Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vòng Lặp Khó Sống

Chương 4

« Chương Trước
Khoảnh khắc chạm đất, tôi cảm thấy linh hồn mình văng ra khỏi cơ thể.

Tôi đột nhiên trợn mắt khi nhìn thấy một người đàn ông nằm trên sàn gạch phía dưới, dưới người anh ta chảy ra một vũng chất lỏng màu nâu đỏ.

"Tránh ra, tránh ra! Cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, những người không liên quan giải tán đi!"

Tiếng còi vang lên khắp khu dân cư, những người đang vây xem

bị đuổi ra xa. Vài cảnh sát chạy ra khỏi xe, kéo những dải băng cảnh cáo màu vàng vây quanh người đã chết.

Người chết nằm trên mặt đất trong tư thế cực kỳ vặn vẹo và kỳ lạ, các khớp chân tay bị biến dạng và trật ra, đầu sưng to như quả bóng bay. Đây là dấu hiệu của nội thương nặng.

Tôi lại có gan bước tới nhìn xuống khuôn mặt sưng tấy và bầm tím của anh ta, đôi mắt trợn lên, tròng mắt đỏ như máu như muốn bật ra khỏi hốc mắt.

Anh ta đang căm tức nhìn vào bầu trời, là vì di nguyện chưa được hoàn thành sao?

Đột nhiên, đôi mắt đó nhìn về phía tôi!

Máu tươi phun ra từ hốc mắt, vậy mà anh ta lại nhếch môi cười hì hì!

“Mày đang nhìn gì vậy? Tao chính là mày đó!”

“A!”

Tôi hét lên và ngồi thẳng dậy, toàn thân run rẩy, thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm cả qυầи ɭóŧ, cảm giác như vừa được vớt ra khỏi hồ nước đá.

“Trần An?”

Tôi quay lại, nhìn thấy Mạnh Tiểu Khiết đang đứng bên cửa sổ. Cô ấy kinh hãi nhìn tôi, chiếc điện thoại đặt bên tai cô ấy hơi run lên: “Anh tỉnh rồi à? Mẹ kiếp, anh làm em sợ chết khϊếp! Vừa rồi anh vẫn ổn, đột nhiên lại ngã xuống như vậy, gọi thế nào cũng không có phản ứng. Em đặt tay dưới mũi anh thì phát hiện anh thở không ra hơi! Em đang định gọi 120 mà anh đã tỉnh rồi!”

Mồ hôi lạnh vẫn đang đổ xuống theo trán và lưng, tôi thấy váng đầu hoa mắt, tay chân mềm như bông, không còn sức nữa.

Mạnh Tiểu Khiết sợ đến tái mặt, đầu ngón tay lạnh ngắt chạm vào vai tôi, hỏi: “Anh đang giấu em bệnh nặng gì à?”

Khuôn mặt sợ hãi của cô ấy bị cắt thành nhiều phần trong mắt tôi, nhiều khuôn mặt biến đổi chồng lên nhau khiến tôi choáng váng, gần như nôn mửa.

Vừa rồi xém chút nữa tôi đã không tỉnh dậy nữa.

Từ lần đầu tiên bước vào vòng lặp thời gian cho đến bây giờ, dường như mỗi lần thức dậy, tôi càng trở nên vất vả hơn, cảm giác đọng lại về cái chết gần nhất cũng kéo dài hơn.

Tôi cảm thấy cơ thể mình không thể chịu được nữa, rất có thể tôi sẽ chết hoàn toàn trong vòng lặp lần này.

“Đây có thể là cơ hội cuối cùng để mình trốn thoát.”

Tôi lấy điện thoại từ trong túi quần ra và bật màn hình lên. Thời gian hiển thị: ngày 16 tháng 2 năm 2022, 3:04 chiều.

Chưa đầy một phút nữa, tên sát nhân điên cuồng đó sẽ bước vào và đoạt mạng chó của tôi, còn đúng giờ hơn cả shipper.

Tôi vô lực ngồi phịch xuống giường, cười trong tuyệt vọng: “Chi bằng cứ vui vẻ gϊếŧ tôi thế này đi, tôi mệt quá.”

