Chương 4

Trong tiệc Bách Hoa, nam nữ ngồi riêng.

Vừa ngồi xuống, ta liền nghe được giọng như sắp tắt thở của các quý nữ sau lưng.

"Ta đã đói bảy ngày rồi..."

"Ta đã đói cả tháng rồi..."

"Ta chỉ còn da bọc xương, Nhϊếp chính vương sẽ không thèm nhìn ta một cái đâu."

Nhìn xung quanh, các quý nữ ngày thường gọn gàng xinh đẹp giờ người nào người nấy đều nhợt nhạt và gầy gò, tạo ảo giác như nhà tan cửa nát.

Trong đám người, Tống Hoài đang ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thấy ta tao nhã ngồi xuống, liền run tay: "..."

Quý nữ bên cạnh nhẹ giọng hỏi ta: "Tống thị lang đang nhìn cô sao?"

"A? Cô đừng nói linh tinh." Ta đỏ mặt xấu hổ nói: "Ngày nào ta cũng ở trong nhà đọc "Nữ đức", sao biết Tống công tử có ý gì."

Khi còn nhỏ, mẹ ta dạy ta là phải giả bộ ra dáng đích nữ Tướng phủ, giống như một viên ngọc quý chờ được bán giá cao.

Quý nữ buồn bực nói: "Kỳ lạ, hôm trước người chặn Tống thị lang trên đường không phải là cô sao?"

Ta thực sự rất muốn bịt miệng nàng ta lại.

Cũng may, rất nhanh không còn ai nói chuyện, không khí trong yến tiệc cũng trở nên trầm lặng hơn.

Ta cảm giác sau lưng rất lạnh lẽo, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người nam nhân đi ngang qua khóm hoa, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt hờ hững, khí chất tựa như thần tiên đi nhầm xuống trần thế.

Phía sau, không ít quý nữ nuốt nước miếng:

"Đây là công tử của nhà nào? Dáng dấp đẹp trai thật."

"Muội muội tỉnh lại đi, đây là Nhϊếp chính vương."

Ai có thể nghĩ tới Nạp Lan Sí lại có một khuôn mặt hiền lành giống như phổ độ chúng sinh, hơn nữa hắn còn cực kỳ cao lớn, những thế gia công tử đứng cạnh hắn liền trông nhỏ bé gầy yếu đi nhiều.

Hắn đi lướt qua chúng sanh, cuối cùng, hắn ngồi xuống đối diện ta.

"..."

Ta đứng ngồi không yên.

Với tư cách là đích nữ Tướng phủ, ta không thể đánh mất lễ nghi, nếu không khi trở về phải quỳ Từ đường.

Ta không cúi đầu, hắn cũng không cúi đầu.

Đang lúc lúng túng, Nạp Lan Sí ngước mắt lên: "Ngươi nhìn Cô, khiến Cô rất không thoải mái."

"..." Ta vội vàng cúi đầu, "Dạ, thần nữ không dám."

Sau khi cúi đầu xuống, ta buồn chán nghịch ngón tay, sau đó lại ngước mắt lên nhìn xung quanh một cách vô thức.

Ở bàn đá đối diện, dưới lớp áo bào trắng như tuyết là chuỗi tràng hạt quấn quanh cổ tay to lớn, chắc khỏe, chuỗi hạt giống như sắp không bị chịu nổi mà đứt ra.

Da đầu ta tê dại.

Thật là đáng sợ mà.

Một tay của hắn có thể bóp nát eo của ta đấy.

Nạp Lan Sí rút tay lại, trầm giọng nói: "Ngươi, ánh mắt an phận một chút."

"..." Ta cắn môi, nhắm chặt mắt lại, "Dạ, thần nữ không nhìn."

Vô số người quăng ánh mắt đồng tình về phía ta.

Cách đó không xa, sắc mặt Tống Hoài mất đi vẻ ấm áp thường ngày, hơi tức giận nói: "Diệp cô nương, ta đổi bàn với cô, cô qua chỗ này của ta."

Lúc đó, ta gần như sắp khóc.

Tống Hoài, không hổ là người mà ta theo đuổi mấy tháng nay, cuối cùng hắn cũng biết phải làm thế nào.