Chương 33

Tuy nhiên, dù tất cả khớp xương đều bị đập nát, thỏ bỗng nhiên bùng phát sức mạnh kinh ngạc. Thân thể bê bết máu như cá đang hấp hối nhảy dựng lên, suýt đẩy bật hai người ra. Từ Nhẫn Đông kinh hãi kêu lên: "Anh Viên! Dùng sức!"

Viên Học Minh nghiễn răng, không còn thời gian để nói chuyện.

Thỏ dùng khuôn mặt đã nát bét não nhắm chặt nhìn chằm chằm Liên Kiều.

Dù khuôn mặt không còn nhận ra được các đường nét nhưng Liên Kiều cảm thấy đó là ánh mắt đầy oán hận.

Nếu hai người buông ra, thỏ chắc chẵn sẽ biến cậu thành món thịt sống, chấm não ăn ngay! Dịch não cậu sẽ trào ra, bắn tung tóe khắp nơi!

Liên Kiều bị tưởng tượng của chính mình làm sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, vừa hét lên "a a a a" vừa giáng mạnh cây xà beng.

Khóc còn to hơn ai, đánh còn ác hơn ai.

Mọi người xung quanh kinh ngạc không thốt nên lời. Họ nhìn thấy Liên Kiều vung cây xà beng mạnh mẽ, khí thế ngút trời, đến mức Viên Học Minh và Từ Nhẫn Đông ở hai đầu khúc gỗ suýt bị ảnh hưởng nhưng không dám buông khúc gỗ, phải né tránh một cách khốn khổ.

Không biết qua bao lâu, Từ Nhẫn Đông rốt cục nhịn không được mà nói: "Liên Kiều."

Liên Kiều: "A a a a thế nào còn không chết đi chết đi đi chết đi ô ô ô ô......

Từ Nhẫn Đông không thế làm gì: "Liên Kiều! Nó đã chết! Cậu lại đánh nữa là đánh chết tôi và anh Viên luôn đấy."

"...Hả?"

Liên Kiều mở đôi mắt mờ mịt, cuối cùng cũng dừng tấn công đồng đội. Cậu ta đã sợ đến mức mắt đỏ hoe, tội nghiệp hơn cả khối thịt nát phía sau khúc gỗ, trông như một con thỏ nhỏ yếu đuối, đáng thương.

Từ Nhẫn Đông và Viên Học Minh đẩy khúc gỗ ra, khối thịt máu me rơi xuống đất. Bộ lông thỏ lúc này đã nhuộm đầy máu, gần như không nhìn ra màu sắc ban đầu. Nội tạng bị vỡ nát cũng từ da lông bị rách mà trào ra, dính nhớp nháp, bốc mùi tanh đặc trưng của nội tạng động vật.

Cái đầu thỏ bị Liên Kiều đập liên tục, giống như bị đánh trúng, gần như bị ép thành một miếng bánh nhân. Trong miếng bánh đó có máu đỏ, não trắng, lông thỏ xám, còn có hai khối cầu đen ẩm ướt và một cái lưỡi hồng hồng thò ra ngoài. Điều kinh khủng hơn là, toàn bộ khối thịt thỏ vẫn còn co giật, không rõ là phản ứng cơ bắp còn lại hay nó vẫn chưa chết hẳn.

Cảnh tượng quá kí©h thí©ɧ, khiến vài người đã nôn mửa.

"...Oa." Liên Kiều cũng bị tác phẩm của mình làm cho choáng váng, nuốt nước bọt, "Chỗ này đáng ra phải có mã hóa, không thì video này không phát được đâu."

Từ Nhẫn Đông và Viên Học Minh, mặt đầy máu, đứng im không nói gì.

"Nó...Nó chết chưa?" Một người vừa nôn xong, quay đầu nhìn một cái, "Ụa _" lại cúi người nôn.

Viên Học Minh dùng khúc gỗ chọc chọc khối thịt trên đất: "Nếu còn chưa chết, thì chúng ta cũng hết cách."

Từ Nhẫn Đông đồng tình. Con thỏ này dù chỉ cao bằng nửa người, nhưng sức mạnh kinh người, sức sống mạnh mẽ đến kinh hoàng. Nếu không phải Liên Kiều ra tay bất ngờ, có lẽ ba người họ cũng không chế ngự nổi nó.

Liên Kiều lại nói: "Tôi nghĩ nên đâm thêm nhát nữa."

Từ Nhẫn Đông không khỏi nhìn Liên Kiều với ánh mắt khâm phục, nghĩ thầm rằng cậu trai trẻ này thật tàn nhẫn, toàn bộ con thỏ đã bị đập thành thịt nhuyễn rồi, cậu còn muốn đâm nữa sao.

Viên Học Minh cũng khá kinh ngạc: "Đâm thế nào?"

Liên Kiều nhìn chăm chú vào khối thịt thỏ tươi mới, xoa cằm: "Hay là... Chúng ta nặn thành viên nấu canh, cải thiện bữa ăn?"

Sắc mặt mọi người lập tức biến đổi, biểu cảm càng lúc càng kinh hoàng.

Người vừa khó khăn ngừng nôn lúc này lại bắt đầu nôn, hai chân mềm nhũn suýt quỳ xuống trước Liên Kiều.

Từ Nhẫn Đông suy nghĩ nghiêm túc trong giây lát: "...Vẫn là không nên. Dạ dày tôi không tốt, sợ không tiêu hóa nổi."

Mọi người: "..." Anh chú ý điểm này cũng không đúng đâu! Bảo sao hai người các anh có thể làm bạn với nhau!