Trong những lần chạy trốn trước đây, tôi đã áp dụng nhiều phương pháp khác nhau nhưng không phương pháp nào có thể cứu được mạng sống của tôi và Mạnh Tiểu Khiết.

Nếu trốn dưới gầm giường sẽ bị lôi ra đâm, chết;

Nếu đi ra cửa chính, sẽ đυ.ng phải Ngô Mãnh, chết;

Nếu chặn cửa phòng ngủ và báo án, hắn sẽ phá cửa đi vào, chết;

Nếu dùng dây thoát hiểm tự chế để thoát ra từ cửa sổ, sẽ rơi thẳng xuống, chết.

Chết chết chết chết.

Tôi thực sự không thể thoát khỏi lời nguyền của cái chết sao? Nghĩ kỹ lại mỗi vòng lặp tôi trải qua trước đây, liệu có cơ hội trốn thoát nào mà tôi đã bỏ qua không?

Tôi bắt đầu sắp xếp lại từ đầu và xem xét từng bước hành động của Ngô Mãnh. Sau khi trải qua các vòng lặp trước, tôi đã quen thuộc với quá trình gây án của hắn. Tôi muốn xem liệu mình có thể tìm ra thời cơ mấu chốt để thoát khỏi vụ gϊếŧ người này hay không.

Không còn nhiều thời gian cho tôi nữa, nhưng tôi chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, vì trong thâm tâm tôi biết rằng sự hoảng loạn sẽ chỉ gϊếŧ chết tôi nhanh hơn.

“À, có rồi!”

Mắt tôi sáng lên: “Trong quá trình hành động của Ngô Mãnh, quả thực có một thời điểm mà cả hai đều an toàn. Nếu nhân cơ hội này để khống chế hắn, biết đâu thực sự có cơ hội trốn thoát thành công.”

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng vặn chìa khóa.

Tôi bay ra khỏi giường, chộp lấy chiếc móc phơi quần áo hình tam giác trên sào đồ, sau đó nhặt quần áo bên mép giường rồi chui xuống gầm giường.

Cộp cộp.

Tiếng giày da của Ngô Mãnh truyền đến cửa, cửa phòng ngủ bị gõ: “Tiểu Khiết, anh về rồi, mở cửa đi.”

Mạnh Tiểu Khiết mở cửa, ngồi trở lại giường.

“Sao em chỉ mặc đồ lót thôi vậy?”

“À, em vừa mới ngủ trưa dậy, em thấy nóng quá nên cởϊ qυầи áo ra đó mà.”

Cô ấy không thể ngăn được sự run rẩy trong giọng nói của mình.

Ngô Mãnh không nói gì, đôi giày da chậm rãi di chuyển trước mắt tôi, hắn bước đến bên cửa sổ, dùng hai tay giữ lấy tấm rèm.

Như lần trước, hắn kéo chặt hai tấm rèm lại với nhau.

“Tiểu Khiết, phòng tắm có nước ấm không?” Giọng nói trầm thấp của Ngô Mãnh lại vang lên.

“Có, anh muốn đi tắm à?”

“Ừ.”

“Em chuẩn bị nước ấm xong rồi, anh mau vào tắm đi.”

Hắn cởi giày và tất, rồi bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Tiếng sột soạt phát ra từ trên đầu, tim tôi đập loạn xạ. Tôi nắm chặt móc phơi quần áo trong tay, nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ, dù chỉ nhìn thấy một chút cửa nhưng cũng đủ.

Sau khi cởϊ qυầи áo, Ngô Mãnh xoay người đi đến cửa phòng ngủ, cửa mở ra, hắn cất bước ra ngoài.

“Chính là lúc này!”

Tôi đột nhiên lao ra từ dưới gầm giường, hai tay nắm hai góc của móc phơi quần áo, nhắm vào đầu Ngô Mãnh rồi tròng vào!

Hắn không đề phòng, cổ bị móc treo quần áo hung hăng siết chặt, tôi dùng hết sức lực kéo hắn về phía sau, tập trung toàn bộ sức nặng nửa người vào chiếc móc treo quần áo bằng sắt.

