Chương 21

21.

Thời niên thiếu, lúc vừa phân hóa xong, ngoại trừ ôm hôn ra thì Lam Vong Cơ chưa từng làm chuyện gì vượt quá giới hạn, chỉ đơn giản đem tiểu sư đệ tò mò cái gì cũng hỏi siết chặt trong lòng, dùng tay xoa dịu sự nhiệt liệt của thiếu niên lần đầu biết đến mùi vị tình ái. Nhưng mà người này lại rất không an phận, cứ nghĩ dùng ngón tay tiến vào là tất cả những gì có thể làm, suy nghĩ đơn thuần giống như tờ giấy trắng vậy, ngay cả chuyện không thể để Càn nguyên chạm vào tuyến thể sau gáy cũng là Lam Vong Cơ nói cho hắn biết. Ngụy Vô Tiện theo bản năng mà tin tưởng Lam Vong Cơ vô điều kiện. Dù sao thì sư huynh nhà hắn vốn là một tên tiểu cổ bản, vừa nghiêm chỉnh lại ngay thẳng, chưa bao giờ lừa hắn cái gì. Lam Vong Cơ nói gì, hắn sẽ tin cái đó, không cần nghĩ nhiều.

Ngụy Vô Tiện nghĩ, hôn môi chính là phu thê chi thực, dùng ngón tay tiến vào chính là phu thê phòng sự*, luôn luôn hồng má đỏ mặt mềm mại rúc vào lòng Lam Vong Cơ, đôi mắt đen bóng cong cong ý cười, vui vẻ mà hôn lên môi sư huynh nhà mình. Hắn nghĩ, mình trở thành Khôn trạch của sư huynh rồi, đã tư định chung thân, chuyện thân mật nào cũng làm rồi, chỉ còn thiếu một lễ thành thân là chính thức bước qua cửa nhà người ta nữa thôi.

(*Phu thê phòng sự: chuyện phòng the của vợ chồng.)

Hắn thường xuyên bị dục hỏa làm bừng tỉnh giữa đêm, mỗi khi ngửi thấy khí tức của Càn nguyên thì hậu huyệt lập tức khác thường, giống như có một dòng chất lỏng nóng ẩm chảy ra từ khe mông, hậu huyệt phấn nộn co rút không ngừng, chờ đợi thứ gì đó tiến vào lấp đầy sự trống trải. Sau đó Ngụy Vô Tiện sẽ nức nở mà mở rộng đôi chân trần, cắn răng vạch áo ngoài ra, để lộ thân hình trắng mềm non nớt phủ đầy dấu hôn. Hắn dùng ngón tay gảy gảy đầṳ ѵú mềm mại đã bị sư huynh mυ"ŧ đến sưng lên của mình, cực kỳ muốn Lam Vong Cơ tự tay chơi đùa nơi đó một chút, cho nên hé miệng than nhẹ:

"Sư huynh..."

Hắn liếʍ khẽ đôi môi, hai mắt sáng ngời, khuôn mặt ngây ngô vì bị tìиɧ ɖu͙© khống chế mà có chút ngượng ngùng, từng chữ đơn thuần nói ra lại mang theo ý câu dẫn đến cực hạn:

"Muốn..."

Mỗi lần như vậy, vành tai Lam Vong Cơ lại đỏ ửng lên, muốn dùng những nụ hôn tạm thời trấn an hắn, nhưng lại ngại Ngụy Vô Tiện người này không thỏa mãn sẽ làm ầm ĩ, cho nên chỉ có thể dùng tay giúp hắn giải quyết qua loa một chút. Hậu huyệt là nơi mẫn cảm nhất của Khôn trạch, cũng là nơi dùng để giao hoan cùng Càn nguyên. Đối với cơ thể đang còn non nớt này, ngón tay thon dài chai sạn đúng là có chút thô ráp, thậm chí lúc vừa nhét vào còn thấy căng trướng đau đớn. Thế nhưng Ngụy Vô Tiện lại yêu cảm giác ấy vô cùng. Dù cho trong lòng có vài phần ngượng ngùng, nhưng mỗi lần sư huynh dùng ngón tay tiến vào bên trong, toàn thân sẽ cảm thấy tê dại rồi dễ chịu cực kỳ, chất lỏng trơn nhớt trong suốt không ngừng tí tách chảy xuống giữa hai chân.

Hai bắp đùi non mềm không nhịn được mà kẹp chặt lại, dịch thể chảy xuống hòa cùng mồ hôi khiến toàn thân hắn run rẩy, thở dốc ngày càng nhanh. Đi cùng với tiếng nước "tóc, tóc" khi ngón tay đâm vào rút ra là tiếng rêи ɾỉ hệt như chú mèo con đáng thương, ư ư nức nở không rõ ràng, chỉ nghe thấy sự sung sướиɠ dâng trào pha lẫn chút bối rối đối với ham muốn tìиɧ ɖu͙© của bản thân. Thế nhưng Ngụy Vô Tiện cảm thấy vô cùng hài lòng, dù sao thì cũng chỉ mình sư huynh mới có thể dùng tay tiến vào nơi này. Hắn cũng sẽ chỉ để mình sư huynh làm chuyện đó. Sư huynh tạm thời không cắn lên gáy hắn, chắc hẳn là muốn chờ đến ngày thành thân mới chính thức đánh dấu.

Ngụy Vô Tiện vẫn luôn nghĩ trong lòng như vậy...

