Chương 14: Bên trong cánh cửa

Bọn họ vào phòng Hứa Chanh, thời khắc chú ý chút động tĩnh ngoài cửa.

Trong phòng Giang Thư có quạ đen nhìn trộm, mà theo lời người mới, phòng cậu ta cũng đã xảy ra biến cố, vậy nên, hiện tại chỉ có phòng Hứa Chanh khá an toàn.

Tạm thời an toàn, Giang Thư nhìn về phía người mới.

"Cậu nói tranh trên tường phòng cậu bị sao?" Anh ta hỏi.

Người mới nuốt nước miếng, không dám ngồi xuống, mà đứng ở mép giường, cách xa tường treo tranh.

Cậu ta chậm rãi nói: "Em tên Trác Nghệ, một người khác tên Bác Húc, trước đó ba đứa em đều cùng nhau hành động. Bởi vì Bác Húc có đeo đồng hồ, cho nên tụi em quy định cậu ta đến giờ thì tới phòng kêu tụi em. Không lâu trước đây..."

Bữa tối trước...

Trác Nghệ đợi trong phòng, mắt thấy bên ngoài trời càng ngày càng đen, bất an trong lòng cậu ta càng lúc càng lớn.

Không biết vì sao, cậu ta luôn cảm thấy trong phòng không an toàn, tiềm thức luôn bảo cậu ta phải rời khỏi phòng. Cậu ta nhìn quanh bốn phía, cuối cùng dừng mắt trên vách tường.

Cậu ta nhớ rõ tranh trong phòng mình vốn là một bức tranh chỉ toàn màu đen, nhưng hiện tại cậu ta nhìn chằm chằm bức tranh, lại cảm thấy tranh nhiều thêm thứ gì đó. Cậu ta tưởng bản thân bị ảo giác, chần chờ một chút, xuống giường đi qua.

Sau đó cậu ta nhìn bức tranh màu đen, ánh mắt chậm rãi dại ra, tựa như bị bức tranh hấp dẫn, giơ tay muốn chạm vào tranh.

Đột nhiên, cửa phòng bị đập đùng đùng, cậu ta run lên, lấy lại tinh thần. Mà lúc này, ngón tay cậu ta chỉ cách bức tranh có vài centimet, còn gam màu đen trong tranh thì đang vặn vẹo.

Cậu ta bị doạ, vội vàng thu tay, đi mở cửa phòng.

Ngoài cửa là Bác Húc, y cũng bị dọa không nhẹ, sắc mặt tái nhợt, mặt mày hoảng sợ nhìn Trác Nghệ.

Hai người nhìn nhau, Bác Húc nói: "Tranh trong phòng cậu..."

Trác Nghệ gật đầu.

"Đi, đi xem Lý Kiệt!"

Bọn họ chạy đến trước cửa phòng Lý Kiệt, liều mạng gõ cửa phòng hắn, một phút sau, Lý kiệt mơ màng mở cửa.

Mặt mày ngái ngủ nhìn hai người ngoài cửa.

"Sao vậy? Sao vẻ mặt của hai người lại như vậy?" Hắn khó hiểu dò hỏi.

Bác Húc và Trác Nghệ thấy Lý Kiệt bình yên vô sự thì nhẹ nhàng thở ra.

"Nhanh nhanh nhanh, tụi mình phải chạy xuống lầu liền!" Bác Húc giơ tay nhìn đồng hồ, sợ chết khϊếp.

Bởi vì thời gian dùng bữa tối đã bắt đầu gần nửa tiếng rồi!

Lý Kiệt không rõ nguyên do, đã bị kéo chạy xuống lầu.

Đến nỗi tranh trong phòng Lý kiệt có biến hóa hay không, bọn họ căn bản chẳng kịp xem.

Hiện tại...

Xem ra bọn họ đoán không sai, thời gian lâu đài cổ trôi qua nhanh hơn không phải ảo giác.

Như vậy, thời gian của ngày thứ ba phỏng chừng còn nhanh hơn. Mà bọn họ, phải qua vòng trước lúc đó.

"Manh mối duy nhất hiện giờ là cánh cửa trên tầng 3, chúng ta phải nghĩ cách quay lên lần nữa." Giang Thư nói.

"Không phải mấy anh nói tầng 3 càng nguy hiểm hơn sao?" Trác Nghệ sợ hãi ôm cánh tay mình, đáng thương nhìn Giang Thư.

"Vậy vẫn tốt hơn chờ chết." Giang Thư phất tay, nhìn về phía Hứa Chanh: "Trác Nghệ sẽ mở khóa, trong lúc đó, tôi phụ trách đề phòng, cậu đi mở khóa với cậu ta. Động tác phải nhanh."

Hứa Chanh gật đầu.

Cũng biết hiện tại không phải là lúc để sợ sệt, chỉ hy vọng vận khí của bọn họ không tồi, nếu không sẽ thật sự phải bay màu ở chỗ này.

Nói xong, liền chuẩn bị hành động.

