Chương 5: Bọn "nó"

Hứa Chanh nhanh tay lẹ mắt bịt miệng đối phương, nhịn vị tanh ngọt trong cổ họng xuống, ánh mắt nặng nề nhìn đám đồ vật phía dưới đã tỉnh dậy toàn bộ.

Trước mắt Lư Phong tối đen, kính đi đêm của gã đã bị Hứa Chanh lấy đi, hiện giờ cái gì cũng không nhìn thấy, cảm giác người bịt miệng mình cũng không phải người quen, gã theo bản năng trở tay chuẩn bị vặn gãy cái tay kia.

Cũng may Tạ Á Đình thấy gã tỉnh lại, đỡ gã dựa vào vách tường.

Tạ Á Đình ở đây, vậy chứng tỏ người kia không phải kẻ địch.

Lư Phong thả lỏng tay.

"Giờ nên làm gì đây, không có tin tức gì của anh." Tạ Á Đình nức nở, nhỏ giọng nói với Lư Phong.

"Sao lại thế này?"

Lư Phong biết nơi này nguy hiểm, nói chuyện với Tạ Á Đình cũng nhỏ nhẹ. Gã không nhìn thấy, nên không biết tình huống, nhưng Hứa Chanh và Tạ Á Đình đều thấy được.

Đám vật dưới kia bắt đầu nháo lên.

"Suỵt!"

Hứa Chanh bảo bọn họ im lặng, còn cậu thì nằm sấp nhìn xuống dưới.

Đài đá rất dày, nhìn như vậy căn bản chẳng nhìn thấy gì phía dưới. Vì thế cậu trở mình, gần như nửa người trên đều lơ lửng trong không trung, vừa vặn có thể nhìn được khung cảnh phía dưới.

Hứa Chanh giương mắt, suýt dọa bản thân bay màu. Cậu đúng là xui quá mà, xém chạm mặt với thứ kia, suýt nữa là mặt dán mặt với nó rồi, làm Hứa Chanh gớm muốn ói.

Hứa Chanh nhịn không hét, cả người vì bị kinh hách mà đong đưa, sắp rơi xuống.

Tuy hai mắt Lư Phong hiện tại không thấy gì, nhưng thính giác gã vẫn nhanh nhạy, nghe tiếng đoán chỗ, dò tìm về phía trước, nhanh tay bắt lấy chân Hứa Chanh, dùng sức túm người kéo lại.

Hứa Chanh quỳ rạp thở dốc, bị dọa đến mồ hôi lạnh đầy người.

Mấy thứ kia tựa như cảm ứng được vị trí của bọn Hứa Chanh, bắt đầu đu đến bên dưới đài đá.

"Sao giờ?!" Tạ Á Đình biến sắc.

Ngàn cân treo sợ tóc*.

*Gốc 命悬一线: /Mìng xuán yīxiàn/: ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào

Đột nhiên, có một sợi dây thừng được thả xuống từ cái hố trên đầu bọn họ.

Tạ Á Đình vui vẻ, vội nói: "Hẳn là anh tôi, nhanh lên, Lư Phong, chụp dây thừng đi, chúng ta được cứu rồi."

Lư Phong duỗi tay nắm chặt, tay cầm vuông góc dây thừng, gã nhắm mắt lắng nghe động tĩnh xung quanh.

"Á Đình, em lên trước đi." Hắn nói.

Tạ Á Đình cũng không nhân nhượng, gật đầu, nắm dây bò lên.

Hứa Chanh che miệng ho khan vài tiếng, cảm giác thể lực sắp chống đỡ hết nổi.

Lư Phong nói với cậu: "Bắt lấy dây thừng, leo lên đi."

Hứa Chanh cười khổ, "Tôi hết sức rồi, anh đi đi."

Bị hai người đè, thân thể cậu vốn chẳng có chuyện gì, bây giờ lại như muốn nát nhừ.

Lư Phong chau mày, nhấp môi nói: "Lại đây, tôi cõng cậu."

Hứa Chanh nhìn gã, đối phương hình như cũng không phải đang nói giỡn. Có thể sống, ai lại muốn chết? Vì thế Hứa Chanh ngồi dậy để Lư Phong cõng, Lư Phong dùng dây thừng buộc chặt mình và Hứa Chanh, sau đó trèo lên trên.

Khi bọn họ cách mặt đất phía trên không xa, trên đài đá xuất hiện con quái vật đầu tiên bò lên.

Hứa Chanh nhìn, không khỏi cảm thấy kinh sợ.

Tạ Á Kiệt kéo bọn Lư Phong lên, nói: "Chỗ này vẫn chưa an toàn, chúng ta nên rời khỏi đây trước đã."

"Được."

Bởi vì Lư Phong không thấy đường, Tạ Á Kiệt nắm cổ tay gã, hai người phối hợp ăn ý đi về phía trước.

Trên đường, hắn vừa đi vừa nghe ngóng xung quanh.

Thẳng đến khi bọn họ tìm được một nơi tương đối an toàn mới dừng lại.