Tận đến khi một lần giữa khoảng thời gian năm năm này, hắn nhàn rỗi không có việc gì làm mới đến Tạp thư cư* đọc qua mấy quyển thoại bản, rồi xem một ít tranh minh họa về Càn nguyên Khôn trạch, lập tức giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Đây đây đây đây đây đây là phải dùng cái này tiến vào chỗ này? Chỗ đó của Khôn trạch... là phải như thế mới tính là đánh dấu? Thảo nào mỗi lần hai người bên nhau hắn luôn cảm thấy sư huynh vẫn chưa thật sự thỏa mãn, nhịn đến mức đầu đầy mồ hôi, cuối cùng siết chặt hắn vào trong ngực mà cắn xé bờ môi...

Làm đi làm lại bao nhiêu lần, nhưng hai người bọn họ vẫn là trong trong sạch sạch, Lam Trạm vỗn dĩ chưa từng ăn hắn dù chỉ một lần sao?

(*Tạp thư cư: giống sạp bán báo bây giờ, chuyên bán nhàn thư thoại bản cùng một số tranh ảnh không chính thống.)

Một ngọn núi lớn như vậy, lại chỉ có hai người bọn họ dính với nhau một chỗ, Lam Vong Cơ muốn làm gì hắn cũng được. Dù là mỗi ngày trói hắn trên giường mà làm một chút "chuyện xấu" hay là đè hắn dưới thân mà thao đến mức hắn không nhấc nổi người lên, mềm mại nức nở để y mở rộng hai chân mà tiến vào chỗ sâu nhất yêu thương, dùng sức mà ra vào cho đến khi phóng thích ở bên trong, khiến cho tiểu Khôn trạch mười sáu tuổi vừa mới phân hóa mang thai luôn cũng được. Ngụy Vô Tiện cũng nghĩ rằng, sư huynh nhà hắn đúng ra nên làm như vậy.

Vậy mà...

Đáy lòng Ngụy Vô Tiện lúc đó cuồn cuộn nổi sóng, khép lại quyển sách mà thầm nghĩ: Sư huynh, tóm lại thì huynh đúng là một chính nhân quân tử... khiến kẻ khác phải kính sợ luôn đó.

***

Càn nguyên bắt buộc phải tiến vào dựng khang thành kết thì mới tính là đánh dấu. Còn nếu chỉ cắn sau gáy thì cũng như tạm thời đánh dấu thôi.

Thân thể vừa được nếm thử mùi vị hoan ái, chỉ cần khẽ vuốt ve sẽ nhu nhuyễn như nước. Ngụy Vô Tiện vừa tủi thân vừa trông mong mà nói ra câu đó, lập tức lay động đến nơi mềm mại nhất trong đáy lòng nam nhân kia. Cuối cùng, y không kiềm chế nổi nữa, cúi đầu thương tiếc hôn lên đôi môi ngọt ngào của người đang nằm dưới thân mình.

Hóa ra, năm năm nay, y nhớ nhung người này bao nhiêu, người này cũng tương tư y bấy nhiêu.

Tất cả những uất ức mà hắn phải chịu, nếu không nhờ Ôn Tình nói ra, có lẽ cả đời này y cũng sẽ không biết gì hết. Cho nên bây giờ, Lam Vong Cơ chỉ muốn làm theo sự chỉ dẫn của trái tim mình, hoàn toàn chiếm đoạt người này.

Đôi chân dài bên dưới chẳng còn lấy một mảnh vải che đậy, hai bên đùi trắng nõn bị nam nhân tách ra, hậu huyệt ẩm ướt cọ xát với vải dệt thô ráp kê bên dưới, khiến cho Ngụy Vô Tiện "a" lên một tiếng. Cẳng chân thon dài run lẩy bẩy không nhịn được muốn kẹp chặt lại, giống hệt trở về thời niên thiếu năm đó, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ bờ môi Lam Vong Cơ như con mèo con, khuôn mặt phiếm hồng mừng rỡ mà ôm chặt y:

"Nhị ca ca..."

"Ta sẽ cố gắng... nhẹ một chút."

Lam Vong Cơ cố nhẫn nhịn, thấp giọng nói, trong lòng vẫn còn lo lắng lần trước bản thân khiến Ngụy Vô Tiện đau. Một tay chạm vào nơi tư mật giữa hai chân hắn, đầu ngón tay phủ một lớp chai mỏng nhẹ nhàng xoa nắn cửa huyệt ướt đẫm, môi lưỡi triền miên quất quýt giữa những lời yêu thương. Vật đó của Càn nguyên quá lớn, nhưng dũng đạo của Khôn trạch trong l*иg ngực y lại vô cùng chật hẹp, cho dù đã từng tiến vào một lần nhưng vẫn phải làm tiền trạm mở rộng một chút.

"Ư..."

Ngụy Vô Tiện mềm giọng rên lên, giống hệt con thú nhỏ trong kỳ động dục, đôi chân trắng nõn không ngừng vặn vẹo. Ngón tay kia đi thẳng vào bên trong hậu huyệt, thăm dò một chút rồi xoa nắn khối thịt mềm nhô lên trong dũng đạo, kí©h thí©ɧ cái miệng nhỏ kia chảy ra nhiều nước hơn, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống vạt áo bên dưới. Vách thịt bên trong chỉ cần khẽ đυ.ng vào thì lập tức nhu nhuyễn ướŧ áŧ, giống hệt như một miếng đậu hũ non mềm vậy.

