Chương 7: Chiến mã

Nhịn xuống trong lòng thèm muốn, Lâm Thiên cũng chỉ dám mua bộ binh doanh cùng sàng nỏ hai tấm thuộc về quân sự bản vẽ. Tổng cộng là 60 lượng bạc.

Đến khi tính tiền, chủ tiệm lão bản nhìn thấy rương bạc sau liền cười híp mắt mà nói:

- Khách quan, ta chỗ này còn có đồ tốt, đồ chiến lược... Ngươi có muốn mua hay không?

- Đồ chiến lược?

Lâm Thiên nghe vậy liền lên hứng thú.

Lão bản nhìn về phía cửa tiệm vài giây, tiếp đó nhỏ giọng nói:

- Quân đội ngựa chiến!

- Quân....

Lâm Thiên trợn mắt há hốc mồm, kém chút nữa thì kinh hô lên.

Ngựa chiến nhưng là đồ chiến lược của chiến lược.

Ngựa kéo bình thường đã giới hạn số lượng, thân phận người mua. Cao cấp hơn ngựa kéo là ngựa chiến thì càng không phải nói.

Triều đình quản lý ngựa chiến rất chặt chẽ. Cơ hồ là không cho mua bán...

- Lão bản, giá cả như thế nào?

- 20 lạng bạc một con!

- 20...

- Khách quan, ta cũng không có chặt chém nâng giá. Ngựa này chúng ta cũng phải rất mạo hiểm mới có được. Mỗi năm số lượng cũng không nhiều. Năm nay trong thành gia tộc kia không sa sút, tiệm của ta cũng không còn ngựa này để bán.

- Lão bản, ngựa này mặc dù không được buôn bán tự do, thế nhưng trong quân doanh cũng không hiếm có.... Giá cả như vậy là quá cao a.

- Khách quan, ta có thể lấy danh dự cửa hàng ra cam đoan... Ngựa này là phẩm chất tốt. Trong quân doanh cũng là hàng chất lượng cao...

- Giá quá cao, ta mua không nổi. Hơn nữa ngựa này một vài con là không có quá nhiều tác dụng . Cơ bản chỉ là nhìn cho đẹp cưỡi cho oai...

- Khách quan... Như thế này đi.

Chủ tiệm lão bản gặp Lâm Thiên lấy ra bạc trong rương thanh toán tiền hai tấm bản vẽ thì liền nói:

- Khách quan, ta có 5 con ngựa đực này, thêm vào 1 con ngựa cái cao cấp cùng với 3 tấm bản vẽ móng ngựa, yên ngựa, giáp ngựa. 1 người thợ chăm sóc ngựa chuyên nghiệp. Tất cả chỉ lấy khách quan 220 lượng bạc...

- 230 lượng bạc, ta muốn thêm 1 con ngựa cái....

- Khách quan, ngựa cái cao cấp rất hiếm có....

- Lão bản, chúng ta xem như là bán cho nhau tình cảm a. Mở đầu thuận lợi, sau đó ta sẽ còn đến mua nhiều thứ khác.

- Khách quan ....

Nhìn xem Lâm Thiên kiên quyết bộ dáng, chủ tiệm lão bản cắn răng mà gật đầu.

- 230 lượng, ta đồng ý bán. Khách quan bây giờ cần trả đủ toàn bộ tiền... Ta sẽ ghi một hợp đồng, ngày mai buổi sáng khách quan mang hợp đồng đến trại ngựa cạnh quân doanh ngoại thành, tìm....

- Có thể.

Lâm Thiên gật đầu. Chiến mã đực cái, trang bị chiến mã nguyên bộ lại thêm người nuôi ngựa... Lâm Thiên trong bụng đều nhanh nở hoa rồi.

Từ trong rương lấy lại 10 lượng bạc, 290 lượng còn lại đều đưa cho chủ tiệm lão bản.

Lâm Thiên nhìn xem đang ghi hợp đồng lão bản, cười hỏi:

- Lão bản, chỗ của ngươi cũng bán người a. Có các loại nghề nghiệp người sao?

- Khách quan muốn mua?

- Trước tiên nói nghề nghiệp cùng giá cả a.

- Chỗ ta có đầu bếp, thợ mộc, thợ rèn, người nuôi ngựa, thợ mỏ, thợ may vá, người ủ rượu. Những người có nghề nghiệp này giá cả mỗi người 1 lượng bạc. Đảm bảo kinh nghiệm trong nghề 10 năm trở nên.

Chủ tiệm lão bản một bên viết hợp đồng, một bên nói:

- Nghề nghiệp đặc biệt hơn cũng có. Thợ nuôi tằm dệt vải giá cả 5 lượng bạc.

