Chương 1

Ta là thiên kim của Tướng phủ, nửa tháng trước, mắc bệnh tương tư. Ngay cả cơm cũng không ăn được.

Nha hoàn Đông Mai khuyên ta: "Tiểu thư, coi như tiểu thư có c.h.ế.t ở trên giường này, Lễ bộ Thị lang cũng sẽ không nhìn tiểu thư lâu thêm đâu."

Ta nhảy khỏi giường: "Vậy làm sao để hắn nhìn ta?"

"Tiểu thư c.h.ế.t trên giường của ngài ấy."

"... ·"

Một tháng trước, trong triều đình có một vị Lễ bộ Thi lang mới nhậm chức, tên là Tống Hoài, mi thanh mục tú, diện mạo xinh đẹp, còn rất dụ người.

Chỉ là tính tình quá lạnh lùng.

Lần đầu tiên gặp mặt, ta cố ý ngã nhào vào trong ngực hắn, nhưng hắn lại nhắm mắt đẩy ta ra: "Diệp cô nương, cô tự trọng."

Vẻ mặt ta thẹn thùng, thổi vào tai hắn: "Tự trọng là cái gì? Tống công tử dạy ta một chút."

Hôm đó, ta bám theo Tống Hoài suốt chặng đường, có lẽ là tuyết rơi nhiều đường trơn trượt nên hắn bối rối té mấy lần, cho đến khi ta nhìn thấy cha ta cũng sắp vào triều. Hắn mới trốn thoát được một kiếp.

Từ đó về sau, Tống Hoài nhìn thấy ta từ xa, còn chạy nhanh hơn so với ngựa được tháo dây cương.

...

Mà ta không thể đi gặp Tống công tử mỗi ngày được, nên mắc bệnh tương tư.

Đông Mai bưng bánh điểm tâm đến trước mặt ta: "Tiểu thư, ăn chút đi. Nếu như nhịn đói để gầy thì không có cách nào yêu được người tiếp theo đâu."

"......"

Ta yếu ớt nói: "Đông Mai, ta nghiêm túc đấy, hắn không giống."

Hắn không giống với những nam nhân khác.

Hôm đó, ta hỏi Tống Hoài tự trọng là như thế nào.

Tay hắn cầm dù giấy chọc ta cách xa ba thước, dái tai hơi ửng đỏ, nhưng vẫn kiềm chế, bình tĩnh nói: "Diệp cô nương, đây là tự trọng."

Hắn không yêu thích thân phận nữ nhi duy nhất Tướng phủ của ta.

Hắn không yêu thích khuôn mặt xinh đẹp của ta.

Đông Mai ngắt lời: "Ngài ấy cũng không yêu tiểu thư."

"Ta đây không phải đang nghĩ cách để khiến hắn yêu ta sao..." Ta buồn bực chia bánh điểm tâm thành tám miếng, ăn hết sạch một miếng, "Nếu Tống Hoài là bánh điểm tâm thì tốt rồi..."

Ta vừa ăn một miếng, Đông Mai liền lấy thước cuộn ra đo eo ta: "Tiểu thư, eo này to thêm chút nữa thì sẽ không đẹp, phu nhân sẽ lại phạt chúng ta."

Ta buồn bực không vui nằm xuống giường, người khác không hiểu vì sao ta lại luôn thích chiếc giường này, thực ra là vì ta hay đói đến mức mờ cả mắt, không thể đi lại được mà thôi.

Từ nhỏ, ta đã là đích nữ duy nhất Tướng phủ.

Cha mẹ rất kỳ vọng vào ta, chỉ tinh thông cầm kỳ thư họa thôi còn chưa đủ, mà phải nổi bật như con hạc giữa bầy gà.

Đọc sách không tốt, đánh đàn không tốt, viết chữ không tốt... đều là những việc muốn lấy mạng người.

Khi còn nhỏ, ta bị sốt cao không giảm, cầu xin mẹ thương xót: "Mẹ, con không muốn luyện đàn nữa".

Tiếp đó, ta bị giam trong Từ đường Tướng Phủ, ngồi quay mặt vào tường suy nghĩ về những lỗi lầm của mình.

Mà mẹ ta ngồi trên ghế cao, lạnh lùng nhìn ta: "Sau này con sẽ vào cung hầu hạ hoàng thượng, cứ lười biếng như vậy sao được."

Từ đó về sau, dù có khó chịu đến đâu ta cũng cắn răng chịu đựng, bởi vì ta biết, mỗi tấc da thịt trên người mình đều có liên quan mật thiết đến tương lai Tướng phủ.

Nhưng giờ Thánh thượng cũng gần bốn mươi rồi.

Ta nghĩ tới sau này, ngày ngày cùng đám mỹ nhân trong hậu cung kia nhìn lão nam nhân, dỗ lão nam nhân, ngủ với lão nam nhân, ta liền muốn khóc.

Những người khác chỉ biết ta là người đoan trang, tự giữ mình, ra khỏi khuê phòng liền thành đích nữ Tướng phủ khiến mọi người phải kinh diễm.

Không hề hay biết, ta ngày càng khác thường.

Ta không thể nhìn nam nhân anh tuấn nào, nếu không ta thấy một người lại yêu một người.

Rất đáng sợ.

Mà Tống Hoài càng xui xẻo, buộc phải nhận những bài thơ tình ý chua chát do ta viết mỗi ngày.

Ngay cả vẻ ngoài cũng tiều tụy đi mấy phần.