Tay còn lại của Lam Vong Cơ cũng không rảnh rỗi, vuốt ve từng tấc da thịt, khiến cả người Ngụy Vô Tiện run lên phấn khích, vừa khẩn trương vừa mong đợi ghé mặt qua mà liếʍ liếʍ lên cánh môi Lam Vong Cơ lấy lòng, đôi mắt đen bóng như được bao phủ bởi một tầng sương mỏng. Ngụy Vô Tiện chưa từng tự mình chơi đùa chỗ đó, sau khi phân hóa lại được sư huynh mà mình tín nhiệm nhất an ủi vài lần, cách đây không lâu còn được cảm nhận kɧoáı ©ảʍ dục tiên dục tử lúc hoan ái, cho nên sau khi khai bao lập tức giống như ăn tủy biết vị, không nhịn được mà vội vã:

"Lam Trạm... mau tiến vào..."

Ngụy Vô Tiện vặn vẹo thắt lưng, cái miệng nhỏ phía dưới không ngừng chảy nước tí tách, hơi thở đứt quãng, mày kiếm khẽ cau, rõ ràng là đã hoàn toàn bị du͙© vọиɠ chi phối tinh thần. Một tiếng "phập" nhỏ vang lên, Ngụy Vô Tiện lập tức "a" lên sợ hãi, bấu chặt vào vai Lam Vong Cơ, có hai ngón tay bỗng nhiên đâm thẳng vào bên trong hậu huyệt ướŧ áŧ mà miết loạn. Lam Vong Cơ vừa thở dốc vừa hôn lên đôi môi ngọt ngào mềm mại của hắn, cảm thấy đầu ngón tay mình vừa chạm vào một chỗ cực kỳ non mềm, chỉ cần tùy ý nhấn một chút cũng có thể khiến vách thịt hai bên trào ra mật ngọt, khiến cho mấy đầu ngón chân của Ngụy Vô Tiện co quắp lại, vặn vẹo nhanh hơn mà phóng túng rêи ɾỉ:

"Ca ca tốt, huynh chậm một chút... đâm vào được rồi... ư..."

Lam Vong Cơ đặt một nụ hôn lên trán hắn, ngón tay miết qua chỗ kia rồi nhẹ nhàng xoa nắn, kɧoáı ©ảʍ ngứa ngáy tê dại từ mùi hương sau gáy Ngụy Vô Tiện đánh thẳng vào mặt, ngón tay cũng run lên:

"Đau sao?"

Ngụy Vô Tiện thở dốc một tiếng, hai mắt đẫm lệ, vòng chân lên quấn chặt lấy vòng eo nam nhân kia, cổ chân trần cọ cọ lên lưng y, vội vàng lắc đầu nức nở:

"Không đau, thoải mái lắm... Xin huynh, mau tiến vào đi... Ưm a a a a a a a a a a a!"

Ngụy Vô Tiện hoảng hốt la lên một tiếng, sắc mặt ửng hồng. Sư huynh của hắn như bị tin hương ngọt ngào kí©h thí©ɧ đến tột độ, cuối cùng cũng không cưỡng lại nổi chỗ kín đáo mềm mại đang đói khát kia, rút hai ngón tay vừa khuếch trương hậu huyệt ra rồi dùng dươиɠ ѵậŧ hung hăng đâm thẳng vào!

Khôn trạch dưới thân y há miệng mà cố hớp lấy một ngụm không khí, toàn thân cứng đờ. Khoảnh khắc cơ thể bị lấp đầy tạo thành kɧoáı ©ảʍ đánh thẳng lên đại não, khiến toàn thân hắn run rẩy, không rên nổi một tiếng. Bên dưới bị cự vật thô to nong rộng hết cỡ, sắc mặt có chút tái nhợt, lệ trào khóe mi mà nhíu mày lại:

"To quá..."

Lam Vong Cơ cắn lên vai hắn, thở dốc tiếng trước so với tiếng sau càng thêm nặng nề. Tính khí cương đến phát đau vừa cắm vào hậu huyệt mềm mại của tiểu Khôn trạch chưa qua cửa nhà mình đã lọt ngay vào một mật động mềm mại ướŧ áŧ, vừa ngọt ngào vừa câu dẫn, giống hệt như cái miệng nhỏ mà ra sức mυ"ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ đỏ tía.

"Xin lỗi..."

Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp bình tĩnh lại, nước mắt lã chã rơi xuống, chóp mũi phiếm hồng, lý trí đã sớm bị du͙© vọиɠ thiêu đốt chẳng còn một mảnh, hàm răng run lên, nói:

"Tự... Tự dưng lại xin lỗi..."

Lam Vong Cơ hít vào một hơi, đôi mắt trở nên tối sầm, dường như dưới đáy mắt dữ dội kia đang có một cơn sóng lớn chực chờ dâng lên nhấn chìm mọi thứ. Cánh tay đang ôm lấy eo Ngụy Vô Tiện siết chặt lại, cúi đầu hôn lên bờ môi đang mấp máy của hắn, hạ lưng xuống khó khăn rút dươиɠ ѵậŧ ra ngoài một chút rồi nói:

"Có lẽ ta... không thể nào... nhẹ một chút được."

Ngay sau đó, nam căn nóng bỏng của Càn nguyên thúc mạnh vào bên trong một phát, đâm sâu đến tận gốc!

"A... ư ư ư ư ư ư ư!"

Hai mắt Ngụy Vô Tiện mở lớn, hơi thở hỗn loạn, tiếng kêu sợ hãi cũng nghẹn ở đầu môi, hậu huyệt bị Lam Vong Cơ lấp kín không còn lấy một khe hở. Ngụy Vô Tiện luôn miệng nức nở cầu xin tha thứ, cả người run lên. Nam nhân thành thục kia nắm lấy eo hắn mà thúc mạnh từng cú từng cú một. Tay chân mềm nhũn, hai đầṳ ѵú mềm mại bị Lam Vong Cơ hết hôn mυ"ŧ lại nhay cắn, giống như đang ăn một khối bánh ngọt mềm mại vậy.