Ngô Mãnh kêu lên một tiếng đau đớn, loạng choạng và bị tôi kéo xuống đất. Hắn cố gắng đứng dậy nhưng không đủ sức, khua tay loạn xạ trong không trung.

Tôi dùng hết sức để siết cổ hắn, đầu hắn tím tái vì nghẹn, nổi lên những đường gân xanh và mạch máu rõ rệt, hai chân liên tục đạp xuống đất, còn tôi thì ướt đẫm mồ hôi.

“A!!! Trần An! Anh đang làm gì vậy?!”

Mạnh Tiểu Khiết hét lên một tiếng, nhảy cẫng lên rồi dùng tay kéo cánh tay tôi: “Anh điên à?! Mau thả ra đi!”

Tôi kinh ngạc trừng cô ấy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng... cản anh, hắn sẽ gϊếŧ chúng ta đó!”

“Anh gϊếŧ hắn thì có!”

Mạnh Tiểu Khiết vừa kéo vừa túm cánh tay tôi, cô ấy bị kí©h thí©ɧ và sợ hãi đến mức nước mắt đầm đìa, mái tóc rối bay tán loạn.

Vốn tôi đã không có nhiều sức lực, cô ấy làm vậy khiến tôi gần như không thể kiểm soát được Ngô Mãnh, cánh tay tôi run lên mất kiểm soát, càng phải cố sức.

Mạnh Tiểu Khiết gấp đến mức kêu la oai oái. Cô ấy chưa từng rơi vào vòng lặp nên đương nhiên không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cô ấy chỉ nghĩ rằng tôi bị điên nên muốn gϊếŧ chồng cô ấy, cứ cấu véo cánh tay tôi và bẻ các ngón tay đang nắm móc phơi quần áo của tôi ra. Tôi bị đau nên lực yếu đi.

Ngô Mãnh lập tức ngồi dậy, nhưng cổ họng vẫn bị tôi hung hãn siết chặt, sợi dây của móc phơi quần áo cắm vào da thịt, thít thành một lằn sâu, Ngô Mãnh phát ra một loạt tiếng “ưm ưm ưm” khiến da đầu tê dại.

Thấy tôi không dao động, Mạnh Tiểu Khiết mở miệng cắn vào tay tôi.

Tôi buông tay ra và “A” một tiếng, chiếc móc thoáng chốc rơi ra khỏi tay. Ngô Mãnh tránh khỏi tay tôi, loạng choạng đứng lên và lảo đảo vài bước về phía trước. Hắn khom lưng dùng tay che cổ họng, há miệng thở dốc.

“Xong rồi.” Tôi nói trong lòng.

Tôi hoảng loạn đứng dậy thật nhanh, tay chân như nhũn ra khiến tôi suýt ngã. Vừa ngẩng đầu đã bị đấm, nắm đấm kia mạnh mẽ nện thẳng vào mũi tôi, trong đầu tôi vang lên một tiếng. Tôi đau đến mức sắp khóc, giây tiếp theo máu mũi trào ra, chảy xuống cằm và rơi tí tách lên thảm.

“Đừng, đừng xúc động, anh đừng đánh anh ấy nữa mà, chúng ta nói chuyện đi!”

Mạnh Tiểu Khiết khóc nức nở và dang tay ra trước mặt tôi, cố gắng chặn những đòn tấn công nhằm vào tôi của Ngô Mãnh, nhưng sau đó cô ấy bị tát ngã xuống đất.

Ngô Mãnh nhe răng, từng bước một đến gần tôi, hai mắt đỏ ngầu nhìn tôi chằm chằm. Sắc tím trên mặt còn chưa phai, trên cổ còn có một vết hằn đỏ thẫm kinh người, khiến hắn giống như một con lệ quỷ.

Tôi chưa kịp phản ứng thì cú đấm thứ hai ập đến, đập mạnh vào mặt trái của tôi, đầu tôi nghiêng qua như cành cây bị gió thổi bay, đập vào vách tường bên phải.

Lần này tôi xém ngất, hai chân đứng không vững, tôi đưa tay ra định đỡ bức tường nhưng lại hứng phải một cú đá tàn nhẫn vào bụng. Tôi bay về phía sau và ngã xuống bàn trà bằng kính.

Rầm!

Lưng tôi đè vỡ bàn trà, cả người ngã xuống đất, trên lưng dính đầy mảnh kính vỡ, máu chảy ròng ròng.

Tôi ngẩng đầu nhe răng trợn mắt, cảm thấy bụng mình thắt lại, cổ bị bóp thật mạnh.

Tôi không thể thở được, mắt tôi trợn lên mất kiểm soát.

Hai bàn tay của Ngô Mãnh như muốn đè đứt cổ tôi. Cơ bắp ở hai cánh tay hắn phồng lên, bàn tay tiếp tục siết chặt lấy cổ tôi.

Không thể thở nổi.

Tôi sắp chết rồi.

Ý thức của tôi ngày càng phai dần, hai tay tôi khua khoắng yếu ớt trên mặt đất, tầm nhìn đã mờ đi.

"Ôi, rốt cuộc vẫn thất bại."

"Cứ như thế à?"

"Mọi chuyện đã kết thúc rồi ư?"

Đột nhiên, tay phải chạm vào thứ gì đó trên mặt đất, tôi giơ tay lên và đâm vào cổ Ngô Mãnh!

Đầu mảnh thủy tinh trong tay tôi đâm vào cổ Ngô Mãnh như đầu bút máy đâm vào nhựa dẻo.

Hắn sững sờ, hai tay ngay lập tức ngừng cử động. Tôi đã có thể thở, liều mạng há miệng thở dốc.

Ngô Mãnh ngơ ngác nhìn tôi, dường như vẫn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra, hắn giơ nắm tay phải lên định đánh tôi. Tôi nắm mảnh thủy tinh trong tay, ý thức khẽ động, mảnh thủy tinh đã rạch thẳng một đường trên cổ Ngô Mãnh.

Ào!

Máu nóng phun thẳng vào mặt tôi, tầm nhìn bị lấp đầy bởi màu đỏ tươi khiến tôi không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Máu đổ xuống đầu và mặt tôi như tắm vòi sen. Ngô Mãnh ngã xuống đất, máu phun lên tường thành hình cánh quạt lớn.

"A a a ưm ư…"

Đó là âm thanh cuối cùng hắn phát ra mà tôi nghe thấy.

Tôi lau mặt, mở to mắt, trong miệng đầy vị mặn, nhìn Ngô Mãnh trên mặt đất như đang mơ.

"Tôi, tôi đã gϊếŧ người?"

Mạnh Tiểu Khiết dùng cả tay và chân để bò dậy khỏi mặt đất, vừa khóc vừa hét lên khi nhìn thi thể của Ngô Mãnh, người phụ nữ đáng thương này lại sụp đổ lần nữa.

Tôi ngã gục xuống đất, ngửa đầu nhìn lên trần nhà trắng xám, tôi cảm thấy choáng váng.

"Cuối cùng mình cũng sống sót rồi? Nhưng, nhưng..."

Tôi ôm đầu, dùng tay kéo mái tóc ướt đẫm máu của mình, không nhịn được mà nức nở: “Nhưng, tiếp theo mình nên làm gì đây?”

Tôi bật khóc thật to.

Khi tôi khóc như vậy, Mạnh Tiểu Khiết mới ngừng nức nở, quay đầu ngơ ngác nhìn tôi, đôi môi trắng bệch, khô khốc giật giật, yếu ớt hỏi: “Anh, sao anh lại làm thế?”

Mặt tôi dính đầy nước mắt và máu, đầu tôi lắc lư như trống bỏi: “Anh, anh đâu còn cách nào khác. Nếu anh không gϊếŧ hắn, hắn sẽ gϊếŧ chúng ta.”

"Hắn sẽ gϊếŧ chúng ta? Anh dựa vào đâu mà nói như vậy? Chính anh là người tấn công hắn trước mà!"

Tôi cố gắng hết sức để kìm lại tiếng khóc của mình, đứng dựa vào tường, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Mạnh Tiểu Khiết, làn da của cô ấy lạnh đến đáng sợ.

“Theo anh.” Tôi nhỏ giọng nói.

Tôi đưa cô ấy vào phòng tắm, bước vào cửa, thấy trên mặt đất là những thứ giống như tôi đoán: sàn phòng tắm phủ đầy dao kéo, rìu, cưa và dung môi hóa học.

Tôi chỉ vào chúng và nói với Mạnh Tiểu Khiết: “Nếu anh không ra tay thì bây giờ chúng ta đã bị phân xác ở đây rồi.”

Tôi không nói với Mạnh Tiểu Khiết rằng thực ra cô ấy đã bị phân xác một lần rồi. Chuyện đó không thể nào giải thích rõ ràng được.

Mạnh Tiểu Khiết nhìn những dụng cụ này, lấy tay che miệng, nước mắt trào ra nhưng thân thể lại bất động như một pho tượng.



Hai giờ sau, tôi và Mạnh Tiểu Khiết bước đi trong một con đường tắt tối tăm, trời đổ cơn mưa nhỏ.

Tôi từ chối chiếc ô của Mạnh Tiểu Khiết. Tôi đã tắm rất lâu trong phòng tắm của cô ấy rồi, nhưng mùi hôi kinh khủng vẫn còn đọng lại trên người tôi, tôi hy vọng mưa sẽ giúp tôi rửa sạch đi phần nào mùi máu tanh.

Trong quãng đời còn lại tôi không muốn ngửi thấy mùi đó nữa.

Mạnh Tiểu Khiết ngẩng đầu lên hỏi tôi: “Anh đã nghĩ tới chưa? Anh định làm gì?"

Đầu tôi đau như muốn nứt ra, vừa nhắm mắt lại đã nhìn thấy cảnh Ngô Mãnh ôm cổ ngã xuống, nhìn dọc theo con đường tắt thì thấy xe cộ và dòng người qua lại trên đường ở ngoài lối ra, ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà trở nên mông lung, mờ ảo trong đêm mưa.

Tôi đưa tay, muốn đón lấy ánh đèn xe của người kia nhưng lại thấy bọn họ xa quá tầm với. Tôi ngồi suy sụp trong ngõ tối, tôi biết, cuộc sống thường ngày từng ở trong tầm tay nay đã rời xa tôi mãi mãi.

Mạnh Tiểu Khiết đưa chiếc ô che trên đầu tôi, tự quyết: “Chi bằng anh cứ dẫn em theo đi?”

"Đi ư? Đi đến đâu đây?"

Tôi cười nói: “Bây giờ công nghệ tiên tiến, lưới luật tuy thưa, nhưng trốn đâu được? Biết đâu chưa đầy nửa ngày anh đã bị bắt.”

Cấu kết với một nữ cấp dưới, thậm chí còn gϊếŧ chết chồng cô ấy... Đời tôi coi như xong, sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Ai mà ngờ được cô gái tóc dài mà tôi tình cờ gặp ở quán cà phê cách đây một năm rưỡi lại thực sự là kiếp nạn kinh hoàng nhất trong cuộc đời tôi.

Đều là nghiệp mà tôi tự tạo.

Một lúc sau, tôi hạ quyết tâm, lau đi giọt mưa lạnh trên mặt: “Anh nghĩ kỹ rồi, đi tự thú thôi.”

Trong mắt Mạnh Tiểu Khiết hiện lên một chút đau đớn, sau đó lập tức lấy lại bình tĩnh: "Trước khi đến đồn cảnh sát, anh có thể cùng em về nhà lần nữa được không?"

"Em định làm gì?"

Cô ấy run rẩy trả lời: "Bản thân em không dám ở trong căn nhà đó. Anh có thể cùng em về thu dọn hành lý được không? Em sẽ chuyển đến nhà một người bạn để ở nhờ..."

Tôi gật đầu, đứng dậy, đi dọc theo con hẻm về phía nhà cô ấy.

Chân tôi giẫm lên những bậc thang tối om, bước chân càng lúc càng nặng nề. Tôi không muốn phải đối mặt với hiện trường gϊếŧ người kinh hoàng kia nữa nhưng giờ tôi chỉ có thể bất chấp quay về phòng ngủ.

Tôi đã hoàn toàn rơi vào bóng tối, vậy nên hãy để tôi tiễn cô ấy đoạn đường cuối cùng.

Mở cửa ra, một mùi tanh nồng nặc ập tới trong bóng tối, tôi cắn môi, cất bước đi vào.

Mạnh Tiểu Khiết bật đèn trong phòng khách, từ sau ghế sofa lấy ra một chiếc vali khổng lồ, kéo tay áo tôi và đẩy chiếc vali đến trước mặt tôi: “Em… thực sự không muốn vào trong căn phòng ngủ đó. Anh có thể vào đó cất quần áo trên sofa vào vali rồi đem ra được không?"

“Mẹ nó chứ.” Tôi thầm mắng, thở dài.

Không còn cách nào khác, làm người tốt đến cùng vậy.

Tôi đẩy vali và bước nhanh vào phòng ngủ. Khi tôi mở cửa ra thì chỉ thấy một màu đen nhánh.

Tôi quay đầu hỏi Mạnh Tiểu Khiết trong phòng khách: “Công tắc đèn trong phòng ngủ của em ở đâu vậy?”

Không ai trả lời.

Tôi đành giơ tay mò mẫm trên bức tường trong bóng tối.

"À… có, đây rồi!"

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng tôi cũng tìm được công tắc đèn.

Cạch, bật đèn lên, trong phòng ngủ tràn ngập ánh sáng.

Đầu tôi ong ong.

"Hả? Không đúng!"

Tôi cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng, ngơ ngác nhìn vũng máu trên sàn, suýt té ngã. Tôi thực sự không thể giải thích được cảnh tượng khủng khϊếp và kỳ lạ trước mắt.

Thi thể của Ngô Mãnh đã đi đâu rồi?????!!!!!

Tôi cảm thấy ớn lạnh toàn thân, một cảm giác kinh hoàng ập đến trong đầu, hàm răng run lên. Một lúc sau, tôi quay người bỏ chạy, vừa bước ra khỏi phòng ngủ, ánh sáng trong phòng khách liền lặng lẽ tắt đi, tôi chìm vào bóng tối.

"Cái này? Tình huống đéo gì vậy?"

"Mạnh Tiểu Khiết?" Tôi hét toáng lên.

"Mạnh Tiểu Khiết!"

Vẫn không có phản hồi, tôi chạm vào tường rồi đi dọc theo hành lang tối tăm đến phòng khách. Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa kính phòng khách, làm bóng tối trong phòng giảm bớt.

"Mạnh Tiểu Khiết, con mẹ em, đừng có dọa anh mà!"

Trong giọng nói của tôi có chút nức nở, nhưng giây tiếp theo tôi không thể nói được gì nữa, thậm chí còn không thể tiến về phía trước.

Căn phòng khách tối tăm được bao phủ bởi ánh trăng mờ nhạt, một bóng đen đứng trong ánh sáng trắng như voan mỏng, Mạnh Tiểu Khiết nằm dưới chân hắn, đã mất đi dấu hiệu của sự sống.

Con dao sắc bén trong tay bóng đen đang rỉ máu, hắn chậm rãi bước về phía tôi.

Khi ánh trăng chiếu vào cổ hắn, trên đó có một vết dao kinh người, dưới làn da lồi lõm là lớp mỡ màu vàng và lớp cơ màu đỏ, trên vết cắt có vảy máu đỏ sậm.

Ánh trăng cuối cùng cũng chiếu lên khuôn mặt hắn, khuôn mặt lạnh lùng và nhợt nhạt đó có biến thành tro bụi thì tôi cũng nhận ra.

Ngô Mãnh mỉm cười với tôi, mũi dao rung rung: “Chuẩn bị xong chưa?”
« Chương Trước