Chương 2

2.

Tình triều vốn dĩ còn kịch liệt kéo dài, nhưng sau khi kết thúc một lần hoan ái, dù ít hay nhiều cũng sẽ ngoại lệ mà rút đi một chút. Ngụy Vô Tiện bị người ôm chặt vào lòng, vật ở bên trong hắn vẫn còn căng trướng, làm cho hắn tuy rằng xương khớp rã rời nhưng hai má vẫn phiếm hồng, đem khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi mà vùi vào trong ngực Lam Vong Cơ, trong lòng đều là sự thỏa mãn khó hiểu cũng kɧoáı ©ảʍ tràn ngập.

Nhưng mà, dư âm ngọt ngào kia còn chưa chấm dứt thì đã im lặng bị chặt thành từng mảnh.

Ngụy Vô Tiện thầm hạ quyết tâm, bàn tay không một tiếng động mà xoa nhẹ ấn đường của Lam Vong Cơ, giương mắt bình tĩnh mà nhìn y. Khuôn mặt của nam nhân này vẫn giống hệt trong trí nhớ của hắn, anh tuấn vô song, ngay cả động tác đem mười đầu ngón tay của hai người đan chặt vào nhau cũng không khác xưa, khiến trái tim Ngụy Vô Tiện cũng mềm đi vài phần, suýt chút nữa khiến hắn cái gì cũng không thèm quản, cũng không muốn cố gắng gì nữa, đem tất cả mọi thứ vứt ra sau đầu. Người này khi khép mắt lại đầu mày cũng không nhíu chặt như khi nãy nữa, đến khuôn mặt cũng yên ổn mà giãn ra, giống như là đã thực sự chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Ngụy Vô Tiện nhìn y một lúc lâu, lưu luyến không rời. Cuối cùng vẫn cắn môi ngồi dậy, đem công lực vừa dồn vào mấy đầu ngón tay tản đi, khó khăn mà nhấc hai chân đã bủn rủn của mình lên. Sự xuất hiện của Lam Vong Cơ đúng là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch mà hắn khổ công tính toán. Cho nên sáng ngày hôm nay phải cự tuyệt coi như không quen biết, tuy là chuyện bất đắc dĩ, nhưng nhất định phải làm.

Thế nhưng không biết sao lại...

Ngụy Vô Tiện dùng quần áo mà lau qua loa khuôn mặt nóng bừng ướt đẫm mồ hôi, ngưng thần định khí, tự nhủ với chính mình là tạm thời không cần quản nhiều như vậy. Nhưng mà hắn vừa muốn đứng dậy, hai bắp đùi liền run rẩy đến lợi hại, càng không thể bỏ qua chất lỏng trắng đυ.c đang không ngừng chảy ra từ cái miệng nhỏ vừa bị yêu thương đến mềm rục giữa hai khe mông, khiến cho Ngụy Vô Tiện trợn mắt đỏ mặt dùng khăn vải tùy tiện lau qua loa vài cái, cười một tiếng:

"Đây đúng là..."

Chết mất thôi!

Tiếng mặc quần áo sột soạt rất nhỏ cuối cùng cũng dừng lại, Ngụy Vô Tiện lấy chìa khóa từ trong quần áo của Lam Vong Cơ ra, nghĩ ngợi một chút lại vẫn thấy không yên tâm, liền cầm quần áo phủ lên người người ta.

Hành lang của khách điếm cũng không dài, nhưng mà đêm đã khuya, Ngụy Vô Tiện lại không thắp đèn, chỉ có thể nương theo ánh trăng lờ mờ mà thong thả bước từng bước về phía trước. Lần này Lam Vong Cơ cùng người của ba tiêu cục đến đây, sáu gian phòng gần như đều đã chật ních. Chỉ duy nhất gian phòng ở cuối hành lang này là giống như gian phòng của Lam Vong Cơ, chỉ có một người ở.

"Lách cách."