Vừa rồi trong lúc dạo đầu Lam Vong Cơ cũng đã chơi đùa hai điểm này của hắn, dùng cả tay lẫn miệng mà thưởng thức, ngậm lấy đầṳ ѵú nhỏ nhắn mà mυ"ŧ mát, sau đó dùng lưỡi liếʍ láp phía đỉnh. Mυ"ŧ đến độ Ngụy Vô Tiện liên tục nức nở xin tha, chân đạp loạn xạ trên mặt đất, bị yêu thương đến mức cả người tê dại, hai hạt đậu nhỏ mềm mại trước ngực căng cứng lên giống hệt Khôn trạch đang mang thai.

Lần trước, một người thì tức giận, người còn lại thì không tỉnh táo. Lúc này, sư huynh xem hắn như bảo bối tưởng chừng đã mất đi cuối cùng cũng tìm lại được mà ôm vào ngực, mở rộng đôi chân dài sang hai bên, thô bạo đâm vào chỗ kín đáo mềm mại mà mấy canh giờ trước vừa bị y hung hăng tách ra chà đạp một phen. Dươиɠ ѵậŧ thô to ra vào mạnh mẽ khiến Ngụy Vô Tiện không nói nên lời, nước mắt lã chã mà nức nở xin tha:

"Nhị ca ca... sư huynh... huynh đâm nhẹ một chút! Ta mới vừa khai bao, chịu không nổi đâu... A..."

Nhiều năm trôi qua như vậy, đây vẫn là người mà Lam Vong Cơ yêu nhất, cũng là người mà suốt năm năm nay không giờ phút nào mà y không tâm tâm niệm niệm. Khôn trạch đang trong tin kỳ cũng có ảnh hưởng nhất định đối với Càn nguyên, lúc này y thật sự không thể đè xuống du͙© vọиɠ của bản thân, thầm nghĩ hay là một ngụm nuốt luôn người này vào trong bụng, để hắn dung nhập cùng máu thịt mình, không bao giờ có thể tách rời.

Tấm lưng ưu mỹ cong lên một đường mềm mại, được bàn tay hữu lực vững vàng nâng lên, đung đưa theo nhịp hoan ái. Lam Vong Cơ tiến vào lần sau lại sâu hơn so với lần trước, gần như muốn đâm xuyên qua cơ thể, khiến hắn phải rên lên từng tiếng cầu xin. Đâm đến mức vách thịt đỏ ửng mềm mại được dươиɠ ѵậŧ yêu thương không còn ngứa ngáy nữa, siết chặt mυ"ŧ mát rồi thả lỏng mơn trớn theo nhịp đưa đẩy. Cái miệng nhỏ không ngừng hé ra khép lại, dâʍ ɖị©ɧ trong suốt nhuộm ướt bắp đùi trắng mịn, vừa da^ʍ mỹ lại vừa phóng đãng không chịu nổi.

Bỗng nhiên, đầu dươиɠ ѵậŧ theo nhịp thúc vào chạm đến một khối thịt mềm mại. Hơi thở của Ngụy Vô Tiện lập tức cứng lại, sau đó điên cuồng mà giãy giụa:

"Chỗ đó... A! Đừng mà...! Lam Trạm!"

Người này từ đầu đến giờ vô cùng nhu thuận, chẳng hiểu vì sao lúc này lại hoảng loạn như thế. Khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi đến mức tái nhợt, dường như bị khí tức của Càn nguyên làm cho chết khϊếp. Thắt lưng dùng lực lui về phía sau, dươиɠ ѵậŧ đang cắm bên trong cơ thể cũng theo động tác đó mà hơi trượt ra ngoài.

"Ngụy Anh!"

Lam Vong Cơ ôm chặt hắn vào lòng, thở một tiếng nặng nề, cố gắng nhẫn nhịn, thấp giọng hỏi:

"Đệ sao thế... Đau lắm à?"

Ngụy Vô Tiện run rẩy vùi đầu vào l*иg ngực y, lẩm bẩm:

"Không... không đau..."

Lam Vong Cơ hỏi tiếp:

"Vậy sao lại sợ như thế?"

Ngụy Vô Tiện khẽ há miệng, hình như chính bản thân hắn cũng có chút mờ mịt, hai mắt đỏ bừng mở lớn, khàn khàn nói:

"Ta không biết... Nơi đó chưa từng chạm qua... Ta... Ta sợ lắm..." Hắn run run vòng tay ra sau gáy Lam Vong Cơ, không ngừng xoa nắn: "Nói chung là cảm thấy... rất kỳ lạ."

