin.

Thôn trang sau này sẽ mở rộng khuếch trương ra bốn phía, cũng không thể dời núi phát rừng a. Cũng không thể như bây giờ xây dựng cái gì đều phải lấn chiếm ruộng đồng...

Mà khai hoang mở rộng sang bờ sông bên kia là một phương hướng tốt.

Lâm Thiên hoàn toàn có thể dần dần quy hoạch Lâm gia thôn theo hướng một thành phố cảng. Dần dần xây dựng lấn chiếm đến bờ sông.

Sau này đợi cho Lâm gia thôn biến thành huyện thành rồi, có thể đem bờ sông bên kia khai hoang thành ruộng đồng. Bờ sông bên này khu vực đồng bằng chính là thành thị...

Trong chớp mắt này, chỉ một đề nghị nhỏ từ Mã An, Lâm Thiên đã suy nghĩ tưởng tượng ra một kịch bản dài đằng đẵng...

- Thôn trưởng... Ta chỉ là nhất thời có ý nghĩ. Thế nhưng cẩn thận suy tính... Chúng ta bây giờ còn không có thuyền....

- Thuyền? Không có thuyền nhưng chúng ta có tiền a. Ngày mai ta sẽ đi huyện thành mua sắm...

- Huyện thành ... Thôn trưởng, có chuyện quan trọng nhưng ta quên mất...

- Chuyện gì a?

- Ta hôm nay đi huyện thành mua sắm, chủ tiệm lão bản nói có chuyện quan trọng muốn nhanh chóng gặp mặt...

- Không hỏi rõ ràng là chuyện gì?

- Chủ tiệm lão bản không nói. Chỉ muốn nhanh chóng gặp mặt.

- Ngày mai a. Ngày mai ta cũng phải hướng về phía hắn mua thuyền.... Đi, chúng ta về thôn.

Lâm Thiên cùng Mã An sau đó liền cưỡi ngựa về Lâm gia thôn.

....

Vừa về đến trước cửa phòng thôn trưởng, Lâm Thiên đã nhìn thấy Trần Quân lão thợ mộc đang đi qua đi lại trước cửa.

- Có chuyện gì sao Trần lão?

- Thôn trưởng, ngươi cuối cùng trở về rồi.

- Thế nào? Xưởng mộc xảy ra chuyện?

- Xưởng mộc không có việc gì a thôn trưởng. Chỉ là...

Trần Quân ấp a ấp úng, một bộ muốn nói lại thôi dáng vẻ.

Lâm Thiên thấy vậy thì không khỏi cười cười:

- Trần lão muốn uống rượu? Cái này phải đi tìm thợ ủ rượu a. Ta cũng không có cách nào...

- Không phải rượu vấn đề a...

- Mấy người thợ mộc mới kia làm khó Trần lão sao? Ta bây giờ liền đi răn dạy bọn họ...

- Không phải chuyện này a thôn trưởng. Ranh con mấy người kia làm sao dám làm khó lão đầu ta. ..

- Trong nhà bà nương? Trần lão, chuyện gia đình ta cũng không thể quản a.

- Thôn trưởng.... Ta muốn nói là đã sản xuất xong một lô sàng nỏ chất lượng kém.

- Đây là chuyện tốt a. Trần lão cớ gì ấp úng ấp úng.

- Thôn trưởng, trước đó không phải là ngươi đưa về thêm thợ mộc cùng xây dựng thêm xưởng mộc sao... Hai xưởng mộc chúng ta kết hợp sản xuất, mấy ngày liền đẩy ra lô hàng đầu tiên. 6 chiếc sàng nỏ a. Chỉ là chất lượng quá kém rồi... Lão đầu ta khuôn mặt đều bị đám sàng nỏ này ma sát ma sát....

- Trần lão... Sàng nỏ này nhưng là hàng hóa quan trọng của chúng ta trong thời gian này a...

- Thôn trưởng, sàng nỏ chất lượng quá kém... Ta không làm...

Trần Quân giống như ăn vạ một dạng mà đặt mông ngồi xuống đất. Hai cái chân còn đạp đạp không ngừng...

Bộ dạng này để cho Lâm Thiên bản thân cũng là ngại ngùng không dám nhìn thẳng.

