Chương 5

Trên đài cao, vẻ mặt hoàng hậu kinh hãi: "Nhϊếp chính vương, Tống Hoài làm rối loạn quy củ, ta sẽ tự mình xử phạt hắn."

"Đổi bàn thôi." Nạp Lan Sí nói với giọng tẻ nhạt: "Ta đã gϊếŧ vua gϊếŧ huynh, sợ ta cũng là điều đương nhiên."

Lúc này, mọi người đều cảm thấy nguy hiểm, không dám lên tiếng.

Sở dĩ toàn thành đều sợ Nạp Lan Sí là vì hắn không thua kém súc sinh.

Vào đêm tranh đoạt ngôi vị mười năm trước.

Nạp Lan Sí gϊếŧ phụ hoàng của mình, các huynh đệ tỷ muội của mình, bà vυ" cung nữ của mình, đêm đó máu bắn tung tóe lên khắp các bức tường trong hoàng cung, phải mất nửa tháng mới có thể lau sạch.

Khi đó, hắn chỉ là một thiếu niên lang.

Quá khủng khϊếp.

Nhưng tên súc sinh này, cho dù khoác lên mình bộ da của một tăng nhân trong chùa, mỗi ngày làm việc thiện, chẳng lẽ không còn là súc sinh nữa hay sao?

...

Hoàng hậu cười gượng, cho phép ta hiến vũ.

Ta muốn quyến rũ Tống Hoài, cho nên nhảy múa nhiệt tình như lửa, giữa chừng ta nghiêng đầu nhìn hắn......

Vừa nhìn một cái đã khiến ta nổi cơm tam bành.

Tống Hoài như bị quỷ ám nhìn Nạp Lan Sí.

Ánh mắt đối phương khẽ nhấc lên, nở nụ cười khiến thần vật điên đảo, tay phải nâng ly rượu mời hắn.

Hai người này, nhân lúc ta không để ý, lại có thể hòa hợp đến thế.

Gần đây đang thịnh hành trào lưu đoạn tụ, ta vẫn tưởng Tống Hoài là người tự trọng, không ngờ đối với người khác hắn lại tùy tiện như vậy!

Ta múa đến trước mặt Tống Hoài, vẻ mặt uất ức tức giận.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta.

Cái nhìn này, ngược lại có mấy phần ý vị sủng ái.

Ta đang định cười, nhưng không biết cái tên trời đánh nào lại ném ly rượu xuống đất, khiến ta đá một cước vào không trung, đá lên người ngồi đối diện Tống Hoài.

Sau đó có tiếng rơi xuống nước, có người hơi nghẹn giọng: "Cái gì vừa rơi? Nhϊếp chính vương, Nhϊếp chính vương bị người đá xuống nước rồi!"

Người đầu tiên nhảy xuống hồ là ta.

Rơi xuống hồ nào phải là Nhϊếp chính vương?

Rõ ràng là đầu của ta mà.

Nếu Nạp Lan Sí chết, thì sáng mai Tướng phủ sẽ có thêm mấy bộ thây khô không đầu, trong đó có ta.

Hắn nặng quá nên nhanh chóng chìm xuống đáy hồ.

Nạp Lan Sí mở nửa con mắt, nhập nhèm nhìn ta, đã tự mình uống say, còn nằm thổi bong bóng trong hồ.

"..."

Trước khi hắn sắp chơi c.h.ế.t chính mình, ta nhẫn tâm, tiến tới cắn vào môi hắn, truyền không khí cho hắn.

...

Đám hộ vệ của Nạp Lan Sí nhảy xuống hồ để tìm người, nhưng không thể nhìn rõ dưới nước, bọn họ gấp đến mức kêu la thảm thiết: "Vương gia, Vương gia, ngài ở chỗ nào?"

Cuối cùng, bọn họ nhìn thấy ta đang ôm eo Nạp Lan Sí liều mạng ngoi lên, đám hộ vệ này giống như lại bị mù.

"Không nhìn thấy..."

"Hoàn toàn không thấy gì cả..."

"Vương gia làm như vậy, nhất định có đạo lý của ngài."

Ta thiếu dưỡng khí nên hôn mê bất tỉnh, trong cơn mơ mơ màng màng có ai đó ôm lấy eo ta kéo vào bờ.

Đêm đó, yến tiệc bị giải tán trong không vui.