Chương 20

Liên Kiều kinh ngạc, vui vẻ nói: “Thật đấy! Anh Nhẫn Đông anh giỏi quá!… Nhưng cà vạt của anh…” Cậu nhìn cổ áo mở của Từ Nhẫn Đông và xương quai xanh tinh tế lộ ra một chút, không biết nghĩ gì, có chút không tự nhiên quay đi, “Anh không lạnh sao?… Cổ áo kìa.”

Từ Nhẫn Đông tiện tay ném ba lô đơn giản cho cậu, nói: “Không sao, cậu cầm đi.”

Liên Kiều che mặt: “Làm sao đây, cảm giác như được fan cuồng cưng chiều quá…”

Từ Nhẫn Đông nghe không rõ: “Hả?”

“Không có gì không có gì.” Cậu một tay cầm xà beng, một tay ôm ba lô đơn giản. Đầu ngón tay chạm vào cà vạt, phát hiện vẫn còn chút ấm áp. Nghĩ đến việc cà vạt từng chỉ cách xương quai xanh đẹp kia một lớp áo mỏng, Liên Kiều cảm thấy đầu ngón tay tê tê, cảm giác ngứa ngáy từ tay lan vào tim.

Từ Nhẫn Đông đã ra khỏi phòng: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem.”

Liên Kiều nhìn bóng lưng anh, vội vàng xoa mặt, nghiêm túc tự nhủ: “Không được không được, tôi không hẹn hò với fan!”

Bên ngoài, tuyết đã ngừng rơi. Từ Nhẫn Đông lần theo ký ức, dẫn Liên Kiều đến nhà thờ. Đỉnh nhà thờ với kiểu nón chiến đặc trưng của Nga xuất hiện trước mắt, Liên Kiều hiện rõ vẻ kinh ngạc, nuốt nước bọt một cái.

“Giống như kẹo chocolate kisses vậy...”

Từ Nhẫn Đông chờ đợi câu nói này đã lâu. Anh móc ra hai thanh chocolate, lắc lư trước mặt Liên Kiều: “Vừa hay trên người tôi có, nhưng không phải kisses. Muốn không?”

“Ê?” Liên Kiều mặt mày hớn hở, nhanh chóng cười tươi, thẳng thắn nói, “Muốn!”

Từ Nhẫn Đông đưa cả hai thanh chocolate cho cậu, Liên Kiều có chút nghi ngờ hỏi: “Anh không ăn à?”

Từ Nhẫn Đông suýt nữa muốn nói tôi không thích ăn cái này, nghĩ lại, cảm thấy như vậy không hợp lắm. Dù sao lúc này với Liên Kiều, anh vẫn là người lạ, có lẽ Liên Kiều lo lắng chocolate có vấn đề. Anh đành lấy lại một thanh chocolate, bóc giấy kẹo cho vào miệng.

Chocolate ngọt quá, có chút khô khan. Từ Nhẫn Đông không nhịn được âm thầm nhăn mày.

Lúc này Liên Kiều cũng đã cho chocolate vào miệng, lộ ra vẻ hạnh phúc từ tận đáy lòng.

“Ngọt quá.” Cậu cười đến híp cả mắt lại, “Anh Nhẫn Đông, cảm ơn anh.”

Từ Nhẫn Đông thấy cậu ta thích như vậy, trong lòng nghĩ nếu biết trước thì cả miếng này cũng để lại cho cậu ta.

Chia sẻ xong chocolate, hai người bước vào bên trong nhà thờ. Lúc này, lễ đường trống rỗng, Chúa Giêsu trên thập tự giá cúi đầu khép mí mắt, vẻ bi thương như ngàn năm không đổi. Ghế dài đặt lộn xộn, lễ đường bụi bặm, rõ ràng đã lâu không ai hỏi han.

Từ Nhẫn Đông mang tính tượng trưng đi một vòng quanh lễ đường, rồi đề nghị đi xem phía sau. Đến hành lang tối tăm đó, Từ Nhẫn Đông lại nhớ đến cảm giác khi ánh đèn tắt, lưỡi dao lạnh lẽo dán lên cổ, cơ thể phản xạ run lên một cái.

Liên Kiều nhìn cổ anh lộ ra, cau mày nói: “Vẫn lạnh phải không?” Cậu ta đưa tay tháo khăn quàng trên balô, “Tôi trả lại cho anh.”

“Không cần.” Từ Nhẫn Đông không muốn nhớ lại nhiều, đẩy cửa phòng thánh. Các đồ trưng bày trong phòng thánh thành công thu hút sự chú ý của Liên Kiều, cậu ta wow lên một tiếng, mặt đầy phấn khích lao vào. Từ Nhẫn Đông lùi lại một bước, nói: “Cậu tìm trong phòng này, tôi qua bên cạnh.”