Trác Nghệ vẻ mặt đưa đám, nhưng du͙© vọиɠ cầu sinh nói cho cậu ta biết, đi theo hai vị này, nói không chừng còn có thể sống sót.

Phải biết rằng, e là trong tòa lâu đài cổ này, hiện tại chỉ còn ba người họ là người sống.

Chậm rãi mở cửa, hành lang một mảnh an tĩnh.

Hai đầu lối đi đều đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.

"Đi."

Bọn họ ra khỏi phòng, nhanh chóng đi đến cầu thang.

Vừa đến cầu thang, liền nghe thấy một tiếng xé gió, Hứa Chanh đột nhiên ngồi xuống, một cái rìu dính đầy máu tươi bổ ngay trên đầu cậu.

Nếu vừa rồi cậu chần chờ, tánh mạng e là đã khó giữ được.

Trái tim đập bùm bụp bùm bụp, Hứa Chanh nghĩ mà sợ.

"He he he... con chuột nhỏ, đêm chạy quanh..."

Hứa Chanh theo tiếng nhìn qua, là người chơi mặt đầy râu.

Đối phương nghiêng đầu, trên mặt treo nụ cười quỷ dị, tay nắm rìu, nhìn chằm chằm Hứa Chanh.

Ai cũng không ngờ được, đối phương ở cầu thang chờ bọn họ, hơn nữa, ông ta cũng không công kích người đi trước, mà công kích Hứa Chanh ở sau cùng.

Mồ hôi lạnh chảy xuống, tay chân Trác Nghệ mềm nhũn dựa vào tay vịn cầu thang. Nương theo ánh sáng ảm đảm nhìn một màn này, đặc biệt giống cảnh tượng trong phim kinh dị.

"Đi mau."

Đối phương đang rút rìu trên tường, một nửa cây rìu cắm trong tường, có thể thấy được đối phương dùng sức bao lớn. Nếu bị chém thật, tuyệt đối chết chắc.

"Hu hu hu..."

Trác Nghệ khóc nức nở bò theo lên lầu, còn suýt dẫm vào hư không.

Cậu ta sắp điên mất, trong lòng hò hét sao hồi trước mình lại đâm đầu vào đường chết mà đáp ứng âm thanh kia mê hoặc vậy.

Ặc, chắc là, lúc ấy cậu ta tưởng đó chỉ là trò đùa dai đi.

Cầu thang không dài, bọn họ nhanh chóng lên tới tầng 3.

May là, cánh cửa kia vẫn chưa biến mất, mà quái vật trong cánh cửa khác cũng không xuất hiện.

Giang Thư kéo Trác Nghệ đang mềm chân chạy đến cửa, "Động tác nhanh lên!"

Chỉ kịp để lại những lời này, liền xoay người trở về giúp Hứa Chanh.

Hứa Chanh vừa lên lầu, vừa tránh đối phương múa rìu. Mỗi lần rìu lướt qua đầu, cậu đều cảm thấy kinh hồn táng đảm.

"Nằm sấp xuống!"

Nghe thấy tiếng Giang Thư, Hứa Chanh theo bản năng làm theo, cậu nằm bò trên cầu thang.

Giang Thư đỡ tay vịn cầu thang, mượn lực nhấc chân đạp kẻ âm hồn bất tán sau lưng Hứa Chanh xuống lầu. Ông ta vừa lúc giơ rìu đánh tới nên trọng tâm không vững mà bị Giang Thư đá xuống, chỉ nghe mấy tiếng vật nặng lăn xuống, đối phương đã biến mất trong bóng tối.

"Đi."

Giang Thư kéo Hứa Chanh, hai người chạy lên tầng 3.

Trác Nghệ run tay mở cửa, nhưng cậu ta phát hiện, cánh cửa này cậu ta mở không ra.

"Sao rồi?" Giang Thư bước đến hỏi.

Trác Nghệ vẻ mặt đưa đám lắc đầu, "Em mở không được."

Sắc mặt Giang Thư nháy mắt khó coi.

Chẳng lẽ anh ta đoán sai rồi sao?

Mà vào lúc này, một cánh cửa khác bị mở ra.

Giang Thư quay đầu liền nhìn thấy, từ trong bóng đêm, thân ảnh cao lớn chậm rãi lộ ra.

Anh ta theo bản năng nín thở, bởi vì từng gặp qua một lần, nên anh ta có chuẩn bị tâm lý. Nhưng Trác Nghệ là lần đầu tiên nhìn thấy, theo bản năng phát ra âm thanh sợ hãi, cũng vì chút âm thanh này nên bị đối phương tóm lấy.

Hứa Chanh trừng mắt, động tác của đối phương cực kỳ nhanh, gần như lập tức xuất hiện trước mặt Trác Nghệ, ở ngay cạnh Giang Thư.

Một trận gió tanh thổi qua, anh ta nhìn thấy Trác Nghệ mặt đầy nước mắt, ánh mắt tràn ngập khϊếp sợ, ngực cậu ta bị đυ.c một lỗ lớn, tay quái vật chậm rãi rút ra.

"Máu..."