Lam Vong Cơ suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng hiểu rõ. Dựng khang là chỗ tư mật nhất của Khôn trạch, y cũng chưa từng tiến vào nơi đó của Ngụy Vô Tiện, đương nhiên là hắn không thể quen thuộc ngay được, huống hồ đó còn là chỗ sâu nhất mà khí tức của Càn nguyên và Khôn trạch hòa hợp với nhau. Theo như lời Ôn Tình nói, tuy rằng hiện tại Ngụy Vô Tiện có thể gần gũi với y, nhưng sự ghét bỏ cùng sợ hãi khí tức của Càn nguyên đã khắc sâu vào xương cốt. Lúc này y vừa chạm đến cung khẩu, muốn tiến vào dựng khang, không khác gì trần trụi bày ra khát vọng muốn đem Khôn trạch dưới thân nắm trong lòng bàn tay mà tùy ý chà đạp. Mà khi ấy, đối phương chỉ có thể nằm im không chút phản kháng mặc y muốn làm gì thì làm. Hệt như con thú nhỏ mang trên mình vết thương chồng chất vết thương, lúc trước từng bị ức hϊếp một phen, tuy trong lòng cho phép bản thân ỷ lại lần nữa, nhưng thân thể lại không thể buông xuống được, cho nên chỉ dám siết chặt móng vuốt, đôi mắt to tròn đen nhánh mở lớn, trốn vào bụi cỏ mà nhìn người.

Trái tim Lam Vong Cơ mềm xuống, cũng không cử động nữa. Y khẽ thở dốc một hơi rồi hôn lên trán Ngụy Vô Tiện, kiên nhẫn nói:

"Đừng sợ, ta tiến vào nơi này để đánh dấu đệ thôi."

Ngụy Vô Tiện vẫn vùi mặt trong ngực y, buồn bực "à" lên một tiếng:

"Nhưng mà lạ lắm ấy... huynh vừa chạm đến là ta đã sợ rồi."

Lam Vong Cơ vuốt ve tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của hắn, cảm giác người trong ngực mình đã được an ủi một chút. Vòng tay đang ôm y cũng siết chặt hơn, vầng trán mướt mồ hôi cọ cọ vào hõm cổ, đáng thương chết đi được. Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát, tuy chuyện này rất khó nói, nhưng cuối cùng y vẫn đỏ ửng vành tai mà giải thích:

"Chỗ này gọi là dựng khang, ta cần... tiến vào bên trong... thành kết."

Lúc ấy mới coi như là chân chính đánh dấu, đẩy lùi tình nhiệt của hắn.

Ngụy Vô Tiện "ồ" lên một tiếng, cuối cùng cũng hiểu ra, nâng đôi mắt đen láy lên, cánh môi bị hôn có chút sưng đỏ khẽ động:

"Bắn ở bên trong, có thể làm ta mang thai phải không?"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện lưu luyến mà hôn lên làn da ướt đẫm mồ hôi của Lam Vong Cơ, chớp chớp mắt cười nói:

"Cách đây mấy năm, ta đọc được trong sách."

Lam Vong Cơ: "Ừ..."

Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp:

"Phải tiến vào mới tính là đánh dấu đúng không?"

Lam Vong Cơ: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện suy tư trong chốc lát, sau đó ánh mắt lóe lên, nói:

"Vậy tiến vào chỗ đó xong, từ nay về sau... ta chính là Khôn trạch của sư huynh phải không?"

Khóe môi Lam Vong Cơ giật giật, một lúc lâu sau, y dịu dàng mà nhìn hắn, mềm giọng "Ừ" một tiếng. Ngụy Vô Tiện lập tức nở một nụ cười, ánh mắt lấp lánh, thắt lưng đang căng lên cũng thả lỏng ra, cánh tay ướt đẫm mồ hôi cùng bắp đùi còn khẽ run rẩy cuốn chặt lấy Lam Vong Cơ:

"Vậy huynh tiến vào đi!"

Lam Vong Cơ tựa trán lên trán hắn, nói:

"Không phải đệ sợ sao?"

Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, vô cùng kiên định nói:

"Không sao hết, huynh đâm mạnh một chút cũng được."

Lam Vong Cơ vốn dĩ còn định nói gì đó, lại thấy Ngụy Vô Tiện hít sâu, rên nhẹ một tiếng, lùi người lại khiến dươиɠ ѵậŧ đang cắm phía sau trượt ra. Tiếp đến, hắn lật úp người xuống, ánh mắt đẫm lệ mông lung nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ vừa phối hợp theo nâng người dậy. Sau đó, Ngụy Vô Tiện tự mình tách hai cánh mông ra, để lộ cái miệng nhỏ giữa kẽ mông đã bị thao đến đỏ ửng, cố gắng chịu đựng cảm giác dịch thể không ngừng tí tách chảy từ cái lỗ nhỏ đó, mở rộng hai chân, liếʍ liếʍ môi, sắc mặt phiếm hồng cười nói:

"Dùng tư thế này đi, huynh đặt ta dưới thân... Nếu ta động đậy thì huynh đè nghiến ta lại, vậy thì ta sẽ không phản kháng được nữa."

Ngụy Vô Tiện muốn y tiến vào, nhưng lại sợ mình giãy giụa làm y bị thương...

Trên bờ mông căng tròn trắng mịn in đầy dấu tay, vòng eo thon gọn hạ thấp xuống, hông nhấc cao lên tạo thành một đường cong ưu mỹ, mà trên điểm cao nhất của vòng cung đó chính là hai cánh mông đầy đặn cong vυ"t, còn bị mấy ngón tay thon dài cố tình banh rộng ra. Đuôi tóc tán loạn, tuyến thể ngọt ngào mềm mại cùng kẽ mông đỏ bừng ướŧ áŧ đều phơi bày hết ra, không chút phòng bị nào. Hắn giống như toàn tâm toàn ý phó thác, từ thể xác đến tâm ý đều giao cả cho sư huynh nhà mình.

