Chương 16: Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Thoại cẩn trọng bám sát chiếc xe máy , đã ra khỏi thị trấn Kim Tân chiếc xe máy tiếp tục chở bà Xuyến đi ra đường lớn , may mắn sao hôm đó đường không đông , xe cộ ít nên việc bám theo cũng khá thuận lợi. Hơn nữa chắc có lẽ hai thằng con bà Xuyến nghĩ việc chia nhau đi làm hai lần đã cắt được đuôi , đánh lừa được lỡ như có người theo dõi. Hùng với Thoại chăm chú từng đường đi của hai mẹ con bà Xuyến. Khoảng một tiếng lai xe , cuối cùng thằng con út chở bà Xuyến vào một nhà nghỉ ở ven đường quốc lộ. Hùng vội nói Thoại :

— Dừng xe ở ven rìa cỏ bên đường đi , đừng vào vội.

Lát sau thằng con út quay trở ra chỉ có một mình , balo đồ đạc cũng không còn. Đợi thằng con bà Xuyến đi hẳn Hùng mới nói :

— Giờ vào thôi , kiểu gì trong ngày hôm nay tôi cũng phải gặp bà ta để hỏi cho ra nhẽ.

Nói đoạn Hùng đưa cho Thoại cái điện thoại rồi nói :

— Tôi đã tải mấy cái ảnh của Kiều Anh trong hồ sơ vụ án vào điện thoại ông , ảnh chụp tôi chọn những cái có dấu của bên điều tra nên khi gặp bà ấy , ông mở điện thoại cho bà ấy xem mấy hình này rồi nói mình là công an , hiện tại mở lại cuộc điều tra về vụ án của Kiều Anh mấy năm trước. Đến khi bà ấy chịu ngồi xuống nói chuyện thì tôi sẽ vào. Nhớ khi bà ấy bắt đầu nói anh phải ghi âm lại toàn bộ những gì bà ta nói.

Thoại cầm lấy điện thoại rồi gật đầu nói :

— Phù , hi vọng mọi thứ sẽ trôi chảy.

Đỗ xe vào trong bãi Hùng với Thoại đi vào trong nhà nghỉ hỏi em lễ tân đang trực :

— Cho anh thuê hai phòng , à mà cho anh hỏi ban nãy có một cậu thanh niên chở một người phụ nữ tầm 50 tuổi. Bà ấy ở phòng nào thế nhỉ…?

Em lễ tân trả lời :

— Dạ , các anh là…Bọn em không tiết lộ được anh ạ..

Hùng móc ví ra 1tr đặt lên quầy rồi nói :

— Em yên tâm đi , bọn anh không phải kẻ xấu. Bọn anh đang đi điều tra thôi. Số tiền này em cầm lấy và sắp xếp cho anh hai phòng ở cạnh đó là được.

Em lễ tân thu 1tr vào trong sổ rồi nhẹ nhàng nói :

— Dạ tầng 3 phòng 305 còn hai anh là 304 và 306 ạ. Cảm ơn quý khách…

Hùng và Thoại nhận chìa khóa phòng rồi đi lên trên tầng ba , Hùng nói nhỏ với Thoại :

— Bình tĩnh nhé , cứ coi như ông đang đi thuyết phục khách hàng vậy , làm người khác tin vào lời nói của chúng ta không phải là nghề của ông sao. Khi nào ổn thì nháy máy tôi sẽ sang..

Hùng mở phòng 304 đi vào , Thoại gật đầu làm dấu ok rồi khẽ gõ cửa phòng 305 , phong mà bà Xuyến đang ở .

“ Cộc…Cộc…Cộc..”

Bên trong giọng bà Xuyến vang lên hỏi :

— Ai đấy ..?

Thoại bên ngoài trả lời :

— Dạ phục vụ phòng lên để thêm khăn tắm và dầu gội đầu ạ..Quý khách vui lòng mở cửa một chút.

Bà Xuyến có vẻ khá thận trọng nói :

— Khăn tắm vs dầu gội vẫn còn mà , tôi không cần thay đâu..?

Hơi bối rối vì sợ bị lộ Thoại tiếp :

— Quý khách mà không để phục vụ thay thì ông chủ sẽ phạt lương vì thái độ phục vụ không tốt đấy ạ.

Bà Xuyến làu bàu :

— Rõ lắm chuyện…

Bà Xuyến vừa mở cửa ra thì thấy Thoại ăn mặc không giống nhân viên phục vụ , vội vã bà Xuyến định đóng cửa lại nhưng không kịp. Thoại tiến vào trong phòng đóng cửa nhưng không chốt lại . Bà Xuyến hét to :

— Anh là ai..Anh đinh làm cái trò gì đấy…Tôi hét lên bây giờ đấy..

Thoại mỉm cười đưa tay lên miệng “ Suỵt” , Thoại mở điện thoại đã có sẵn hình của Kiều Anh đưa lên cho bà Xuyên nhìn rồi nói :

— Bà cứ hét lên nếu muốn , bức ảnh này quen chứ .

Nhìn thấy hình của Kiều Anh bà Xuyến sợ hãi không nói lên lời , bà ta lùi vào trong lắp bắp :

— Tôi , tôi không biết gì hết…Có gì tôi đã khai với các anh mấy năm trước rồi…

—————-