Chương 6

Ta bị cha ta nhốt vào Từ đường, cầm thước ra sức đánh: "Diệp Doanh Tuyết, thu hồi lại cái suy nghĩ tự cho mình là thông minh của ngươi đi. Ngươi cho là quyến rũ được người khác thì không cần phải vào cung nữa hả?"

Cơn đau rách da rách thịt khiến ta choáng váng.

Ta cắn răng, chịu đựng nhìn: "Cha, mười mấy năm qua, con chỉ là quân cờ để đưa vào cung thôi sao?"

Những lời này, ta đã kìm nén mười mấy năm, không dám mở miệng ra hỏi.

Ta là đích nữ Tướng phủ, nhưng ngay cả cơm cũng không ăn đủ no, chịu vô số cực khổ, chỉ vì một câu "Tài đức vẹn toàn", mà phải vào cung làm phi tử của hoàng đế.

"Nếu ngươi vào cung," cha ta lộ ra nụ cười dối trá, "Đương nhiên sẽ là nữ nhi của ta."

"Nhưng nếu Nạp Lan Sí có hỏi tội, cũng đừng trách ta tàn nhẫn, tự tay gϊếŧ chết ngươi để dẹp yên hận ý trong lòng hắn."

...

Ta mang thương thế trở về phòng.

Đông Mai bôi thuốc cho ta, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, có đau hay không?"

Đôi mắt ta trống rỗng: "Không đau."

Ta nên đoán được từ sớm.

Nhưng mà khi nghe được mình chỉ là quân cờ của Diệp gia, cảm giác đau lòng vẫn lan khắp cơ thể.

Tại sao các ca ca ta được tùy hứng làm bậy, tùy ý gây họa, lại chưa bao giờ bị trách phạt thật sự?

Mà ta ăn thêm một miếng cơm sẽ bị nhốt trong Từ đường, sám hối trước mặt liệt tổ liệt tông Diệp gia.

Ta làm sai cái gì?

Ta cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ là muốn tìm một phu quân bình thường, tôn trọng lẫn nhau, lặng yên trải qua hết cuộc đời này thôi.

Nhưng những người này đều muốn nhốt ta vào một chiếc l*иg vàng để mặc người ta thưởng thức, đùa giỡn.

Đông Mai hiếm khi thấy ta khóc bù lu bù loa.

Nàng do dự một lúc rồi nói: "Tiểu thư, nô tỳ đã mạo hiểm mạng sống của mình để lén lút nhận một phong thư cho tiểu thư..."

Dòng chữ trên phong thư rất nhã nhặn và đẹp mắt.

Dường như vẫn còn mùi thơm của mực chưa khô.

Cũng giống như Tống Hoài, toàn thân cũng kiềm chế, tự trọng nhưng lại làm những việc như trao đổi thư từ riêng tư.

Ta cầm lấy phong thư đem đi đốt: "Nếu đã là mạo hiểm mạng sống để làm, vậy lần sau không cần làm nữa."

Đông Mai sửng sốt: "Tiểu thư, đây là Tống... thư của Tống Thị lang, không phải tiểu thư thích ngài ấy sao?"

Ta mệt mỏi nói: "Không thích nữa, người tiếp theo đi."

Ta không thể yêu nổi bất kỳ người nào.

Ta chỉ là một quân cờ sắp tiến cung thôi.

Mấy ngày sau, Nạp Lan Sí đổ bệnh.

Mí mắt ta giật giật: "Nguyên nhân là gì?"

Đông Mai do dự rồi nói: "Bên ngoài đều đang đồn, tiểu thư đá ngài ấy xuống nước, hại ngài ấy đổ bệnh."

"..."

Ta kinh hồn bạt vía: "Có nghiêm trọng không?"

"Sắp không xong." Vẻ mặt Đông Mai như đưa đám, "Bệnh nằm liệt giường, vô phương cứu chữa."