Ngụy Vô Tiện từ trước đến nay đều như vậy, vô cùng chân thành nhiệt liệt, lại thẳng thắn chủ động. Sau khi thích một người, dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ lại có thêm vài phần phóng đãng mị hoặc, mỗi lời hắn nói, mỗi việc hắn làm, ngay cả thánh nhân cũng không chống cự nổi. Lam Vong Cơ hít vào một hơi, mùi hương của Khôn trạch phiêu tán khắp nơi trong không khí chui vào khoang mũi y, tính khí dưới thân lập tức cương đến phát đau. Lúc này y có một ham muốn tột độ, muốn đè chặt tiểu bảo bối đang bị du͙© vọиɠ quét lên người một lớp mật ngọt xuống dưới thân mình mà hung hăng đâm vào, sau đó dùng sức mà thao đến khi nào hắn khóc lên thành tiếng mới thôi.

Ngón tay chai sạn túm lấy núʍ ѵú trước ngực Ngụy Vô Tiện mà mân mê, khiến đầṳ ѵú dựng thẳng đứng lên. Thắt lưng Ngụy Vô Tiện mềm nhũn, chỉ cảm thấy khuôn ngực ướt đẫm mồ hôi của nam nhân phủ lên lưng mình, cảm giác an tâm giống hệt mỗi lần được người thương ôm vào trong lòng, cổ họng khẽ run lên, thanh âm nỉ non cầu khẩn:

"Lam Trạm, huynh nhanh lên... Ưm!"

Lam Vong Cơ hạ thắt lưng xuống, tay phải giữ lấy eo, tay trái mở rộng bắp đùi Ngụy Vô Tiện ra, "phập" một tiếng đâm thẳng vào bên trong, trực tiếp khiến chân cẳng Ngụy Vô Tiện mềm nhũn, sắc mặt lập tức ửng hồng, hoảng hốt mà "a" lên một tiếng. Khí tức của Càn nguyên lúc này không bị đè nén nữa, giống hệt một con mãnh thú xông đến bao vây lấy Ngụy Vô Tiện, khiến cho hắn kinh hãi phát hiện được, hóa ra từ nãy đến giờ người này cố ý thu liễm, cho nên mới không khiến hắn run rẩy cả người. Nhưng giờ phút này chẳng còn gì kìm hãm được nó nữa, cứ thế ùn ùn mà dâng lên, tràn ra khắp nơi!

Chẳng hiểu sao trong lòng Ngụy Vô Tiện lại có chút khẩn trương, hậu huyệt theo đó mà siết chặt lại. Cự vật hung dữ của sư huynh nhà mình vẫn tiếp tục đâm sâu vào bên trong, khiến cho toàn thân Ngụy Vô Tiện cứng đờ, chớp mắt một cái đã bị đâm đến khối thịt mềm mại không thể để người khác đυ.ng vào kia. Sự tê dại từ trong xương cốt lan khắp tứ chi, cả người mềm nhũn, đến đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi, bị Lam Vong Cơ bắt

lấy cố định trên đỉnh đầu. Hắn mềm giọng kêu lên:

"Sư huynh..."

Hơi thở của Lam Vong Cơ dừng lại sau vai hắn, dường như thấy được hình xăm hoa da^ʍ bụt chẳng biết từ khi nào đã lẳng lặng nở rộ. Y nhẹ nhàng đặt môi lên đầu nhụy của đóa hoa ấy, cũng chính là khối thịt mềm mại bên trên tuyến thể của Khôn trạch. Màu đỏ thắm lẫn chút ánh vàng, cánh hoa tròn đầy, bên trên phủ một tầng mồ hôi mỏng, trong khoảnh khắc khiến đóa hoa sống động hẳn lên, nhất là tuyến thể nằm ở đầu nhụy hoa kia, tin hương ngọt ngào lan tỏa, mị hoặc câu dẫn. Hơi thở của Lam Vong Cơ trở nên dồn dập, mê mẩn mà ngậm lấy khối thịt đó. Vành mắt Ngụy Vô Tiện nóng lên, kɧoáı ©ảʍ đắm say khiến khóe môi hắn run rẩy, hơi thở tán loạn:

"Chỗ đó... Lam Trạm..."

Nhưng lần này hắn chẳng thể động đậy dù chỉ một chút, qυყ đầυ của dươиɠ ѵậŧ căng cứng nhấn nhấn vào cung khẩu, chỗ đó nhu nhuyễn giống hệt như đậu hũ non, lối vào vừa mềm lại vừa nhỏ, ngây ngô mềm mại. Nhớ lại kích thước tính khí của Lam Vong Cơ, chỉ sợ nhét được một nửa qυყ đầυ cũng đã khó rồi.

"Đừng sợ."

Lam Vong Cơ giữ lấy cổ tay hắn, thanh âm thật dịu dàng, nhưng động tác dưới thân lại chẳng chút lưu tình. Qυყ đầυ đâm thẳng vào cung khẩu, làm cho Ngụy Vô Tiện hét lên một tiếng, thắt lưng buông thõng giống hệt một phiến lá rụng, nước mắt ào ào rơi xuống, nước bọt tràn ra từ khóe miệng không thể khép lại, cả người co rúm, đáng thương vô cùng:

"Sư huynh... Huynh dịu dàng một chút... Chỗ đó của ta lần đầu tiên... Ta..."

Lam Vong Cơ "ừm" một tiếng, cúi đầu cắn lên "nhụy hoa" của bông da^ʍ bụt đỏ kia, tính khí đâm sâu vào trong cung khẩu. Dùng phần đầu đã rỉ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà cọ xát cái miệng thịt non mềm đó, cảm nhận rõ ràng dâʍ ɖị©ɧ từ bên trong dựng khang không ngừng tuôn ra rồi tí tách chảy xuống.