Trong lúc Liên Kiều tìm kiếm trong phòng thánh, Từ Nhẫn Đông bắt đầu dò dẫm trên tường hành lang. Anh nhớ lại vị trí bị kéo đi cắt cổ lần trước, nhanh chóng cảm thấy tay mình trống rỗng. Tay anh xuyên qua tường.

Từ Nhẫn Đông có chút ngạc nhiên. Anh tưởng chỗ này có cơ quan, không ngờ một phần tường có thể xuyên qua được. Anh tiếp tục dò dẫm xung quanh, phát hiện khoảng trống này rộng bằng một người. Dù vẫn là tường bình thường trước mắt nhưng bên trong có vẻ như không gian rất lớn.

Quả thật, nhà thờ này không phải cấu trúc chữ “mục” mà giữa phòng thánh và phòng cầu nguyện còn ẩn giấu một căn phòng. Lần trước có lẽ Liên Kiều cũng nhận ra điểm này nhưng chưa kịp kiểm chứng thì Giang Ly đã ra tay trước, tắt đèn hành lang, kéo anh vào mật thất cắt cổ.

Nghĩ đến đây, Từ Nhẫn Đông lại cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, cảm giác sợ hãi khi bị cắt cổ vẫn rõ ràng in sâu trong cơ thể. Anh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cực kỳ không muốn vào một mình, liền gọi: “Liên Kiều.”

“Đến đây đến đây!” Liên Kiều lúc này như người lao động nhập cư về quê ăn Tết, cái balô tự chế bằng rèm cửa chất như núi trên lưng, cậu chẳng hề thấy nặng, mặt mày rạng rỡ, bước đi nhẹ nhàng, như thể muốn hát bài “May mắn đến”.

Nhìn bộ dạng rạng rỡ của cậu, chắc đã dọn sạch phòng thánh rồi.

Tội lỗi tội lỗi.

Từ Nhẫn Đông vẫy tay, Liên Kiều thấy cánh tay anh ngập nửa vào tường, không khỏi kinh ngạc: “Đây là phòng ẩn sao?!”

Từ Nhẫn Đông rút điện thoại ra, bật đèn pin: “Vào xem.”

“Đợi đã đợi đã.” Liên Kiều nhìn chằm chằm vào bức tường đó, hít sâu, “Để tôi chuẩn bị tâm lý đã...”

Đối mặt với điều chưa biết, con người luôn không tránh khỏi sợ hãi, huống chi Liên Kiều lại đặc biệt nhát gan. Nhưng Từ Nhẫn Đông đã quen ứng phó tình huống này, tự nhiên đưa tay ra.

Liên Kiều sững sờ: “Ơ?”

Từ Nhẫn Đông nói: “Ôm tôi.”

Liên Kiều ngạc nhiên nhìn anh, không biết tưởng tượng gì, đỏ mặt lùi lại mấy bước, lắp bắp xua tay: “Đồng chí! Xin anh tự trọng! Đây là nơi có ma đó! Anh không biết luật trong phim kinh dị à?!”

Từ Nhẫn Đông khó hiểu, lại giơ tay lên: “Ý tôi là, nếu cậu sợ thì ôm lấy tay tôi.”

“...” Liên Kiều mở to mắt, đột nhiên hít sâu một hơi, “Xì” một tiếng ôm mặt, vô cùng xấu hổ kêu lên, “A a a a a!”

Từ Nhẫn Đông: “?” Không hiểu chuyện gì xảy ra nên bình tĩnh nhìn cậu ta la hét.

Liên Kiều lén nhìn Từ Nhẫn Đông qua kẽ ngón tay, thấy anh vẫn nhìn mình, liền càng xấu hổ, a a a a hét thêm một lượt.

Từ Nhẫn Đông: “...”

Anh không muốn lãng phí thời gian, liền nắm lấy cánh tay Liên Kiều, kéo mạnh cậu vào trong. Liên Kiều chưa kịp phản ứng, toàn thân đã xuyên qua tường, tiếng hét tắt ngấm. Trước mắt là một căn phòng tối đen, Từ Nhẫn Đông giơ điện thoại lên, dùng đèn pin chiếu sáng.

“Hả?” Liên Kiều đột nhiên bị ánh phản chiếu kim loại làm chói mắt. Khi nhìn rõ thứ màu bạc kia là gì, cậu không khỏi vui mừng, “Là thang máy đấy! Chúng ta tìm được thang máy rồi!”