Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vọng Giang Nam

» Tác Giả: Hồ Điệp Seba
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 10 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 1 Bình chọn
Editor: Hoàng Hiểu Phong
Beta: Ngọc Vũ

Theo hiệu ứng hồ điệp xuyên tới cổ đại, đi theo ngón tay tà nịnh, cùng nhau hiểu biết truyện xuyên không ác trị!

Hắn vén những sợi tóc tán loạn của ta ra sau tai, nhẹ nhàng đỡ khuôn mặt ta, ghé vào bên tai ta nhỏ giọng: "Nàng trộm đi trái tim của ta."

. . . . . . Mẹ ơi! Toàn thân ta tê rần. Việc này thật quá rối loạn, quá kinh hãi!

Đây là cái thời đại gì, ngay cả tiểu thuyết ngôn tình cũng không viết loại tâm tình cổ nát đến mức này. . . .

Ách, bây giờ là Đại Minh triều.

Ta đã xuyên đến cổ đại.

Nhưng tới hôm nay, ta vẫn không tin có chuyện ngu xuẩn như thế. Ta cảm thấy, ta chỉ đang trong một giấc mộng dài, nói không chừng khi chết đi sẽ có thể tỉnh lại.

Trên lý thuyết, đây là "Minh triều", cùng quốc hiệu nhưng lại khác. Không có Vĩnh Lạc Đại Đế, Kiến Văn Đế bình an nhận vị, Hoàng đế bây giờ là Thái Bình đế, đất nước rất giống với niên hiệu, thiên hạ thái bình, thỉnh thoảng có hạn hãn lũ lụt, đại khái mọi người đều cơm no áo ấm. Lão già Chu Hi kia không có chân chính chiếm được ưu thế, dân gian không có tục bó chân. Hủ nho thời Tống không trở thành học thuật chủ lưu, ta xem sách sử xong cũng không hiểu rõ được tình trạng.

Có lẽ nơi này là một ngã ba nhỏ trong dòng lịch sử, hay chính là thế giới song song với thế giới thật. Nói không chừng đây chỉ là một giấc mộng dài, giống như thật của ta, không biết bao lâu có thể tỉnh lại.