Cái miệng nhỏ trong chỗ sâu nhất hẹp nhất này, từ lúc sư đệ y phân hóa thành Khôn trạch, đã định trước chỉ có thể để y tiến vào bên trong, chiếm đoạt toàn bộ. Nam căn cọ xát ở cung khẩu một lúc, chất lỏng trơn nhớt ấm nóng không ngừng chảy ra, nhuộm ướt từng mạch máu đang đập thình thịch trên thân dươиɠ ѵậŧ to lớn.

"Ưʍ..."

Ngụy Vô Tiện cắn môi, vành mắt đỏ ửng, từng giọt lệ tràn khỏi khóe mi lăn thẳng xuống. Sống lưng dẻo dai cong xuống thành một vòng cung, mông tròn nhấc cao, thân thể cường tráng săn chắc của Lam Vong Cơ áp sát phía sau, dươиɠ ѵậŧ thô to mỗi lần đâm vào như muốn ghim sâu hắn xuống đất. Khí tức Càn nguyên bá đạo tràn ngập không gian, hòa cùng với tin hương nồng đậm. Cự vật nóng rẫy không ngừng miết qua cái miệng nhỏ, kí©h thí©ɧ khoang sinh sản của Ngụy Vô Tiện dần mở ra, phần đầu đã lọt được vào bên trong. Kɧoáı ©ảʍ to lớn hòa cùng với nỗi sợ hãi mơ hồ khi chỗ tư mật nhất bị xâm chiếm kí©h thí©ɧ đại não Ngụy Vô Tiện, khiến đầu óc hắn trống rỗng mơ hồ. Hắn rêи ɾỉ không ngớt, dương căn phía trước chưa cần ai chăm sóc đã phóng thích ra một mảnh nhầy nhụa.

Cự vật thô to kia lui ra ngoài một chút, sau đó dùng hết sức mà mạnh bạo đâm thẳng vào trong cung khẩu!

Ngụy Vô Tiện "a" một tiếng thét lớn, hai chân bị Lam Vong Cơ mở rộng hơn, nằm rạp hẳn xuống, đầṳ ѵú ướt sũng cọ xát vào y phục lót ở bên dưới, tê dại đến ngây ngất.

Qυყ đầυ thô bạo tiến hẳn vào trong cung khẩu, khiến cái miệng nhỏ hẹp ấy căng ra hết cỡ, không chừa lại một khe hở, dịch thể nóng ấm bị chặn hết trong khang nội. Vách thịt bên trong dựng khang đặc biệt mềm mại, phấn nộn ướŧ áŧ đến mức chỉ cần chọc nhẹ một chút thôi sẽ chảy ra đầy dâʍ ɖị©ɧ trong suốt trơn nhớt.

"Ngụy Anh, đừng sợ."

Lam Vong Cơ nhẫn nhịn thở dốc, lặp lại một lần nữa. Y bị vách thịt lẫn cái miệng nhỏ của dựng khang mυ"ŧ chặt đến mức sắp phát điên rồi. Bên trong mềm mại ẩm ướt, quyến rũ vô cùng, mùi hương ngọt ngào phảng phất nơi đầu mũi làm ý chí của y dần tan rã. Lam Vong Cơ không nhịn được nữa, thô bạo đến cực điểm mà há miệng cắn mạnh xuống tuyến thể của Khôn trạch dưới thân.

"Nhị ca ca! Nhẹ... ư ư ư... Sâu quá.... Rất...."

Ngụy Vô Tiện há hốc miệng, sắc mặt ửng hồng, hàm răng run lẩy bẩy va vào nhau, khóc đến mức hít thở không thông. Cung khẩu riêng tư nhất trong thân thể bị người ta xem như nơi thường xuyên đυ.ng đến mà đâm vào rút ra liên tục, làm cho bên trong dựng khang ngày càng mυ"ŧ chặt hơn, hệt như một bàn tay phóng túng nhất định phải kẹp chặt cái vật nóng rẫy kia lại. Hắn trăm triệu lần không nghĩ rằng Lam Vong Cơ sẽ tiến vào hung ác như vậy, cũng hoàn toàn coi thường lực hấp dẫn của dựng khang đối với Càn nguyên.

Dựng khang là nơi mà Càn nguyên tiến vào thành kết, sau khi Càn nguyên phóng thích xong, toàn bộ sẽ được giữ lại bên trong chờ thụ thai. Khôn trạch chỉ cần bị thao mở dựng khang một lần, đồng nghĩa với việc từ nay về sau lúc nào cũng có thể mở rộng thân thể để người ta chơi đùa. Càn nguyên sẽ ngày ngày đêm đêm muốn lúc nào làm lúc đó, tách rộng chân Khôn trạch của mình ra mà thao lộng đến khi khí tức của bản thân ngấm sâu vào từng tấc da thịt. Từ đó về sau, không ai ngoài Càn nguyên đó có thể đi vào mà xâm chiếm được nữa.

"Sư huynh... A...."

