Chương 3

Sau khi Nhϊếp chính vương hồi kinh, hoàng đế đã ban cho hắn nhiều thị thϊếp xinh đẹp, liễu nghiêng trước gió*.

(弱柳扶风: Liễu nghiêng trước gió: xuất từ Hồng Lâu Mộng, ý như cành liễu đung đưa trong gió khiến lòng người thương tiếc.)

Vài tháng sau, hoàng đế nhìn lại, tưởng là tất cả đều có thai.

Kết quả khi đến gần nhìn kỹ hơn, các mỹ nhân đều mập mạp khỏe mạnh, hông to eo tròn, rối rít ngượng ngùng nói: "Nhϊếp chính vương thích châu tròn ngọc sáng (người tròn trịa), nô gia... nô gia đã rất cố gắng làm cho ngài ấy yêu thích."

Cái dáng vẻ tròn xoe kia, đúng là đã rất cố gắng.

Trong thời gian ngắn, trên dưới kinh thành đều biết Nhϊếp chính vương thích mỹ nhân to mập, càng mập càng tốt......

Hoàng đế càng nhìn càng thấy không đúng, sắc mặt tức giận đến xanh mét.

Vào thời điểm này, cha ta đề cập đến việc đưa ta vào cung, càng khiến hoàng đế tức giận đến mức hai mắt biến thành màu đen.

Ngày hôm sau, hoàng đế cho phép các triều thần đưa đích nữ của mình đến tham gia yến tiệc Bách Hoa. Nếu Nhϊếp chính vương nhìn trúng người nào, thì trực tiếp đưa đi động phòng.

Tin tức vừa được đưa ra.

Mẹ ta nổi điên ngay tại chỗ: "Chết tiệt! Doanh Tuyết phải vào cung làm phi, lỡ như bị nhìn trúng thì sao!"

Cha ta gật đầu: "Nhốt con bé lại, tuyên bố cáo bệnh với bên ngoài."

Ta nghe hai người lớn tiếng âm mưu, lần đầu tiên trong mười bảy năm qua, ta học được cách phản kháng.

"Cha, Nhϊếp chính vương thích mỹ nhân to mập..." Ta nắm chặt cái eo xinh đẹp mềm mại, yếu ớt nói: "Thay vì phạm tội khi quân, không bằng để cho bệ hạ chút mặt mũi."

Quả nhiên, có quá nhiều đích nữ cáo bệnh, Hoàng đế liền bảo khiêng cả quan tài đến tham gia yến tiệc.

Nếu như Nhϊếp chính vương nhìn trúng, cũng có thể minh hôn.

Hôm đó ta tham gia yến tiệc, ăn mặc giống như một con khổng tước.

Đông Mai không thiết sống nữa: "Tiểu thư, lần này, tiểu thư yêu Nhϊếp chính vương à?"

Ta xấu hổ: "Không, để quyến rũ Tống Hoài."

Thật ra thì, Tống Hoài chính là cháu ruột của Hoàng hậu.

Chỉ cần ta nổi bật hơn so với người khác, nhất định có thể được Hoàng hậu xem trọng. Nếu bà ấy có thể đích thân ban hôn cho Tống Hoài và ta, thì mười người cha của ta cũng không thể ngăn được mối nhân duyện trời ban này.

Đông Mai tỉnh ngộ hiểu ra: "Tiểu thư, nguyên nhân cô thích anh Song là xảo quyệt như vậy..."

"Làm gì có chuyện nhiều cái nhất kiến chung tình như vậy." Ta nói cho rõ ràng: "Ngươi nhớ kỹ, chỉ có bước từng bước một mới có thể tránh xa lão nam nhân."