Chương 2

Đông Mai không quen khi thấy ta mắc bệnh tương tư.

"Tiểu thư, mới đây Nhϊếp chính vương đã hồi kinh." Nàng dụ dỗ, nói: "Nghe nói ngài ấy đẹp trai sáng sủa, cao lớn uy nghiêm, đôi chân so với người khác còn dài hơn."

Dưới chân giẫm qua bao nhiêu mạng người như vậy, không dài mới lạ.

"Nô tỳ đảm bảo, người nhìn xong thì bệnh tương tư gì đó cũng biến mất." Đông Mai liếc nhìn ta, "Không đi nhìn một chút thì tiếc lắm!"

"À," ta tỏ ra như không còn hứng thú với mấy chuyện như thế, "Vậy thì để hắn tiếc đi."

Ta cũng không ngốc.

Ta yêu là nam nhân, không phải rắc rối.

Nhϊếp chính vương tên là Nạp Lan Sí, là đệ đệ ruột của Thánh thượng, từ nhỏ đã được nuôi dưới gối Thánh thượng, rất được sủng ái.

Vào đêm tranh đoạt ngôi vị mười năm trước.

Hắn công phá thành, tàn sát hoàng cung, giúp huynh trưởng có được cẩm tú giang sơn, sau này vì sát nghiệt quá nặng nên đã tu thân trong chùa.

Đây là một nam nhân đáng sợ, khát máu.

Cũng không phải là công tử đẹp trai, ôn tồn lễ độ mà ta thích.

Nghe nói, lần này Nạp Lan Sí hồi kinh, là do Thánh thượng ép.

Lão gia tử này đã sớm lấy vợ, nhưng bây giờ ngay cả con riêng cũng không có cho nên rất sốt ruột.

Từ khi hắn hồi kinh, ngay cả các quý nữ trong thành đều không dám bước ra khỏi cửa một bước, sợ gặp phải Nhϊếp chính vương sẽ nhất kiến chung tình với mình.

Chỉ có ta là ngược lại, mạo hiểm đi ra ngoài, mai phục trên đoạn đường sau khi hạ triều, ép buộc Tống Hoài phải vô tình gặp ta.

Nhưng Tống Hoài lại quá mức tự trọng.

Ta vừa xuất hiện, hắn liền lắp bắp.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh: "Diệp... Diệp cô nương... thật... thật trùng hợp."

"Tống Thị lang." Ta tiến đến gần hắn, "Tuyết nhiều quá, đúng lúc ta mang theo dù, vừa khéo thuận đường."

Hắn đúng là người dịu dàng, ngay cả lời từ chối cũng sẽ không nói.

Sau khi đi được một đoạn.

Tống Hoài đột nhiên dừng chân, nói: "Diệp cô nương, cô ở thành Đông, ta ở thành Tây."

"..."

Ta lau mồ hôi trên trán: "Này... vậy à."

Nói xong, Tống Hoài nhét dù vào tay ta: "Bên ngoài nguy hiểm, mấy ngày này đừng ra khỏi cửa."

Hắn sai người đưa ta về Tướng phủ, ta bị chọc tức đến mức nuốt không trôi, thật là cứng đầu mà!

Một tháng rồi, vậy mà hắn vẫn không hiểu tâm ý ta.

Nghĩ tới đây, ta rất là nhức đầu, nha hoàn Đông Mai nhìn ta ngày càng tiều tụy, hoảng sợ nói:

"Tiểu thư, không phải tiểu thư động tâm rồi chứ?"

"Điều này là không thể."

"Nếu tiểu thư không vào cung, chúng nô tỳ chỉ có thể chờ chết."

Toàn bộ Tướng phủ đều biết ta sắp tiến cung, đây là chuyện trốn được ngày mùng một nhưng không tránh được ngày mười lăm.

Đông Mai lo lắng ta không nghe lời, sẽ hại chết các nàng.

Mà ta nằm trên giường, bệnh tình kéo dài: "Tống lang, đúng là làm người ta ăn không ngon mà."

Gần đây ăn không ngon không chỉ có ta, còn có Đương kim Thánh thượng.