- Ta...

- Khách quan, mỗi loại nghề nghiệp người chúng ta bán ra đều biết kèm theo một loại đặc sắc. Giống như đầu bếp thì đã được học chế biến một món ăn đặc sắc. Thợ nuôi tằm dệt vải chúng ta bán kèm theo một số lượng nhỏ con tằm giống...

Nhìn xem chủ tiệm lão bản nhìn mình ánh mắt, Lâm Thiên không khỏi xấu hổ mà ho khan một tiếng.

- Lão bản, ta muốn một tên thợ mỏ, một tên thợ rèn, một tên thợ ủ rượu, một tên thợ nuôi tằm dệt vải. Đúng, còn có bản vẽ quặng mỏ, bãi đá.

- 10 lượng bạc a khách quan.

- Thành giao!

...

Khi Lâm Thiên rời khỏi cửa tiệm thì sắc trời cũng đã tối đen.

Lần này mua sắm hắn nhưng tiêu sạch mấy trăm lượng bạc.

Tiền vào tay còn chưa nóng a.

Đau lòng là đau lòng, bất quá Lâm Thiên vẫn rất là hài lòng.

Ít nhất hắn cảm thấy những thứ mua được đều đối với Lâm gia thôn phát triển có nhiều trợ giúp. Đáng giá.

Trên đường, nhìn xem đi sau lưng của mình mấy người, Lâm Thiên nhẹ giọng mà hỏi:

- Các ngươi như thế nào trở thành nô ɭệ, vật phẩm bị đem bán?

- Chủ nhân, chúng ta bị gia đình bán từ khi hơn 10 tuổi. Một cái tổ chức mua chúng ta, đào tạo các loại nghề nghiệp....

- Như vậy a. Sau này tới thôn trang của ta, chịu khó làm việc, trải qua tốt hơn sinh hoạt. Giấy bán mình liền coi như bỏ a.

- Chủ nhân...

- Không cần gọi chủ nhân rồi. Các ngươi giống như mọi người, gọi ta là thôn trưởng a.

Nói chuyện, Lâm Thiên liền đem mấy tờ giấy bán thân xé nát đi.

Giấy bán mình xé đi, theo sau Lâm Thiên mấy người nhưng là xúc động cảm ơn không ngừng. Thậm chí đều quỳ xuống đất.

Đem người nâng đỡ lên, Lân Thiên cùng mấy người sau đó liền nhanh chóng trở về nhà hoang...

...

Ngày hôm sau buổi sáng khi cổng thành mở ra, Lâm Thiên dẫn đầu một nhóm người đi ra khỏi thành.

Dựa theo chủ tiệm lão bản lời nói, cầm hợp đồng đi đến bên cạnh quân doanh chỗ chuồng ngựa tìm người, ước chừng hơn nửa giờ sau đó thì ngựa tới tay.

Không thể không nói, ngựa chiến so với ngựa kéo bình thường quả thực là khác biệt một trời một vực.

Hình thể cao lớn, uy mãnh... Mọi thứ đều là vượt trội hơn nhiều so với ngựa kéo bình thường.

Người ngựa trong tay, mấy người liền xuất phát trở về Lâm gia thôn.

Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau thôn trang một phần người đã bắt đầu công cuộc xây dựng.

Thợ mỏ đi xung quanh thôn tìm mỏ. Thợ rèn cùng người nuôi ngựa tự mình chỉ đạo những người khác xây dựng kiến trúc mà mình muốn.

Thợ ủ rượu cũng là như vậy.

Bởi vì nhân thủ có hạn, trước tiên xây dựng những này đều mất hai ngày thời gian.

Bộ binh doanh huấn luyện thế nhưng là một công trình to lớn. Nhìn qua bản vẽ Lâm Thiên liền phán đoán là công trình lớn nhất trong thôn... Bởi vậy hắn cũng không có vội vàng dồn dập xây dựng.

Đem móng ngựa cùng giáp ngựa bản vẽ đưa cho mới gia nhập vào trong thôn thợ rèn. Yên ngựa thì đưa cho thợ may. Lâm Thiên cầm theo sàng nỏ bản vẽ đi tới xưởng mộc.

Xưởng mộc bên trong vốn là có 2 người thợ mộc chính cùng vài người học việc. Bất quá bởi vì thôn trang đang xây dựng mấy thứ kia, cho lên 1 người thợ mộc cùng toàn bộ người học việc đều đã đi hỗ trợ phần mộc.