Dươиɠ ѵậŧ rút ra cắm vào tuy có thể làm giảm bớt sự tê dại ngứa ngáy, nhưng bị nam căn to lớn của Càn nguyên thô bạo mà nghiền qua, cung khẩu chật hẹp bị cưỡng ép mở ra, vách thịt bên trong bị mạnh mẽ đâm chọc, Ngụy Vô Tiện gần như không thở nổi nữa. Mỗi lần nó đâm vào cung khẩu non mềm, hắn cảm nhận rõ ràng từng thớ gân xanh nổi lên trên cự vật hung tợn kia. Y dường như còn muốn trêu chọc hắn, miết qua miết lại, đâm đến mức toàn thân hắn tê dại, run rẩy như bông lúa trước gió. Dịch thủy không ngừng tí tách chảy xuống dưới thân, khiến cho hai bắp đùi của hắn cũng thấm đẫm mùi hương ngọt ngào, khıêυ khí©h Càn nguyên đang đè trên người hắn càng thêm dùng sức, mỗi lần thúc vào đều tiến thẳng đến chỗ sâu nhất. Ngụy Vô Tiện lúc này chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở đứt quãng, đáng thương đến cực điểm:

"Ta bị huynh thao chết mất... Sâu quá... quá... ư ư ư... Nhẹ một chút... Xin huynh đấy...."

Dịch thủy theo từng đợt rút ra đâm vào mà tuôn đầm đìa, mùi hương ngọt ngào của Khôn trạch như thấm vào trong xương tủy. Người trong ngực giống hệt một trái chín mọng nước, vừa thơm lại vừa mềm, dư vị tiêu hồn thực cốt, bị thao đến mức phóng đãng mà rêи ɾỉ, từng tiếng nỉ non da^ʍ dật vang vọng khắp sơn động. Thanh âm của nam nhân dưới thân y vốn rất trong trẻo, lúc này bị du͙© vọиɠ biến thành tiếng nức nở khàn đυ.c, hệt như một khối đường bị nấu chảy. Mỗi lần Lam Vong Cơ thúc vào, giọng nói ấy còn mang theo vài tia âm mũi, vô cùng đáng thương kêu lên "Nhị ca ca" mà cầu tha thứ. Giống hệt như thiếu niên mười sáu tuổi năm đó ngoan ngoãn bị y đặt dưới thân, dùng khí tức thành thục của mình hoàn toàn chiếm lấy.

"Lam Trạm... đừng sâu như vậy mà... Sư huynh..."

Da đầu Lam Vong Cơ run lên, cắn mạnh vào sau gáy hắn, cảm nhận hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng, khiến y muốn một ngụm nuốt hắn vào bụng. Mỗi lần y nhẹ nhàng cắn xuống, bên dưới Ngụy Vô Tiện lại mẫn cảm mà mυ"ŧ chặt lại, khiến y suýt nữa thì phát điên. Dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong như dòng suối không khống chế được tí tách chảy ra ngoài, Lam Vong Cơ lại càng thêm thô bạo mà đâm vào hậu huyệt tê dại, làm cho cái miệng nhỏ nhắn khuất phục mà co rúm lại. Người dưới thân bị thúc đến phát run, không kêu nổi một tiếng, cuối cùng bị y túm lấy hai bên đùi mà bóp mạnh, đâm vào sâu hơn nữa.

Đóa hoa màu đỏ thắm như ẩn như hiện trước mắt, mơ hồ lay động. Mồ hôi giống như chất kí©h thí©ɧ khiến nó nở rộ trên bờ vai trắng nõn, đẹp đến kinh tâm động phách. Lam Vong Cơ say mê mà ngắm, hô hấp càng thêm nặng nề, kéo cái cằm Ngụy Vô Tiện lại rồi hôn lên môi hắn. Trong tiếng "a" hoảng hốt của Ngụy Vô Tiện, dươиɠ ѵậŧ lại thúc sâu vào bên trong, khiến cho người dưới thân y trợn trừng hai mắt, đầu ngón chân co quắp lại, đạp xuống mặt đất. Nếu như làm trên giường thì không chừng đã sớm khiến khung giường nát vụn rồi.

Bị người ta thô bạo đâm thẳng vào cung khẩu đúng là quá mức kí©h thí©ɧ, Ngụy Vô Tiện lớn tiếng nức nở, giống hệt một cái bánh bao nhỏ đáng thương. Mấy đầu ngón tay trắng nõn bấu chặt lên lưng Lam Vong Cơ mà cào, nhưng hành động này không hề có lực sát thương, cùng lắm chỉ để lại trên tấm lưng rộng kia vài vết ửng đỏ mà thôi. Hàm răng suýt chút nữa cắn nát cánh môi Lam Vong Cơ cũng bị ép mở ra để cái lưỡi luồn vào, cổ tay thì bị nam nhân kia túm chặt. Da thịt va vào nhau, tiếng nước "nhép, nhép" vang lên, hòa cùng với tiếng rêи ɾỉ phóng đãng ngắt quãng, tạo thành một khúc da^ʍ ca mị hoặc vô cùng.

Lần này Lam Vong Cơ đúng là dốc hết sức mà làm, thô bạo như thể muốn nuốt gọn hắn đến nơi. Hắn càng ngọt ngào cầu xin thì y lại càng mạnh mẽ chiếm đoạt. Tiếng nức nở nghẹn ngào hệt như tiếng mèo con, hai bắp chân trắng mịn lưu đầy dấu vết hoan ái, phía trong đùi non bị miết đến đỏ ửng lên, không biết bao nhiêu lần bị người ta thô bạo túm lấy mở rộng ra mà thảo phạt.

Ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© đốt cháy mỗi tấc da thịt rồi mãnh liệt lan vào trong phế phủ. Hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn quýt lấy nhau, lăn lộn trên mớ quần áo ướt đẫm mồ hôi, tiếng nỉ non rêи ɾỉ phóng đãng vang vọng trong thạch động chính là minh chứng cho trận hoan ái kịch liệt vô cùng này.

______///_______

Ăn sángggggg nhà mình ơiiiiii