Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vòng Đu Quay

Chương 12: Mở cửa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho đến khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, hai người mới nhẹ nhàng thở ra.

Giang Thư đón Hứa Chanh rồi rón rén xuống lầu, đến tầng 2 mới dám đi đứng bình thường.

"Hồi nãy cậu không muốn sống nữa hả?" Giang Thư thấp giọng nói.

Hứa Chanh cười khổ, cậu cũng không biết sao lại xui xẻo như vậy, vừa hay đυ.ng phải boss lớn.

Cũng may đối phương không phát hiện ra bọn họ, bằng không hôm nay chỉ sợ là đã thua ở đây mất rồi.

"Người đó giống như không thấy đường." Hứa Chanh nói.

"Ừ, tôi cũng để ý thấy." Giang Thư gật đầu, "Hắn hẳn là chủ nhân của lâu đài cổ này, bá tước trong miệng quản gia. Cậu ở bên cánh cửa kia nghe được cái gì?"

Hứa Chanh nói: "Tiếng khóc, không có sai lệch gì thì hẳn là tiếng khóc của phụ nữ."

Giang Thư suy tư.

"Nếu nói vậy, có lẽ người bên trong chính là bá tước phu nhân."

Hứa Chanh sửng sốt, "Không phải nói bá tước phu nhân chưa đến à?"

Giang Thư cười nhạo, "Cậu tin NPC nói thật hả? Nhóc con, để anh nói cho cậu nghe, đừng hoàn toàn tin lời NPC nói, ai biết có hố đang chờ cưng nhảy xuống hay không."

Hứa Chanh nhấp môi không lên tiếng.

"Ngày mai chúng ta đi lần nữa." Giang Thư nói.

"Đi nữa?" Hứa Chanh có chút khó hiểu.

Giang Thư đứng ở cửa phòng nói: "Chúng ta đến xác định trong cửa có phải bá tước phu nhân không."

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Hứa Chanh, Giang Thư không chút lưu tình cười nhạo cậu: "Cậu sẽ không thật sự cho rằng sau khi hôn lễ của bá tước kết thúc là chúng ta có thể qua vòng đâu ha?"

Hứa Chanh lắc đầu.

Đương nhiên là không, cậu không phải đồ ngốc, nếu nói hôn lễ của bá tước kết thúc thì bọn họ có thể rời đi, vậy phó bản này chẳng phải quá đơn giản rồi sao. Mới mở màn đã chết hết ba người, điều này hiển nhiên là không có khả năng rồi.

"Nghỉ sớm chút đi, có lẽ ngày mai manh mối quan trọng sẽ xuất hiện." Giang Thư nói xong, vào phòng.

Hứa Chanh đứng tại chỗ một chút, rồi cũng đi về phòng mình.

Thời điểm đi ngang qua mấy bức tranh, ánh mắt quét đến một bức, lập tức dừng chân.

Cậu cẩn thận nhìn, phát hiện nội dung bức tranh khác với khi trước cậu đi ngang.

Nhân vật tử vong bên trong xuất hiện thêm một người thứ tư, nói cách khác, vừa rồi, lại có thêm một người chơi chết mất.

Nhìn người trong tranh bị vô số hoa hồng quấn quanh, trên mặt người chơi đã chết còn treo nụ cười mỉm đầy quỷ dị, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm Hứa Chanh.

Tranh vẽ quá thật, Hứa Chanh liếc mắt liền nhận ra đó là một người chơi lâu năm, có lẽ đêm nay không chỉ có cậu và Giang Thư ra ngoài vào ban đêm, một người khác cũng ra. Chẳng qua vận khí của đối phương kém hơn bọn họ, xem ra, bên ngoài lâu đài cổ còn nguy hiểm hơn bên trong.

Trở lại phòng, cậu cảm nhận độ ấm hạ thấp rõ ràng. Hứa Chanh theo bản năng nhìn về tranh trên tường, đêm nay chúng không thấm nước, chỉ loáng thoáng thấy có thứ gì đó động đậy.

Khi Hứa Chanh nhìn kỹ, lại giống như chẳng có gì xảy ra.

Hứa Chanh khẳng định mình không có hoa mắt, xem ra mấy bức tranh này nhất định là có bí mật gì đó.

Trực tiếp bò lên trên giường, Hứa Chanh buộc bản thân đi vào giấc ngủ.

Sau khi mơ màng ngủ thϊếp đi, lúc tỉnh lại thì trời đã sáng.

Hôm nay lại là trời đầy mây, sương mù giăng lối, tựa như tùy thời đều sẽ mưa.

Rửa mặt xong xuôi, Hứa Chanh mở cửa phòng, vừa vặn nhìn thấy Giang Thư vừa ngáp vừa ra khỏi phòng.

"Không ngủ được?" Nhìn quầng thâm dưới mắt đối phương, Hứa Chanh hỏi thừa.

Giang Thư thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tối qua, cảm giác bị nhìn chằm chằm mãnh liệt quá, thiệt sự là ngủ không nổi. Trời sắp sáng mới ngủ được chút xíu."