Khi Lâm Thiên đến xưởng mộc, trong xưởng cũng chỉ còn lại một lão thợ mộc già.

Trần Quân: Lâm gia thôn người

Nghề nghiệp: Thợ mộc.

- Trần lão, ta có tấm bản vẽ này, không biết có thể chế tạo được hay không?

Cũng không có thèm để ý trong xưởng mộc bụi bặm, bột gỗ bay bụi.... Lâm Thiên đi tới đứng bên cạnh đang loay hoay với một thân gỗ lớn Trần Quân.

Trần Quân ngừng tay lại, cầm lấy tấm bản vẽ sàng nỏ Lâm Thiên đưa, bắt đầu nghiên cứu.

Một hồi sau đó hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thiên, nói:

- Bản vẽ này ta cũng chưa từng chế tạo hay tiếp xúc bao giờ. Mặc dù có tự tin chế tạo ra, bất quá tốc độ rất chậm.

- Có thể chế tạo là được rồi.

- Thôn trưởng, chủ yếu là vật liệu gỗ chế tạo rất đặc thù. Ta cần phải đi kho gỗ trong thôn tìm kiếm, nếu không có thì phải vào rừng tìm gỗ.

- Trần lão vất vả rồi.

Trò chuyện vài câu sau Lâm Thiên liền rời khỏi xưởng mộc.

Sàng nỏ thứ chiến tranh sát khí này ở giai đoạn hiện tại còn chưa cần dùng, cho lên Lâm Thiên cũng không có gấp rút nhất thời.

Rời khỏi xưởng mộc, Lâm Thiên đi ra bên ngoài thôn chỗ bình nguyên.

Lúc này ở bình nguyên bên trên Lâm gia thôn 20 tên hương dũng đang tập cưỡi ngựa. Những tiếng cười vang thỉnh thoảng cũng vang vọng lên.

Hôm trước mang về 5 con ngựa đực chiến, Lâm Thiên liền giữ lại 1 con tốt nhất để làm ngựa giống. 4 con khác thì làm cho Mã An, Trương Long Triệu Hổ 3 người dùng để huấn luyện khả năng ngồi cưỡi cho đám hương dũng.

Nói đến hương dũng thì Lâm Thiên cũng cảm thấy mình cực kỳ may mắn.

Không chỉ thu được Mã An, Trương Long Triệu Hổ 3 người võ nghệ cao cường, ngoài ra còn có một đám tố chất thân thể cao, thân thủ không tệ thôn dân.

Lâm gia thôn bây giờ mới 200 hơn người , lại còn không có nguy hiểm hay có ý định phát động chiến tranh... Cho lên Lâm Thiên tối đa cũng chỉ có thể thành lập đội hương dũng 20 người.

Mà bình thường đội hương dũng còn là buổi sáng huấn luyện, buổi chiều vào rừng săn thú. Có đại công trình thì hỗ trợ xây dựng...

Đi tới cùng hương dũng nhóm người chào hỏi khích lệ vài câu, Lâm Thiên sau đó liền độc chiếm một con ngựa chiến cùng với Mã An.

Chiến mã: Phẩm chất tốt

Thú cưỡi phải có của kỵ binh. Chiến mã chất lượng càng cao, năng lực càng mạnh...

Rất đơn giản giới thiệu. Nhưng là chiến mã cùng phẩm chất hai cái tin tức đã đủ nói lên tất cả.

Chiếm lấy ngựa cùng Mã An, Lâm Thiên là muốn học cưỡi ngựa.

(Kỷ Nguyên) Trò chơi này bản đồ là quá rộng lớn.

Giống như hắn đi nhiều nhất chính là từ thôn trang tới huyện thành, mỗi lần đi về đều mất 2 ngày.

Nếu như biết cưỡi ngựa, chắc hẳn hắn có thể đi về trong ngày.

Ở Mã An hướng dẫn, Lâm Thiên bắt đầu học cưỡi ngựa.

Không thể không nói trò chơi tính chân thực.

Học cưỡi ngựa đối với người còn chưa từng ngồi cưỡi Lâm Thiên tới nói có thể nói là rất khó.

Ngã ngựa mọi loại tai nạn đều xảy ra.

Đặc biệt là đám hương dũng nhịn cười đến khom lưng đỏ bừng mặt dáng vẻ, Lâm Thiên quả thực là cảm thấy thôn trưởng mặt mũi uy tín mất sạch.

Đương nhiên mất mặt là mất mặt, học là vẫn phải học.

Cũng không thể vì mặt mũi mà bỏ qua học tập a. Đặc biệt còn là học tập chuyện quan trọng.