Chỉ là ta nổi giận phát hiện, năm trăm năm cộng thêm khoảng cách giữa các thế giới song song, ước chừng cũng xa như Thiên Lang Tinh và Địa Cầu vậy.

~~~~~~~~~~

Kiếp trước đã nhìn thấu nhân tình hỗn loạn, hồng nhan thiên tinh, ta xuyên đến đây, không có dung nhan khuynh thành, cũng không muốn làm kiêm gia ( kiêm gia ỷ ngọc thụ: ý chỉ dựa dẫm người phú quý), trong lòng chỉ mong muốn tự mình trông coi một mẫu ruộng, đối xử tốt với người khác là được. Khi người khác hỏi về vấn đề kết hôn, chỉ có thể lấy lí do "Ta muốn gả cho người có thể ra trận làm tướng quân; vào triều làm thừa tướng", ta từng nghĩ cứ lấy một nông dân rồi sống cả đời cũng chưa hẳn không thể, không ngờ vẫn gặp được hắn.

Ta và hắn quen biết mười năm, cùng giường chung gối cũng ba bốn năm. Không nói lời tâm tình, tình chỉ là giả, chúng ta ai cũng không nghĩ đến, thành thân lâu như vậy sau sẽ yêu đối phương.

Làm thế nào? Tại sao có thể như vậy? Cuồng yêu sau đó chán nản đến cuối cùng kính trọng như khách, ta nghe nói rất nhiều tiền lệ, không ngờ bản thân cũng có cơ hội thể nghiệm. Nhưng từ bằng hữu đến vợ chồng, người thân, bất ngờ lại xuất hiện tình yêu, rốt cuộc là trò quỷ gì?

Cố tình lại bị bắt buộc phải chia tay vào lúc đó.

Sau khi tất cả đều kết thúc, hắn nắm ta tay, nói "Nếu nàng ngại không đủ, ta liền tặng thiên hạ cho nàng."

Ta ghé sát vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói, chính ta cũng nghe không rõ. "Thật ra thì, Chu lang. . . Thiên hạ của ta, chính là chàng."
Quyển 1 - Chương 1-1: Tiết tử
Lũng Tây[1]

là vùng biên thùy phía Tây Bắc, tiếp giáp Tây Nhung, từ thuở sơ khai nhà Hán, nơi đây đã trở thành vùng giao tranh khói lửa liên miên.

Thiên Khải hoàng triều, căn cứ theo tổ chế, Hoàng Đế trực tiếp bổ nhiệm thứ sử các Châu, định kỳ có các Truất trí sứ[2]

đến tuần tra rà soát tình hình. Còn về hàng Vương thì hoặc lớn hoặc nhỏ mà được phong đất tự trị, hưởng uy quyền ngang ngửa bậc Đế Vương, được thần dân cung phụng, sử dụng thành quả lao động cần cù của nhân dân để nuôi dưỡng số lượng quân đội kinh người của mình.

Vòng đi vòng lại, đuôi to khó vẫy, phiên trấn[3] trở thành mối họa lớn của Thiên Khải.

Mà vị Tĩnh Tây vương sở tại Lương Châu[4] khi đó, tay nắm binh lực hùng hậu, rục rịch ngóc đầu, hơn mười năm trước đã trở thành miếng xương cá nghẹn ngang trong họng Hoàng Đế mà không biết rút ra sao cho đặng.

~

Giữa biển cát vàng mụt mùng giăng ngợp trời đất, có một con đường dài hẹp uốn lượn quanh co, hướng về phương xa tưởng chừng như kéo dài vô tận.

Trên đường có độc một cỗ xe ngựa, trong xe có một nam tử trẻ tuổi ngồi ngay ngắn chỉnh tề.

Có lẽ vì xuất thân trong một gia đình quan lại, từ nhỏ đã chịu sự giáo dục hà khắc, mà dù cỗ xe có xóc nảy chòng chành, y vẫn giữ một vẻ nghiêm trang không suy chuyển.

“Tam thiếu gia, còn chừng năm mươi dặm nữa là tới Lương Châu.”

Nam tử khẽ ngẩng đầu, y có một đôi mắt hoa đào lấp lánh đẹp vô ngần, không cười tự tiếu, hàm ẩn sắc xuân.

Cậu tiểu tư nhanh nhảu hỏi: “Chúng ta tìm khách điếm dừng chân nghỉ trước, hay trực tiếp tới bái kiến Vương gia trước ạ?”

Nam tử trầm ngâm trong chốc lát, phân phó: “Qua cổng mà không chào sẽ khiến người ta chê cười chúng ta không biết lễ phép. Tố Huyền, ngươi để Trung thúc với xa phu tới khách điểm nghỉ chân trước, còn chúng ta tới thẳng Vương phủ.”

____________

1. Lũng Tây

(Lũng Hữu): tên cổ của tỉnh Cam Túc. Trong tác phẩm tác giả có dùng qua lại 2 từ Lũng Tây và Lũng Hữu. Mình sẽ chuyển hết thành Lũng Tây cho đỡ gây nhầm lẫn :3

2. Truất trí sứ:

Chính quyền trung ương (mà trong tác phẩm là Hoàng Đế) phái quan viên đi dò xét tình hình trong khu vực thì gọi là Truất trí sứ. Chức quan này có quyền hạn khá lớn, có thể trực tiếp xử trí những quan viên phạm pháp, phạm húy trong khu vực giám sát, có thể bãi quan hoặc thậm chí là bỏ tù người đó mà không cần báo cáo trước.

3. Phiên trấn:

vùng đất biên giới, đặt trấn thủ bởi một tướng lĩnh có nhiều quyền hành, phụ thuộc lỏng lẻo vào Triều đình. Mà trong tác phẩm là Lũng Tây.

4. Lương Châu:

Tên cổ, tức quận Vũ Uy trực thuộc tỉnh Cam Túc hiện thời. Lương Châu với Lũng Tây cũng như các quận với thủ đô đó:3

🎲 Có Thể Bạn Thích?