Hứa Chanh không tiếp tục nhiều lời về vấn đề này, mà nói cho anh ta chuyện cậu phát hiện tối qua.

Nét mặt Giang Thư nghiêm túc lên, nhìn tranh treo hai bên tường, nội dung bên trong đã khôi phục thành lâu đài cổ.

"Xem ra chúng ta cần phải nắm chặt thời gian, không thể kéo dài nữa, đêm nay phải xem rõ người trong cánh cửa kia là ai, ngày mai, có lẽ sẽ có một trận chiến phải đánh."

Ngữ khí Giang Thư rất nghiêm túc, việc này khiến Hứa Chanh rõ ràng, đối phương nhất định là đã phát hiện manh mối quan trọng gì rồi, nên mới có vẻ cấp bách như vậy.

Nhưng ban ngày cũng không phải không có manh mối, bọn họ chuẩn bị ăn xong cơm trưa lại đến tầng ba một chuyến. Xem có thể đi vào căn phòng kia hay không, có lẽ vào ban ngày căn phòng sẽ an toàn, nếu không cũng sẽ không bị khóa lại.

Sau khi quản giả hoàn tất việc lặp lại trăm lời như một rồi rời đi, Hứa Chanh để ý thấy biểu tình của đối phương càng thêm quỷ dị. Vẻ mặt tươi cười làm cậu không rét mà run.

Có lẽ Giang Thư nói rất đúng, bọn họ phải nắm chặt thời gian mới được.

Bên kia, người chơi râu ria xồm xoàm trở lại phòng, mặt đầy kinh hoảng.

Ông ta cuộn tròn trong chăn, trong đầu hiện lên thảm trạng của người chơi tối qua.

Bị hoa hồng mạnh mẽ siết chết, tiếng kêu thảm thiết của đối phương tựa như vẫn quanh quẩn bên tai ông ta. Mồ hôi lạnh từ trên trán lăn xuống rơi trên ga giường, lưu lại một vệt sẫm màu.

Độ ấm trong phòng hạ thấp, nhưng người chơi râu ria xồm xoàm vì quá mức sợ hãi mà đổ mồ hôi lạnh, nên hoàn toàn không chú ý tới điểm này.

Khung tranh trên tường phát ra âm thanh chấn động, không cẩn thận nghe cũng không để ý.

Người chơi râu ria xồm xoàm trốn trong chăn thần kinh căng chặt, dường như ông ta nghe thấy tiếng gì đó, lén lút nhô đầu ra. Trong phòng không có một bóng người, nhưng ông ta xác thực bản thân đã nghe thấy âm thanh gì đó.

Nuốt một ngụm nước miếng, ông ta tái mặt dáo dác nhìn khắp nơi.

Tranh trên tường đột nhiên rớt xuống làm ông ta hoảng sợ.

Đợi một hồi cũng không thấy động tĩnh khác, vì thế đánh bạo xuống giường.

Đến trước bức tường treo đầy tranh, nhặt bức tranh vừa rơi xuống lên, sắc mặt của ông ta đột nhiên trắng bệch.

Nội dung không phải ai khác, mà là chính ông ta!

Bên kia, Hứa Chanh đi theo Giang Thư lên tầng 3, bất ngờ phát hiện ba người chơi mới cũng ở đó.

Bọn họ trông rất sợ hãi, đang đứng trước cánh cửa kia cúi đầu, không biết đang thì thầm gì với nhau.

Nghe thấy tiếng động, bọn họ hiển nhiên rất khϊếp sợ.

Nhưng khi nhìn thấy người đến là người một nhà, nhẹ nhàng thở ra.

Giang Thư dừng nửa giây, sau đó thần sắc như thường đi qua.

"Mọi người không sao chứ?" Anh ta quan tâm dò hỏi.

Ba người mới lắc đầu, nhìn Giang Thư, không lên tiếng.

Chậc.

Giang Thư cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, xem ra tâm phòng bị của mấy người này đối với bọn họ vẫn rất nặng, muốn giao lưu với bọn họ thật phiền phức.

Hứa Chanh vặn vặn chốt cửa, vẫn bị khóa.

Tuy có mặt ba người mới, nhưng nếu mục đích của mọi người đều giống nhau, cậu cũng không quanh co lòng vòng.

"Mọi người có ai biết phá khóa không?" Hứa Chanh hỏi.

Giang Thư buông tay nhún vai, "Đừng nhìn tôi, tôi không có kỹ năng này."

Hứa Chanh hơi thất vọng, cậu đột nhiên có chút nhớ nhung cậu nhóc phá khóa ở phó bản thứ nhất.

"Em, em biết một chút." Trong đám người mới có một người yếu ớt lên tiếng.

Ánh mắt mọi người vèo vèo phóng tới trên người cậu ta.

Cậu ta sợ tới mức run lên.

Đó là một cậu nhóc học sinh, mặc một cái áo thun trơn màu trắng, mái tóc hơi dài làm cậu ta trông có chút u buồn.