Tạ Á Kiệt ngồi canh gác ở cửa động, bảo bọn họ vào trong động nghỉ ngơi.

"Anh, anh làm sao thoát được đám quái vật đó vậy?" Nghỉ ngơi trong chốc lát, Tạ Á Đình liền nhịn không được hỏi Tạ Á Kiệt chuyện sau khi bọn họ tách ra.

Tạ Á Kiệt không trả lời, chỉ nói: "Mới nãy anh đã lần mò được đại khái hoàn cảnh xung quanh của chỗ này rồi, hình như chỗ này là một cái hầm mỏ."

"Hầm mỏ?"

Tạ Á Đình nghi hoặc nói: "Nếu là hầm mỏ, thì sao lại nhỏ vậy chứ?"

Đúng vậy, thường thì hầm mỏ đâu có nhỏ như vậy.

Hứa Chanh dựa vào một bên, nghe vậy cắn cắn môi, nói: "Chắc là hầm chui."

Nếu là như vậy thì còn tạm chấp nhận được.

Hứa Chanh cũng chỉ từng nghe nói tới hầm chui, loại hầm này đại đa số đều là hầm tư nhân. Mặc kệ bên trong có xảy ra bất cứ chuyện gì, người bên ngoài cũng không hề hay biết.

Dù sao thì cái tên hầm chui kia đã nói lên được đó cũng chẳng phải là nơi tốt lành gì rồi.

Bọn họ cũng không tiếp tục rối rắm chuyện này.

"Anh, tiếp theo mình phải làm gì đây?"

Chuyện chính bây giờ là, bọn họ phải tìm được lối ra trước khi bị đói chết.

Hứa Chanh trầm mặc, nghe bọn họ thương lượng.

Lư Phong đột nhiên hỏi Hứa Chanh: "Hồi nãy cậu thấy cái gì?"

Hứa Chanh "Hửm?" một tiếng, Lư Phong lặp lại lần nữa.

"À, trước đó tôi thấy có một hai con quái vật sau khi đi xuống chỗ dưới đài đá không lâu liền quay ra lại. Vốn tính coi thử dưới đó có lối ra hay không, ai dè..." Hứa Chanh nói đến đây thì im bặt, đúng là có chút xấu hổ, nhưng nhớ đến cảnh tượng lúc đó, sắc mặt của cậu lại trở nên khó coi.

Đúng là gớm muốn chết.

Bọn Tạ Á Kiệt không dò hỏi lai lịch của Hứa Chanh, bọn họ không có nhiều thời gian để chậm trễ, muốn nói muốn hỏi cái gì vẫn nên chờ sau khi bọn họ tìm được lối ra rồi tính tiếp. Hơn nữa, trông Tạ Á Kiệt hình như cũng chẳng có hứng thú gì với Hứa Chanh.

Nghỉ ngơi một lúc, bọn họ tiếp tục xuất phát.

Hứa Chanh theo sau bọn họ, quan sát bốn phía.

Càng đi càng cảm thấy kỳ quái.

Nếu nói, nơi này là hầm mỏ, bọn họ đã đi lâu vậy rồi, vòng qua nhiều cửa động như vậy rồi, lại chẳng thấy bóng dáng của một cái quặng nào. Hơn nữa, bọn họ cũng không hề thấy công cụ khai thác nào.

Hứa Chanh cau mày tự hỏi, hay là, nơi này là hầm mỏ, nhưng trong lúc khai thác các thợ mỏ đã gặp phải chuyện gì rồi...

Đột nhiên, Tạ Á Kiệt phía trước ngừng lại, Hứa Chanh cũng dừng lại theo. Hình như hắn nghe thấy gì đó, mọi người cũng theo bản năng thả chậm hô hấp, im lặng đợi lệnh Tạ Á Kiệt.

Thật lâu sau, Tạ Á Kiệt bảo mọi người tiếp tục di chuyển.

Bọn họ cắm đầu cắm cổ đi, không còn thời gian, bọn họ không biết đã đi hết bao lâu rồi.

Hứa Chanh liếʍ đôi môi khô nứt, dạ dày và ngực ẩn ẩn đau.

Khi đi ngang qua một cái hang động, không biết có phải bị ảo giác hay không mà cậu nghe thấy tiếng nước chảy. Bước chân nặng nhọc của cậu chầm chậm dừng lại, lùi về.

Nhìn cửa động đen như mực trước mặt.

"Sao vậy?" Tạ Á Đình thấy Hứa Chanh đột nhiên dừng lại, tựa như phát ngốc mà đứng bất động, cô đi đến cạnh Hứa Chanh.

Hứa Chanh thở dài, cẩn thận nghe, hình như thật sự nghe được tiếng nước nhễu. Vì thế cậu hỏi Tạ Á Đình: "Cô có nghe thấy tiếng gì không?"

"Tiếng gì?"

