Chương 8

Hai giây sau, Từ Nhẫn Đông cuối cùng không nhịn được, bật cười.

“Cậu thật là…” Từ Nhẫn Đông cười nói, “Thấy xác chết bị dọa đến nấc cục nhưng khám nghiệm tử thi thì lại nghĩ đến chương trình ẩm thực, rốt cuộc cậu gan lớn hay nhỏ đây?”

Liên Kiều nhăn nhó mặt: “Thực ra gan tôi rất nhỏ nhưng khán giả đặc biệt thích xem tôi chơi game kinh dị, tôi cũng đành chịu thôi…”

Từ Nhẫn Đông gật đầu: “Cậu cũng không dễ dàng gì.”

Liên Kiều hỏi: “Đúng rồi, Anh Nhẫn Đông, anh làm nghề gì?”

Từ Nhẫn Đông: “Tôi là một…”

Liên Kiều đột nhiên bật cười: “Nam sinh trung học?”

Từ Nhẫn Đông: “Chuyên gia phân tích tài chính.”

Liên Kiều có chút thất vọng “ồ” một tiếng: “Anh Nhẫn Đông đẹp trai thế này, dáng người lại đẹp, tôi cứ nghĩ anh là ngôi sao hoặc người mẫu gì đó.”

Từ Nhẫn Đông phớt lờ lời khen này, lại có chút để ý câu trước của cậu ta, nhíu mày hỏi: “Tôi đã 28 rồi, sao có thể là học sinh trung học? Chẳng lẽ tôi trông giống như người hay lưu ban sao?”

Liên Kiều vội vàng: “Không không, thực ra đó là một trò đùa… Vì trong anime Nhật Bản, nam chính cứu thế giới thường được thiết lập là nam sinh trung học bình thường mà nên…” Anh ta lén liếc nhìn Từ Nhẫn Đông, thấy anh không giận, liền mỉm cười, “Nhưng anh Nhẫn Đông da đẹp thật, trông rất trẻ. Anh nói anh là sinh viên đại học tôi cũng tin.”

Từ Nhẫn Đông: “Thế mà hôm qua cậu còn muốn gọi tôi là ba.”

Liên Kiều: “Tôi không! Tôi không có!”

Từ Nhẫn Đông: “Được rồi. Đi thôi, chúng ta xuống dưới bàn bạc với mọi người.”

Xuống đến tầng một, Từ Nhẫn Đông kể cho mọi người về phát hiện của Liên Kiều, Viên Học Minh nói: “Thỏ gϊếŧ người cũng có thể. Nhưng các cậu không cần lo lắng quá, thế giới này tuy có quái vật nhưng chúng gϊếŧ người đều có điều kiện.”

Liên Kiều mắt sáng lên: “Giống như quy tắc trò chơi à?”

Viên Học Minh: “Đúng, giống như quy tắc trò chơi. Nhưng quy tắc này sẽ không nói cho chúng ta biết, cần chúng ta tự mình khám phá. Mỗi thế giới có quy tắc khác nhau, không có quy luật gì, dù sao cũng phải đợi có người chết mới tìm ra được điều kiện là gì nên lo lắng cũng vô ích.”

Có người căng thẳng nói: “Ăn bánh mì có khi nào là…”

Nghe vậy, mọi người đồng loạt ném bánh mì trong tay xuống. Viên Học Minh nói: “Ăn có chết hay không tôi không biết nhưng không ăn chắc chắn sẽ đói.”

Mọi người nhìn bánh mì, gương mặt đầy phức tạp, không biết đang nghĩ gì.

Sau bữa ăn, Viên Học Minh đề nghị mọi người chia nhau khám phá căn nhà này, xem có thể tìm thấy búp bê Matryoshka hay không. Vì Viên Học Minh là người có kinh nghiệm, mọi người đều xem ông là lãnh đạo của nhóm, tuân theo chỉ thị của ông. Ngay cả Từ Hồng đang giận cũng ngoan ngoãn theo sau.

Không lâu sau, mọi người đã có phát hiện mới.

“Trong bếp có một con rối!”

“Ở đây có một tầng hầm! Nhưng bị khóa, không mở được!”

Mọi người đã khám phá khắp căn nhà, kể cả phòng có người chết nhưng không tìm thấy chìa khóa của tầng hầm, cũng không thu thập thêm được thông tin nào. Vì vậy lại tập hợp tại nhà bếp, cùng nghiên cứu con búp bê gỗ mới này.

Con búp bê này lớn hơn con mà Liên Kiều đang cầm một chút, nụ cười cũng quái dị như vậy nhưng giống búp bê Matryoshka của Nga hơn vì ở giữa có một khe, trông như có thể vặn mở ra.

Liên Kiều lắc lắc búp bê, bên trong phát ra tiếng ùng ục, nói: “Hình như bên trong có gì đó.”

“Một chìa khóa tầng hầm chăng?” Mọi người đều rất tò mò nhưng không ai dám động tay. Dù sao cũng không biết “mở búp bê” có phải là điều kiện tử vong hay không, ai muốn liều mình đây?

Liên Kiều đưa tay cầm búp bê lên, định vặn mở, Từ Nhẫn Đông ngăn tay cậu lại, nói: “Để tôi.”

Liên Kiều ngẩn ra, Từ Nhẫn Đông đã vặn mở búp bê. Bên trong là một chiếc la bàn nhỏ.

Không phải chìa khóa, mọi người có chút thất vọng, Viên Học Minh cũng nhíu mày.

Nhưng… la bàn?

Từ Nhẫn Đông và Liên Kiều nhìn nhau. Không biết vì sao, họ đều cảm thấy đối phương và mình đang nghĩ cùng một điều.