Cậu nhóc không được tự nhiên mấp máy môi, nói: "Bởi vì lý do cá nhân, nên em biết một chút."

Mọi người trầm mặc, cũng không truy hỏi lý do gì, Hứa Chanh tránh qua một bên, bảo cậu hành động.

Cậu nhóc móc một cái hộp nhỏ cỡ ngón tay cái trong túi ra, lấy ra một sợi dây thép nhỏ trong hộp.

Mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ đối phương sẽ mang theo vật như vậy bên người.

Ánh mắt hai người mới khác nhìn đối phương cũng bắt đầu kỳ quái.

Chỉ nghe tiếng "lách cách" vang lên, cửa mở.

"Tốt lắm." Giang Thư vỗ vỗ vai khen đối phương.

Trên mặt cậu nhóc thoáng đỏ ửng, thẹn thùng cười một cái.

"Mọi người cùng vào hay là?" Giang Thư quay đầu nhìn hai người kia dò hỏi.

Bọn họ vội gật đầu, "Cùng vào."

Bọn họ không muốn ở lại bên ngoài, nhóm người hầu dưới tầng 1 càng nhìn càng thấy quỷ dị, mỗi phòng lại im lặng đáng sợ. Bọn họ từng có ý định ngủ chung một phòng, nhưng mấy cô hầu gái xuất quỷ nhập thần đó luôn đột nhiên gõ cửa phòng bọn họ, bảo bọn họ trở lại phòng của mỗi người.

Nếu không để ý tới mấy cổ, mấy cổ sẽ gõ cửa suốt.

Giang Thư bảo bọn họ nói nhỏ thôi, anh ta dẫn đầu đi vào, chậm rãi đẩy cửa ra.

Trong phòng tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón.

Vậy thì không ổn.

Giang Thư quay đầu nhìn về phía Hứa Chanh, "Lấy nến trên tường lại đây."

Hứa Chanh gật đầu, xoay người đi lấy nến.

Có ánh nến, tầm nhìn của mọi người cũng rõ ràng hơn nhiều.

Có thể thấy, căn phòng này rất lớn, trong không khí còn tràn ngập hơi thở khó ngửi. Có người mới chịu không nổi che mũi hắt xì.

"Suỵt!" Hứa Chanh bảo hắn nhịn xuống.

Người mới cố nén cảm giác muốn hắt xì, cũng biết không chừng sẽ có nguy hiểm, vì thế hít sâu, lúc này mới chậm rãi đánh tan cảm giác hắt xì.

Chăn gối chỉnh tề màu đỏ sậm, là kiểu không có người động qua. Bên tay trái từ cửa vào, kệ sách cao đến trần nhà phủ kín tro bụi, đã thật lâu không ai quét tước. Trên bàn sách, là một quyển sách đã mở một nửa.

Căn phòng này như đã bị đóng kín thật lâu, không có dấu hiệu có người sinh sống.

Nhưng đêm qua, bọn họ xác thực đã thấy người kỳ quái kia xuất hiện từ trong cánh cửa này, chẳng lẽ, ban ngày với buổi tối trong phòng cũng không giống nhau sao?

"Nhìn chỗ này nè!" Có người mới hô nhỏ một tiếng, mọi người sôi nổi đi qua.

"Cái gì vậy?"

Đưa ngọn nến lại gần, bọn họ thấy một cái rương lớn trong suốt, bên trong toàn là chất lỏng màu đỏ không rõ.

Cái rương rất lớn, ước chừng dài 2m, bên trong đυ.c ngầu, hoàn toàn không thấy rõ.

"Đây là thứ gì vậy, nhìn gớm quá đi." Có người phun tào nói.

Hứa Chanh mò lại gần nhìn kỹ, không hiểu sao mà đυ.c quá trời, căn bản không thấy rõ gì. Trừ phi mở rương ra, nhưng ai mà dám làm vậy.

Trước hết là thật sự quá buồn nôn, thứ hai là sợ phạm vào điều kiện tử vong.

Giang Thư sờ cằm tự hỏi, suy đoán: "Nơi này có phải là nơi nhìn thấy người tối qua không?"

Hứa Chanh sửng sốt, nhíu mày.

Suy đoán của Giang Thư cũng không phải không có khả năng.

Hơn nữa, khi tiến vào, đúng là có thể ngửi thấy mùi hương rất giống trên người kẻ tối qua.

"Không ấy mình đi trước đi? Nơi này nhìn qua hoàn toàn không có manh mối khác." Có một người mới thật sự chịu không nổi cái mùi này, hắn cảm thấy nếu ở đây thêm chút nữa hắn liền muốn nôn ra.

Giang Thư bất đắc dĩ nhìn bọn họ, quay đầu ngó cái rương kia, phất phất tay, ý bảo mọi người lui ra ngoài.

Quỷ dị nhất là trong phòng cũng cũng chỉ có thứ này, nhưng hiển nhiên mọi người đều không muốn đi mở ra. Suy cho cùng thì trông quá ghê tởm mà, ai biết chìm đắm trong đó là thứ quỷ quái gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »