Chương 2

Mạnh Tiểu Khiết giật mình vì tiếng la kinh ngạc đột ngột vang lên của tôi: “Trần An, sao tự nhiên ồn ào vậy? Anh bị điên à!”

Cảnh tượng đẫm máu lại hiện lên trước mắt, dường như cảm giác đau đớn khi bị dao rạch nát vẫn còn lưu lại trên da tôi.

“Không đủ thời gian để giải thích cho em đâu, ngay bây giờ, em nghe anh nói này!”

Tôi mặc quần áo một cách nhanh chóng, lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán rồi xô đẩy Mạnh Tiểu Khiết nhanh chóng dọn dẹp.

Cô ấy vẫn còn nghi ngờ, nhưng vì bị dọa bởi phản ứng của tôi nên cũng không phản kháng nhiều.

“Sao anh vội thế? Muốn dẫn em đi đâu vậy?”

“Đi đâu cũng được.”

Tôi mặc niệm trong lòng: “Chỉ cần rời khỏi căn nhà này là được.”

“Hy vọng tất cả những chuyện vừa rồi là ảo giác, chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi, mình thà vào khoa tâm thần của bệnh viện còn hơn chết dưới lưỡi dao chém loạn kia.”

Tôi vừa thì thầm trong miệng vừa nhanh tay kéo Mạnh Tiểu Khiết, vội bước ra khỏi phòng ngủ. Khi đi đến cửa chính, tôi bỗng nhớ ra: “Trên bệ cửa còn nửa hộp thuốc lá chưa lấy!”

Tôi lại nhanh chân quay về phòng ngủ, quơ lấy hộp thuốc lá rồi cất vào túi. Sau đó chậm rãi chạy về phía cửa chính.

Mạnh Tiểu Khiết đang đứng chờ tôi ngoài cửa…

Không đúng!

Tại sao?

Tại sao lại có thêm một người đứng sau lưng cô ấy?

Tôi hạ tầm mắt, nhìn thấy máu tươi đang chảy xuôi xuống mặt đất dọc theo hai chân của Mạnh Tiểu Khiết. Thân thể cô ấy nghiêng ngả, lắc lư rồi bị người đàn ông phía sau ôm vào lòng, trông cứng đờ như con rối gỗ bị giật dây.

Ngô Mãnh hoảng hồn, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng về phía tôi. Tôi thấy máu mình như dồn hết lêи đỉиɦ đầu, khi quay đầu bỏ chạy thì mới phát hiện chẳng còn đường lui.

Một tay hắn đặt Mạnh Tiểu Khiết đã chết xuống đất, nắm chặt con dao vừa rút ra khỏi cơ thể cô ấy từng bước từng bước đi về phía tôi, máu trên lưỡi dao rơi tí tách dọc đường.

“Á…! Mẹ mày, đừng có tới đây!”

Tôi chửi ầm lên, hơn phân nửa là để phát tiết nỗi sợ.

Quần áo Ngô Mãnh dính đầy máu, l*иg ngực dưới lớp áo khoác phập phồng dữ dội. Hắn trừng tôi thật gắt, như một con dã thú phẫn nộ.

Rầm!

Hắn hung hãn đóng cửa lại.

Lòng tôi bỗng rơi xuống hầm băng: “Hắn sẽ không tha cho mình.”

Lẽ nào tôi lại bị hắn gϊếŧ ư?

Tại sao chứ?!

Cảnh hiểm nguy tột cùng trái lại đã dồn ép tôi, hoàn toàn đánh mất hi vọng chạy trốn khiến tôi cảm thấy giận dữ một cách khó hiểu. Tôi há miệng hít sâu để áp chế trái tim đang đập điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi tóm đại một cây nĩa trên bàn ăn, run rẩy chĩa về phía hắn: “Đừng, đừng có mà ép tao…”

Chưa kịp nói xong, tôi đã cảm thấy phần bụng ớn lạnh. Cảm giác kinh hãi quen thuộc đánh bại tôi ngay lập tức, lưng tôi khom lại, hai tay che lấy bụng, từng dòng máu ấm từ kẽ tay dần dần chảy ra.

Ngô Mãnh giật lấy cái nĩa trong tay tôi, cười khẩy: “Mày định làm gì với thứ này đây? Đâm chết tao sao?”

Hắn đột nhiên rút con dao ra, tôi vô lực ngã nhào xuống đất. Ngô Mãnh cầm chiếc nĩa đến trước mắt tôi, quơ quơ và nói: “Nhãn cầu của mày run quá vậy, đồng tử giãn ra cả rồi. Đó là dấu hiệu trước khi chết đấy.”

Hắn bĩu môi, chĩa đầu nhọn của nĩa vào mắt tôi rồi nhỏ giọng: “Để anh kiểm tra giúp cưng nhé!”

“AAAA!!!”

Đau đến thấu tim, đau đến phát điên.

Và máu đen thấm vào bóng tối.

Tôi ngất đi.

“A!”

Tôi đau đớn che mắt trái lại, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán làm ướt đẫm tóc mai.

“Mắt của anh bị sao thế?!” Mạnh Tiểu Khiết hoảng hốt kêu lên.

“Anh, anh…”

Tôi há miệng thở hổn hển, cảm thấy mí mắt trái của mình đang co giật vì đau đớn.

Lúc chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt lo lắng của Mạnh Tiểu Khiết: “Sao vậy? Anh chọc vào mắt mình à?”

Đây là? Tôi lại trở về phòng ngủ của Mạnh Tiểu Khiết.

“Nói đi chứ! Mắt anh bị sao vậy?”

Tôi không trả lời, trong lòng chỉ nghĩ: “Mình sống lại rồi!”

Tôi dụi dụi tròng mắt còn hoàn hảo và nguyên vẹn của mình, cảnh tượng bị chiếc nĩa tấn công vẫn còn rõ ràng trước mắt, tôi không khỏi run cả người.

“Chẳng lẽ chỉ cần mình bị gϊếŧ là có thể trở về thời điểm này sao?”

Tôi lấy điện thoại ra từ trong túi quần, thời gian hiển thị trên màn hình là: 3 giờ chiều ngày 16 tháng 2 năm 2022.

Quả nhiên lại trở về rồi!

Tôi nhảy dựng từ trên giường, giục Mạnh Tiểu Khiết mặc quần áo. Sau khi hai chúng tôi thu dọn đồ đạc xong thì ba chân bốn cẳng đi ra cửa chính: “Lần này nhất định phải trốn thoát!”

Vừa định bước ra ngoài thì chân tôi rút lại như bị điện giật.

“Không! Như thế thì không được.”

Lần trước chúng tôi muốn chạy trốn đã đυ.ng phải Ngô Mãnh ở cửa, tính thời gian, hẳn là hiện tại hắn đã lên lầu! Chúng tôi vẫn sẽ đối đầu trực diện với hắn. Với thể trạng cường tráng cùng với vũ khí hắn mang bên mình, cho dù tôi và Mạnh Tiểu Khiết có hợp lực lại cũng không phải là đối thủ của hắn.

Tôi quyết không ra khỏi cửa!

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi kiên quyết đóng cửa phòng ngủ và khóa lại.

“Anh làm trò gì vậy? Anh nói muốn ra ngoài rồi giờ lại không chịu ra ngoài à.”

Mạnh Tiểu Khiết thở hổn hển ngồi xuống giường, sốt ruột cắn móng tay.

Tôi vừa tức giận vừa buồn cười trước hành vi của cô ấy. Rõ ràng là cô gái này không biết chuyện gì sắp sửa xảy ra, có vẻ như cô ấy không giữ được ký ức giống như tôi. Tôi làm mặt nghiêm túc và nói với cô ấy: “Mạnh Tiểu Khiết, chưa đầy hai phút nữa chồng em sẽ đến đây.”

“Gì cơ? Anh đừng làm em sợ chứ.” Cô ấy giả vờ thoải mái và mỉm cười với tôi, nhưng không giấu được nét mặt cứng ngắc.

“Ai nói dối thì làm chó, hơn nữa anh ta sẽ gϊếŧ em đó.”

“Hừ!” Mạnh Tiểu Khiết phát ra một tiếng hừ đầy khinh miệt, “Ngô Mãnh dám gϊếŧ người hả? Giỡn vui ghê! Nếu có lá gan đó thì anh ta đã không cố chấp ở lại khoa dược rồi.”

Tôi lắc đầu, nghĩ thầm đợi tới lúc bị đâm cô ấy sẽ biết hắn đáng sợ như thế nào.

Sau khi xác nhận rằng cửa không thể mở được từ bên ngoài, tôi lấy điện thoại di động ra và gõ ba số trên giao diện quay số: 110.

Khoảnh khắc ngón tay nhấn nút gọi, tôi chợt dừng lại.

Trong thâm tâm tôi biết rằng sau khi báo án, chuyện giữa tôi và Mạnh Tiểu Khiết sẽ hoàn toàn bị vạch trần. Khi đó, đồng nghiệp, gia đình và bạn bè sẽ nói gì về chúng tôi?

Thì ra Giám đốc Trần nhân mô cẩu dạng(*), thực chất lại cấu kết với nữ cấp dưới của mình ở sau lưng… Bộ dạng mồm năm miệng mười và ánh mắt khinh thường của mọi người dường như đang ở ngay trước mặt tôi. Nghĩ đến đây, tôi chợt mất hết can đảm để báo án.

(*) Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong lại có phẩm chất thấp kém.

Cùm cụp.

Tiếng vặn chìa khóa vang lên từ bên ngoài phòng ngủ, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Ngô Mãnh đã vào nhà rồi!

Lưu lượng máu toàn thân của tôi ngay lập tức tăng nhanh, tay chân trở nên lạnh cóng. Cảnh tượng khủng khϊếp của hai lần trước thực sự đã để lại cho tôi một nỗi ám ảnh rất lớn, khiến tôi như chim sợ cành cong trước mỗi hành động của hắn.

Sắc mặt Mạnh Tiểu Khiết tái nhợt khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy hoảng sợ: “Chết tiệt, anh ta thực sự đã về rồi, phải làm sao đây? Anh…”

Cô ấy luống cuống nhìn quanh bốn phía, sau đó chỉ vào giường: “Hay là anh trốn dưới gầm giường đi!”

“Không!” Tôi xua tay thật mạnh: “Dưới gầm giường sao? Chó còn không thèm trốn ở đó!”

Thời gian không đủ để tôi kịp phản ứng, tiếng bước chân của Ngô Mãnh đã tới trước cửa phòng ngủ.

Có tiếng gõ cửa vang lên và một giọng nói trầm thấp truyền vào: “Tiểu Khiết, anh về rồi, mở cửa ra nào.”

Mạnh Tiểu Khiết bất lực nhìn tôi, tôi thì trừng mắt đáp lại ánh mắt của cô ấy rồi đưa ngón trỏ lên trước miệng, làm khẩu hình “Suỵt”.

“Tiểu Khiết, em đang ngủ sao? Mau mở cửa ra nào!”

Tiếng gõ cửa của Ngô Mãnh càng lúc càng lớn, hắn đã hơi mất kiên nhẫn.

Mạnh Tiểu Khiết nuốt nước bọt, nghiêng đầu nhỏ giọng nói bên tai tôi: “Sao chúng ta không mở cửa cho anh ta trước? Sau đó có thể bình tĩnh giải thích, dù sao anh ta cũng không có bằng chứng mà.”

“Em điên à?!” Tôi thốt ra mấy chữ từ kẽ răng, nắm lấy cánh tay của cô ấy, liều mạng lắc đầu, “Bà cố ơi, chán sống rồi hả?!”

Ngô Mãnh gõ cửa càng ngày càng mạnh, tiếng đập cửa vang trời. Tim tôi nảy lên tới họng, ôm chặt lấy cánh tay của Mạnh Tiểu Khiết. Tôi không chỉ sợ Ngô Mãnh phá cửa xông vào, mà còn sợ cô ấy mở cửa cho hắn hơn.

“Mở cửa! Mau mở cửa ra!” Ngô Mãnh tức giận hét lên, đấm một cái rầm, cánh cửa gỗ mỏng rung chuyển, phát ra tiếng nứt.

Lần này Mạnh Tiểu Khiết sợ hãi đến mức co rúm người vào một góc, chắc hẳn cô ấy đang thắc mắc sao người chồng vốn hiền lành của mình lại đột nhiên trở nên như thế này. Tôi cảm thấy yên tâm hơn hẳn: “Ít nhất cô ấy sẽ không mở cửa tự sát.”

Ngô Mãnh ngày càng trở nên cáu kỉnh. Hắn đá cửa hết lần này đến lần khác, cánh cửa yếu ớt như thể sẽ bị đá văng bất cứ lúc nào. Tim tôi sợ đến mức nhảy lên, tôi nhấc điện thoại, nhấn nút quay số một cách quyết đoán: “Mẹ nó, không có gì quý hơn mạng sống! Không còn mạng thì thể diện có dùng được không?”

Sau một tiếng “bíp” ngắn, một nữ cảnh sát trả lời: “Xin chào, đây là 110, mời nói.”

“Có người muốn gϊếŧ tôi!” Tôi thốt lên.

“Xin đừng lo lắng, hãy cho tôi biết vị trí chính xác của bạn. Chúng tôi sẽ cử cảnh sát đến đó ngay lập tức.”

Tôi đưa điện thoại cho Mạnh Tiểu Khiết, cô ấy run rẩy cầm lấy và báo địa chỉ cụ thể cho cảnh sát.

Răng rắc!

Sau một tiếng vang lớn, cửa vỡ ra một cái lỗ to, Ngô Mãnh đạp một chân vào. Sau đó hắn thu chân lại rồi cúi xuống, nghiêng đầu nhìn chúng tôi, khuôn mặt vô cảm lấp đầy cái lỗ trống.

“Aaaaaaaa!”

Mạnh Tiểu Khiết hét lên một tiếng chói tai, tôi chộp lấy điện thoại và hô to: “Mau lên! Hắn đang vào!”

“Địa điểm bạn cung cấp có chính xác không? Chúng tôi sẽ cử cảnh sát đến ngay lập tức!”

“Chính xác! Chính xác! Chính xác!” Tôi điên cuồng hét lên.

Ngô Mãnh ngồi xổm xuống, đưa tay trái vào trong lỗ, tìm khóa cửa nằm ở phía trên bên trái. Đôi mắt hắn đầy tơ máu, nhìn thẳng vào Mạnh Tiểu Khiết và tôi:

“Bảo sao em lại không mở cửa? Thì ra bên trong còn có người khác.”

“Không, chúng ta không thể để hắn vào như thế được!”

Tôi cố gắng hết sức cử động đôi chân tê cứng của mình, kìm nén nỗi sợ hãi và chạy tới cửa phòng ngủ, há miệng cắn thật mạnh vào bàn tay đang mò mẫm trên cửa. Vết cắn này khiến tôi phải dùng hết sức bình sinh.

“A!”

Ngô Mãnh đau đớn, hét lớn một tiếng, rút

tay lại như lò xo. Răng tôi đau nhức vì bị cấn xương ngón tay của hắn, hai mắt nóng hổi, chết cũng không chịu nhả ra mặc cho ánh mắt của hắn. Ngô Mãnh không rút tay về được, cơn đau dữ dội khiến hắn phát điên, hắn dùng tay còn lại đập mạnh vào cửa phòng ngủ, từng đấm từng đấm một.

Mạnh Tiểu Khiết ở phía sau mở cửa sổ, liều mạng hét ra bên ngoài: “Cứu! Cứu với! Có người chết rồi!!!!”

Tôi gần như tập trung toàn bộ sức lực vào hai hàm răng. Những ngón tay

của hắn giơ lên moi móc trong miệng tôi, nhưng vẫn không thể khiến tôi nhả ra.

Tôi rất sợ hắn nhưng cũng rất hận hắn. Gã đàn ông đã gϊếŧ tôi những hai lần này!

Lúc này, tôi nghe tiếng còi cảnh sát loáng thoáng ngoài cửa sổ.

“Họ tới cứu chúng ta sao?”

Tôi nhìn thấy những tia sáng sống sót của bình minh, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng một chút. Tôi trừng mắt nhìn chằm chằm vào Ngô Mãnh, nghĩ thầm: “Mọi chuyện đã kết thúc rồi, thằng điên.”

Soạt!

Một vật sắc lạnh và bén nhọn đâm vào bụng tôi, tôi kinh ngạc cúi đầu. Tay trái của Ngô Mãnh nắm chặt con dao, đâm vào cơ thể tôi từ dưới lên. Tôi cảm thấy choáng váng và mất sức, duỗi tay chống lên cửa.

Ngô Mãnh lợi dụng lúc này rút tay phải ra khỏi miệng tôi, hai tay nắm cán dao, vẻ mặt dữ tợn nói: “Nào, chẳng phải mày rất lợi hại sao!”

Đột nhiên, một cơn đau tột độ truyền đến từ phần bụng, tôi đau đớn cúi xuống, mũi dao như muốn đẩy toàn bộ cơ thể tôi ra ngoài. Tôi nôn ra một bãi gồm vài thứ bẩn thỉu trộn lẫn với một lượng lớn máu đỏ tươi, không còn sức để kêu lên nữa, chỉ có những tiếng rêи ɾỉ nghèn nghẹt trong cổ họng.

Tôi quỳ xuống vũng máu của chính mình rồi ngã xuống một cách nặng nề.

Trong ánh mắt mờ ảo của tôi, hình như có một nhóm người xông vào và hợp lực đẩy Ngô Mãnh xuống đất. Tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, mọi thứ đang rời xa tôi.

Ký ức cuối cùng còn sót lại là tiếng gào khóc thê lương của Mạnh Tiểu Khiết từ phía sau.