Chương 24

Sau khi mọi người tập trung tại phòng khách, do Viên Học Minh dẫn đầu, mọi người lại lên đường tìm búp bê Matryoshka. Hôm nay không có tuyết rơi nhưng trời xám xịt, không biết lúc nào lại đột nhiên có bão tuyết.

Mọi người sát cánh bên nhau, im lặng theo sau Viên Học Minh, bầu không khí có phần căng thẳng. Họ như một đàn chim cánh cụt cần tựa vào nhau để chống chọi cái lạnh. Nhưng một khi gặp chuyện gì, họ lại ngay lập tức biến thành sói nhe răng, nghi ngờ, công kích lẫn nhau, thậm chí gϊếŧ hại đồng đội.

Từ Nhẫn Đông đi ở cuối đoàn, nhỏ giọng nói vào tai Liên Kiều: “Chuyện điều kiện tử vong, cậu đừng nói cho ai biết.”

Liên Kiều đáp: “Tôi hiểu. Nếu đây là điều kiện tử vong thì nguy hiểm nhất thực sự không phải là thỏ mà là con người.”

Từ Nhẫn Đông ngẩn ra, không ngờ Liên Kiều nhỏ tuổi hơn mình, nhìn có vẻ ngây thơ, lại hiểu lòng người hơn anh. Đã vậy, anh không cần phải dặn dò thêm gì nữa. Trong lòng đột nhiên thấy yên tâm.

Viên Học Minh cầm la bàn, dẫn mọi người đi theo một hướng cố định rất lâu nhưng vẫn chưa thấy bất kỳ công trình nào. Cây cối xung quanh ngày càng thưa thớt, có vẻ đã đi đến rìa rừng.

Mọi người đều hơi mệt, liền đề nghị dừng lại nghỉ ngơi. Mọi người lần lượt lấy bánh mì khô và sữa mang theo ra nhưng trời băng tuyết, sữa không thể hâm nóng, uống vào bụng thật không dễ chịu.

Từ Nhẫn Đông chạm vào chai sữa lạnh ngắt, hơi do dự. Dạ dày anh không tốt, uống sữa lạnh dễ bị tiêu chảy. Nhưng trong hành trình khắc nghiệt thế này, nếu không bổ sung nước, có lẽ cơ thể sẽ không chịu nổi. Đang chuẩn bị cắn răng uống vài ngụm, Liên Kiều bỗng đưa một chai sữa bằng thủy tinh tới.

"Anh Nhẫn Đông, anh uống cái này đi, cái này ấm."

Từ Nhẫn Đông sững sờ. Anh nhớ trong bếp chỉ có sữa đựng trong hộp giấy, không thấy có chai thủy tinh. Liên Kiều đoán được anh đang nghĩ gì, giải thích: "Đây là tôi lấy từ nhà thờ, rót vào chai thủy tinh... Chai này tôi rửa rất sạch, còn tráng qua nước sôi, không bẩn đâu." Cậu ta nhét chai sữa vào tay anh, nói: "Thế này anh uống chắc không bị tiêu chảy nữa."

Từ Nhẫn Đông phát hiện chai thủy tinh còn chút ấm. Anh chợt hiểu ra rằng Liên Kiều giữ chai sữa này bên người, dùng nhiệt độ cơ thể để ủ ấm suốt đường đi, đến giờ mới đưa cho anh.

Từ Nhẫn Đông cảm thấy ấm lòng nhưng lại thắc mắc: "Sao cậu biết tôi không uống được sữa lạnh?"

Liên Kiều "ư" một tiếng: "Không phải anh tự nói với tôi sao?"

Từ Nhẫn Đông sững người lần nữa. Anh nhớ kỹ lại, từ lần đầu gặp Liên Kiều đến giờ, anh chưa bao giờ nói về chuyện dạ dày không tốt. Vì thế, anh chắc chắn nói: "Tôi chưa bao giờ nói. Có lẽ cậu nhầm tôi với ai đó rồi."

Liên Kiều bối rối: "Không thể nào, tôi ở đây chỉ thân với mỗi anh... Hơn nữa chỉ là chuyện hai ba ngày trước, sao có thể nhầm lẫn?" Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi cảm thấy chính anh tự nói với tôi mà."

Từ Nhẫn Đông cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ nhưng không thể nào lý giải được. Liên Kiều nhanh chóng bỏ qua, nói với vẻ ấm ức: "Anh đừng bận tâm nữa, dù sao dạ dày anh cũng không tốt mà... Tôi khó khăn lắm mới ủ ấm được..."

Từ Nhẫn Đông vuốt ve chai thủy tinh ấm áp, lòng cũng trở nên ấm áp. Anh quyết định không bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này nữa, liền mở nắp chai, ngửa đầu uống mấy ngụm lớn.

Liên Kiều nhìn cổ trắng ngần của anh khẽ nhấp nhô, nghĩ đến việc anh đang nuốt chất lỏng ấm áp mang nhiệt độ cơ thể cậu ta, bỗng xấu hổ cực độ "ưm" một tiếng, rồi lấy tay che mặt.

Từ Nhẫn Đông: "?"

Liên Kiều: "Không có gì, anh uống chậm thôi, đừng bị sặc."

Cậu không kiềm chế được tưởng tượng cảnh anh bị sặc. Khóe mắt hơi đỏ, nước mắt tràn ra, đôi môi mềm mại vướng chút chất lỏng trắng, cơ thể khẽ run vì ho sặc, hình ảnh đó... Liên Kiều cảm thấy mình hơi cương cứng, vội uống một ngụm sữa lạnh để bình tĩnh lại.