Chương 8

Ta sống mười bảy năm. Lần đầu tiên được thấy cái gì là vô liêm sỉ, sau khi chuyển hết của cải của ta đi, còn khóa hết cửa ra vào trong vương phủ.

Sắc mặt ta khó coi: "Ngài... ngài muốn làm gì?"

Một âm thanh ùng ục không đúng lúc phát ra từ bụng ta.

Sau bức rèm châu tầng tầng lớp lớp, sắc mặt nam nhân nặng nề như nước: "Sau khi ngươi dùng cơm xong, tiếp tục quỳ, suy nghĩ thật kỹ xem ta cần gì..."

Tóm lại một câu, đến cả cơ hội từ chối cũng không có.

Đám thị nữ cùng lúc bưng lên mười mấy món ăn: "Cô nương, cô ăn nhanh đi, ăn cho no rồi hỏi tội..."

"..."

Bên cạnh, là một con mèo trắng mập đến mức, liếʍ lông không được toàn liếʍ vào không khí.

Thị nữ mỉm cười hòa nhã với ta: "Đây là thú cưng của Vương gia, tên là Tuyết Nê, Vương gia phân phó để nó cùng cô nương dùng bữa..."

Ta có nên khen một câu không?

Hắn cũng khá tri kỷ.

Thị nữ bày bát đũa cho ta: "Vương gia nói, cô nương gầy quá, cô muốn ăn bao nhiêu cũng được."

Nhìn bàn bày đầy món ngon trước mặt, ta đã bị đánh bại.

Sau bữa ăn, Đông Mai không tự chủ mà khóc: "Tiểu thư, được ăn cơm no thật tốt quá. Nô tỳ muốn làm nha hoàn phủ Nhϊếp chính vương ."

Ta yếu ớt nói: "Đúng là không có tiền đồ."

Đừng nói Đông Mai, đến bản thân ta cũng muốn làm nữ nhi của Nap Lan Sí nữa là.

Xu hướng trong triều đại hiện nay là ưa chuộng nữ tử gầy nhỏ, thế gia tiểu thư người nào người nấy đều như liễu nghiêng trước gió, ngay cả nha hoàn thϊếp thân cũng phải có vòng eo nhỏ, nếu không sẽ làm mất mặt chủ nhân.

Mà trong phủ Nhϊếp chính vương, dáng dấp những nha hoàn này trông rất tùy ý, gió lớn không thể thổi bay được.

Đáng tiếc, Đông Mai đi theo ta chịu khổ, ngày nào cũng phải chịu đói.

Có lẽ là vì ăn quá no.

Khi ta quỳ xuống sau bức rèm châu lần nữa, cơn tức giận đã vơi đi một nửa, lại suy nghĩ xem rốt cuộc Nạp Lan Sí muốn cái gì.

Bây giờ thân thể hắn đang yếu, gã sai vặt đỡ hắn dậy để đút thuốc.

Nhưng gã sai vặt kia lại mắc bệnh về mắt, cứ nhầm lỗ mũi Nạp Lan Sí là miệng, một người thì cố gắng đút, một người thì không chịu uống.

Giữa tình thế này, ta lao tới đoạt lấy bát thuốc.

"Vương gia, để ta làm."

Làm người, vẫn nên chủ động thì hơn.

Ta vừa nhẹ nhàng như nước đút thuốc cho hắn, vừa tẩy não hắn.

"Vương gia, bệnh này mấy ngày nữa sẽ đỡ hơn."

"Ngài cũng không cần phải tức giận như vậy."

"Oan oan tương báo đến khi nào."

Nạp Lan Sí đột nhiên ho khan, lạnh nhạt phun ra một ngụm máu.

Vũng máu đó, thật là lớn.

Hắn hỏi: "Ngươi bảo Cô nên làm thế nào cho phải?"

Tim ta nhảy lên nhảy xuống.

Bệnh này nhìn qua, có vẻ như không còn sống được bao lâu.