Chương 34

Viên Học Minh hắng giọng, "Được rồi, đừng đùa nữa. Tuy rằng thỏ đã chết, nhưng nút thang máy vẫn chưa tìm thấy. Mọi người vẫn không thể lơ là cảnh giác."

Dù vậy, tâm trạng của mọi người vẫn dần thoải mái hơn.

Suy cho cùng, mối đe dọa lớn nhất đã bị tiêu diệt, việc tìm nút bấm tiếp theo chỉ là vấn đề thời gian. Ngọn lửa hy vọng lại bùng cháy trong lòng họ, giúp họ lấy lại được dũng khí để tiếp tục sống sót.

"Vậy còn thứ này thì sao?" Liên Kiều chỉ vào đống thịt nát trên sàn, rồi lại nhìn vào lò sưởi đang cháy tí tách bên cạnh, "Đốt đi chứ?"

Mọi người nhất trí tán thành. Thế nhưng, khi đối diện với đống thịt thỏ vẫn còn co giật, tất cả đều không khỏi rùng mình. Thứ ghê rợn như thế này, ai dám dùng tay không để dọn dẹp?

Hung dữ như Liên Kiều cũng cảm thấy không dám, cậu ho một tiếng, "Tìm xem trong nhà có chổi hay cây lau nhà gì không."

Mọi người như được ân xá, chia nhau đi tìm dụng cụ để dọn xác. Từ Nhẫn Đông cùng hai người khác thì mệt mỏi ngồi xuống bên bàn ăn. Họ vừa rồi quá căng thằng, adrenaline tăng cao đột ngột, toàn bộ cơ bắp đều căng cứng, phát ra toàn bộ sức mạnh. Đến bây giờ mới phát hiện mình đẫm mồ hôi, toàn thân hầu như không còn chút sức lực nào.

"Vết thương ở bụng cậu thế nào rồi?"

Từ Nhẫn Đông đưa tay định kéo áo lên xem vết thương, nhưng Liên Kiều lại nắm lấy cổ tay anh.

"Tay anh..." Liên Kiều nhìn lòng bàn tay của Từ Nhẫn Đông, đầy những mảnh gỗ nhỏ, mày nhíu chặt. Vừa rồi, họ đã dùng một khúc gỗ thô ráp để khống chế con thỏ. Trong lúc thỏ giãy giụa, các mảnh gỗ đã đâm vào lòng bàn tay của Từ Nhẫn Đông. Những mảnh gỗ vừa nhiều vừa sâu, có lẽ đã chạm vào mạch máu. Lúc này, toàn bộ lòng bàn tay của Từ Nhẫn Đông đều đẫm máu, lớp thịt non bên trong cũng lật ra, vậy mà anh lại không hề nhận ra.

"Xin lỗi." Phản ứng đầu tiên của Từ Nhẫn Đông là anh không nên dùng tay bẩn này chạm vào vết thương của Liên Kiều. Vì vậy, anh định rút tay về, nhưng không ngờ Liên Kiều lại nắm chặt, không buông. Lực nắm của cậu ta khá mạnh mẽ nhưng cũng rất nhẹ nhàng, không làm đau anh, chỉ là không cho anh thoat ra.

"..." Liên Kiều nhíu mày, "Anh chịu đựng một chút, tôi giúp anh gỡ mảnh gỗ."

Từ Nhẫn Đông từ chối, "Vết thương của cậu nặng hơn, hơn nữa lại bị thỏ cào. Nếu nhiễm trùng..."

Liên Kiều, "Tôi không đau."

Từ Nhẫn Đông, "Tôi cũng không đau."

Liên Kiều đột nhiên tức giận, đấm mấy cái vào bụng mình, "Tôi thật sự không đau! Tôi ổn mà! Tôi nghe anh nhiều lần rồi, anh nghe tôi một lần không được sao?"

Từ Nhẫn Đông, "..." Thanh niên, cậu thật sự là tàn nhẫn, ngay cả với bản thân cũng dám ra tay như vậy.

Lúc này, Viên Học Minh không thế chịu nổi nữa, giơ hai tay ra: "Hai cậu đừng cãi nữa, hai người không đau nhưng tôi đau đấy. Nhanh, mau giúp anh rút ra đi!"

Từ Nhẫn Đông và Liên Kiều: "..."

Các thành viên khác sau khi tìm được chổi và cây lau nhà đã quay lại phòng khách, thấy Từ Nhẫn Đông và Liên Kiều mỗi người cầm một tay của Viên Học Minh, đang giúp ông rút gai. Liên Kiều mặt đầy oán hận, ra tay rất thô bạo.

Mỗi khi cậu rút một cái gai, Viên Học Minh lại "hít" một hơi khí lạnh. Ngược lại, Từ Nhẫn Đông tưởng rằng mình đã làm đau ông, động tác càng trở nên nhẹ nhàng và chậm rãi, một mảnh gai gỗ nhỏ mà rút mất mười phút, miệng còn nói "Anh Viên, xin lỗi", "Anh cố chịu một chút, sắp xong rồi", đến mức Viên Học Minh rõ ràng cảm nhận được từng chi tiết gai gỗ trượt trong vết thương.

Viên Học Minh đau đến nỗi không chịu nổi nữa, rút tay về: "Thôi thôi, tôi không đau nữa."

Mọi người nhìn thấy cảnh đó, đều cười rộ lên. Trong căn nhà ấm áp, không khí thật hòa hợp. Tuy nhiên, trong tiếng cười vui vẻ, Liên Kiều đột nhiên giật giật tai.

Cậu cau mày, có chút lo lắng tiến đến gần Từ Nhẫn Đông: "Anh Nhẫn Đông, anh có nghe thấy..."

Từ Nhẫn Đông : "Hử?"

Liên Kiều chưa kịp nói xong, bỗng như nhớ ra điều gì, quay đầu lại. Con ngươi của cậu lập tức co rút.

Cạch cạch, cạch cạch.

Như tiếng nghiến răng, tiếng mài răng của con thỏ vang lên từ đám thịt máu.

Liên Kiều: "Nấc cụt."