Âm thanh ồm ồm từ trên người quái vật truyền ra, hắn giơ bàn tay dính đầy máu lên.

Hứa Chanh chỉ nghe thấy tiếng liếʍ mυ"ŧ, không cần nhìn cũng tưởng tượng được hành vi của đối phương. Cổ họng lăn lăn, dạ dày sóng cuộn biển gầm.

Đối phương phát giác có người xâm nhập tầng 3, hắn xoay người, tuy không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm giác được hắn đang tìm kiếm.

Giang Thư và Hứa Chanh không dám lên tiếng, hít thở cũng không dám. Hứa Chanh tin rằng, chỉ cần bọn họ phát ra một chút âm thanh, đối phương sẽ phát hiện ngay.

Phó bản này, mười người chớp mắt liền chết hết tám, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Mà cho tới tận bây giờ, bọn họ vẫn chưa tìm được chìa khóa qua vòng.

Hứa Chanh có hơi tuyệt vọng, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ cứ như vậy mà từ bỏ.

"Hơ hơ, con chuột nhắt..."

Hứa Chanh nghe thấy giọng nói chỗ cầu thang, trong lòng vui vẻ. Xem ra là tên kia lại bò lên tới.

Không chỉ cậu nghe thấy, quái vật hiển nhiên cũng nghe thấy.

Vừa nghe hơ một tiếng, quái vật liền theo đó bước qua.

Sắc mặt Giang Thư khó coi, cho dù đối phương có tạm thời bị hấp dẫn qua đó, bọn họ cũng không có cách nào trốn đi. Bởi vì tầng 3 chỉ có một đường xuống lầu.

Hứa Chanh nhanh chóng đến cạnh Giang Thư, cậu nhìn thi thể Trác Nghệ, không đành lòng nhắm mắt.

Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, liều mạng nghĩ nơi nào sẽ có manh mối.

Cậu nhìn chằm chằm cánh cửa kia, cắn răng.

Tiếng động chỗ cầu thang sắp kết thúc, andrenaline cũng tăng lên.

Đột nhiên, cậu nhớ tới phương thức qua vòng của phó bản trước kia. Cậu nhìn cánh cửa trước mặt, đột nhiên phúc chí tâm linh*.

*Phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn).

Cậu giơ tay đẩy cửa, làm cậu kinh hỷ chính là, cửa thật sự bị đẩy ra!

Giang Thư chết lặng nhìn một màn này, rõ ràng là không phản ứng nổi.

"Nhanh lên!"

Hứa Chanh kéo Giang Thư vào cửa, trong nháy mắt quái vật sắp tông vào thì đóng cửa lại. Chỉ nghe thấy một tiếng đùng, cửa lắc lư một chút, dưới ánh mắt run sợ của Hứa Chanh và Giang Thư, cánh cửa vẫn tốt, không hư hại gì.

Sợ muốn chết.

Hiểu rằng quái vật không vào được trong thời gian ngắn, hai người nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới có thời gian đánh giá xung quanh.

Thời điểm bọn họ xông vào rõ ràng là trời tối, nhưng trong phòng này, bên ngoài cửa sổ lại là hoàng hôn.

Ánh chiều tà chiếu vào phòng, lưu lại nhiệt độ ấm áp.

"Chỗ này?"

Giang Thư không nghĩ tới sẽ thấy tình huống như vậy, hơn nữa hình như trong phòng cũng không có người.

Chuyện này thật kỳ lạ, chẳng lẽ tiếng khóc bọn họ nghe thấy trước đó là ảo giác?

Giang Thư đảo mắt dò xét khắp nơi, tìm xem có manh mối gì không.

Hứa Chanh đi đến trước cửa sổ, nhìn bên ngoài.

Khiến người ta bất ngờ chính là, cậu nhìn thấy bên ngoài có một đám người.

Cậu theo bản năng trốn ra sau tấm màn, nhìn ra ngoài.

Người đàn ông dẫn đầu mặc áo đuôi tôm, trông như quản gia. Phía sau ông ta là một tốp hầu gái, vừa đúng mười người.

Hứa Chanh cảm thấy kỳ lạ, nhìn thần thái của bọn họ, không cứng đờ như khi ở lâu đài cổ.

"Giang Thư, anh tới nhìn xem." Cậu quay đầu gọi Giang Thư còn đang bận việc.

Trong tay Giang Thư cầm một quyển sách, nghi hoặc quay đầu. Thấy Hứa Chanh tựa như phát hiện manh mối, liền buông quyển sách trên tay đi qua.

Xuyên qua cửa sổ, anh ta cũng thấy được những người đó.

"Ủa?"

Hiển nhiên anh ta cũng thấy khó hiểu.

"Bọn họ giống như đang đợi ai đó." Hứa Chanh nói.

Quản gia dưới đó thường móc đồng hồ quả quýt trong túi ra xem, từ động tác nhìn ra, trông ông ta có vẻ vội vàng.

Mà đúng lúc này, quản gia tựa như thấy gì đó, đi về trước vài bước.

"Nhìn kìa, hình như có gì tới." Hứa Chanh nói.