Hít sâu một hơi, hắn ngồi xổm xuống rồi nói:

- Trần lão, nếu không thì ngươi trước tiên chịu ủy khuất mà sản xuất thêm một vài lô hàng... Sau đó khi sản xuất được một số rồi, chúng ta lại chuyển sang sản xuất hàng tốt....

- Thôn trưởng, lão đầu ta liền nói không với hàng chất lượng kém. Không phải ta không chịu ra sức, nhưng là một người sắp tấn chức thợ mộc tinh anh đi làm hàng kém chất lượng, ta liền trở thành trò cười...

- Trần lão.... Ân? Ngươi sắp tấn chức thợ mộc tinh anh?

- Đúng a. Ta liền cảm thấy gần nhất tay nghề tinh tiến... Hẳn là chỉ còn cách một chút nữa thì đột phá.

Trần Quân đắc ý cười nói, mà Lâm Thiên nghe xong lại như bị tạt một gáo nước lạnh.

Một chút nữa một chút nữa... Có trời mới biết một chút nữa là bao nhiêu, là gì a...

- Trần lão, đã ngươi không muốn chế tạo hàng chất lượng kém... Như vậy trước tiên nghỉ ngơi một thời gian a.

Trần Quân nghe vậy thì trợn tròn mắt

- Thôn trưởng.... Ngươi định cho lão đầu nghỉ ngơi?

- Trần lão, ta tính toán 1 tháng sắp tới xưởng mộc tập trung sản xuất sàng nỏ hàng kém. Ngươi không chịu làm hàng kém, như vậy cũng chỉ có thể nghỉ ngơi khoảng thời gian này...

- Thôn trưởng, thật sự không sản xuất cái gì khác sao?

- Không có rồi. Trần lão về trước nghỉ ngơi đi.

Lâm Thiên lắc lắc đầu

- Đúng rồi, làm phiền Trần lão một hồi đi qua nhà Lâm lão thì chuyển lời giúp ta, nói Lâm lão chuẩn bị vài cỗ xe ngựa kéo. Sáng sớm ngày mai ta liền đi huyện thành mua thuyền.

- Xe ngựa kéo? Mua thuyền? Thôn trưởng dự định dừng xe ngựa kéo thuyền từ huyện thành trở về?

- Ân. Thuyền đánh cá loại nhỏ thôi. Ta dự định thăm dò bên kia bờ sông.

- Thôn trưởng, kỳ thực không cần rắc rối như vậy.

Trần Quân cười cười nói:

- Ta có thể làm thuyền đánh cá nha. Giống như thôn trưởng nói loại nhỏ kia...

Lâm Thiên nghe vậy thì hơi sửng sốt

- Trần lão có thể làm thuyền?

- Đương nhiên có thể a. Ta là thợ mộc, thứ gì liên quan đến gỗ ta đều có thể làm.

Nói, Trần Quân trên mặt lộ ra biểu lộ đắc ý. Ngay sau đó thì tức giận nhìn xem Lâm Thiên

- Thôn trưởng coi thường chúng ta thợ mộc chúng ta a? Nhỏ bé thuyền đánh cá, ta đều không cần bản vẽ.

- Thật xin lỗi Trần lão, là ta nhận định thợ mộc phạm trù quá thấp. Như vậy thuyền đánh cá chuyện liền làm phiền Trần lão.

- Thôn trưởng, con sông kia lòng sông rộng lớn, thuyền đánh cá đơn sơ vượt sông rất không an toàn nha...

- Trần lão có ý là?

- Thôn trưởng muốn thăm dò bên kia bờ sông hẳn là dự định sẽ khai hoang khai thác vật tư bên đó... Theo lão đầu ta a, đã không làm thì thôi, làm thì phải làm lớn một lần...

- Ân?

- Thôn trưởng liền vào thành mua sắm bản vẽ bến tàu, bản vẽ thuyền lớn a. Nam Dương huyện thành là không có sông lớn ở gần, cho lên bản vẽ loại này là sẽ không có. Bất quá ta tin thôn trưởng anh minh... Có thể tìm được.

- Mà có bản vẽ, ta có thể chế tạo thuyền lớn nha...