Sắc mặt Tạ Á Đình biến đổi, cô nghĩ tới mấy thứ kia. Nhưng cẩn thận nghe xong, cô không phát hiện có âm thanh gì, cô nghi hoặc nhìn Hứa Chanh.

"Hay là anh nghe lầm rồi?"

Hứa Chanh lắc đầu, thần sắc nghiêm túc, cậu xác định mình không hề nghe lầm.

Bên phía Tạ Á Kiệt sau khi bọn họ dừng lại không lâu cũng ngừng chân, đứng cách đó không xa chờ họ.

"Tôi muốn vào xem thử."

Mặc kệ là gì, dù sao cũng phải đi nhìn một cái mới biết được. Nếu là nước thật, vậy thì bọn họ được cứu rồi.

"Àiz? Ê! Từ từ!"

Nhìn Hứa Chanh đi vào trong động, Tạ Á Đình vừa tức vừa gấp, sao người này lại bồng bột vậy chứ!

"Có chuyện gì vậy?" Tạ Á Kiệt bước tới.

Tạ Á Đình kể lại sự việc cho Tạ Á Kiệt, Tạ Á Kiệt trầm mặc một chút, "Đi, theo sau."

Ba người cũng nhanh chóng theo vào động.

"Tích tích"

Thanh âm từ xa đến gần, Hứa Chanh không hề nghe lầm.

Nhưng đó cũng không phải là tiếng nước rơi.

Thời điểm cậu nhìn thấy được toàn cảnh, đồng tử đột nhiên co rút.

Nên hình dung như thế nào đây?

Nơi này là một hang động khoảng năm mét vuông, đỉnh động có rất nhiều thạch nhũ, trên thạch nhũ là chất lỏng nhỏ giọt trông như nước. Dưới thạch nhũ có một cái ao, nhưng bên trong không phải là nước.

Mà là...

Xác chết.

Vô số xác chết, trùng trùng điệp điệp chất trong ao, những cái xác ấy đã hoàn toàn trương phình, cả người sình to, làn da bị căng trướng trắng bệch mỏng như tờ giấy, tựa như chỉ cần chọc nhẹ một cái liền nổ.

Nhưng khiến Hứa Chanh cảm thấy kinh khủng cũng không phải cái này, mà là, cậu nghe được vô số tiếng hít thở.

Những cái xác đó, hình như chưa chết.

Cậu lui về sau, đυ.ng vào Tạ Á Kiệt.

Tim Hứa Chanh mãnh liệt đập bùm bụp như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Tạ Á Kiệt vừa định mở miệng, Hứa Chanh vội vàng ngăn lại.

Cậu lắc đầu, bảo bọn họ theo cậu lui ra ngoài.

Biết Hứa Chanh hẳn là đã thấy thứ gì, Tạ Á Kiệt bất động thanh sắc lui về sau, bốn người cùng lui ra ngoài.

Ra khỏi cửa động, sắc mặt Hứa Chanh cực kỳ khó coi. Cậu không biết nên nói với bọn họn cảnh tượng cậu vừa nhìn thấy như thế nào, nếu không phải hiện tại dạ dày cậu trống không, cậu đã nôn thóc nôn tháo rồi.

"Sao vậy? Cậu thấy gì trong đó?" Lư Phong hỏi.

Hứa Chanh xua tay, nói chuyện cậu thấy với bọn họ.

Dù không tận mắt chứng kiến, chỉ tưởng tượng cũng có thể có cảm giác.

Tạ Á Đình nôn khan một tiếng rồi lập tức che miệng lại.

Ở chỗ này, bất luận là âm thanh gì, chỉ cần hơi lớn tiếng một chút đều sẽ bị khuếch đại, vậy thì sẽ tuyệt đường sống của họ mất.

Trầm mặc chốc lát, Tạ Á Kiệt nói: "Đi thôi."

Hứa Chanh phát hiện chuyện này, đối bọn họ mà nói, đây là tin xấu. Trong ao sao lại có nhiều thi thể như vậy? Chất nhỏ giọt trên thạch nhũ trong động là gì? Nước nơi này vẫn uống được sao?

Mọi vấn đề dồn dập kéo đến làm mọi người đau đầu không thôi.

Ở trong bóng tối hồi lâu, con người ta sẽ cảm thấy áp lực. Đặc biệt là bọn họ còn không thể biết hiện tại là mấy giờ, và bọn họ đã ở đây bao lâu rồi.

Trạng thái Hứa Chanh rất không ổn, dạ dày cậu đau như bị thiêu đốt, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, trước mắt càng ngày càng choáng váng.

Không được, không thể ngã xuống.

Hứa Chanh có thể chắc chắn rằng, nếu cậu ngã xuống ở đây, ba người này nhất định sẽ không chút do dự vứt bỏ cậu. Sẽ không ai chọn mang theo một gánh nặng, đặc biệt là ở một nơi nguy hiểm như thế này.

Hứa Chanh gắng gượng chống đỡ theo sau bọn họ, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

Nhất Mãn...

Nhất Mãn... em đau... em đau quá...