Tiếng mở khóa vang lên, Ôn Ninh lập tức từ trên giường đứng dậy, cảnh giác thấp giọng nói:

"Ai đấy?"

Băng vải che kín mắt bị mở ra, Ôn Ninh sau khi thấy rõ người trước mặt thì kinh ngạc nói:

"Ngụy công tử, người..."

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng đem xiềng xích đang trói chặt cổ tay cùng với cổ chân gã mở ra, gật đầu nói:

"Có đi được không?"

Ôn Ninh gật gật đầu:

"Đi được."

Gã nhìn Ngụy Vô Tiện người đầy mồ hôi, khuôn mặt phiếm hồng. Thân là Trung dung, gã cũng khó có thể ngửi ra tin hương của Khôn trạch, cuối cùng không nhịn được chỉ có thể nghi ngờ hỏi:

"Bên ngoài đã đánh tới đây rồi sao?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện vội ho một tiếng, chấm dứt chủ đề này, nói:

"Còn đi được là tốt. Ngươi bị bắt lại, tỷ tỷ của ngươi suýt chút nữa thì đem ta xẻo thịt. Mau mau theo ta, ta mang ngươi trốn ra ngoài trước."

Nghe thấy hắn nói vậy, Ôn Ninh xấu hổ mà cúi gầm mặt. Ngụy Vô Tiện nhìn gã từ trên xuống dưới hai vòng, nói:

"Không làm mất ngọc bội chứ?"

Khuôn mặt Ôn Ninh ngay lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói:

"Ngọc, ngọc bội bị lấy đi rồi."

Thứ đồ chơi nhỏ này dù sao cũng là mẫu thân để lại cho hắn, Ngụy Vô Tiện cười không nổi, lập tức có chút nóng nảy, nói:

"Lấy đi? Kẻ nào lấy?"

Ôn Ninh đáp:

"Chính là cái vị..."

"Kẻ nào?"

Ngụy Vô Tiện thấy miệng gã mở lớn, nhưng lại không nói cho hết câu, giống như là đột nhiên bị đông cứng vậy. Cuối cùng hắn vẫn nhịn không được, lấy đại cuộc làm trọng mà túm lấy gã, nói:

"Quên đi, chạy trước rồi nói sau."

Nhưng bị kéo một phát như vậy mà Ôn Ninh không hề động đậy chút nào, giống như bị thứ gì đó ghim chặt tại chỗ. Đầu ngón tay Ngụy Vô Tiện khẽ run lên, mạch máu hai bên thái dương giống như có dự cảm không lành mà đập thình thịch, đưa mắt xuống bên cạnh chân mình. Một viên đá nhỏ trơn nhẵn không biết bị ai búng vào trong phòng, không một tiếng động xé gió mà lao tới, hoàn toàn bỏ qua hắn, nhắm thẳng vào huyệt đạo của Ôn Ninh.

Khuôn mặt đỏ bừng của Ôn Ninh căng cứng, giống như sắp chết đến nơi, nhưng một câu cũng không nói được, chỉ có thể một đường thẳng tắp mà nhìn về phía sau lưng hắn.

"..."

Ngụy Vô Tiện khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, da đầu tê dại như bị kéo căng, không dám quay lại.

Không biết từ khi nào mà hơi thở của người phía sau đã cách hắn thật gần, rõ ràng là còn chưa chạm vào nhau, nhưng từng đợt khí tức của Thiên càn thanh lãnh quen thuộc lại nhẹ nhàng mà chui vào mỗi tấc da thịt của hắn, khiến cho địa phương tư mật của Khôn trạch vừa mới trải qua giao hợp theo bản năng mà bắt đầu run rẩy. Lúc này hắn gần như là dựa vào ý chí mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được thân thể bủn rủn.

"Là vì chuyện này sao?"

Lam Vong Cơ dán vào bên tai hắn, thấp giọng lên tiếng. Rõ ràng chỉ có năm chữ hết sức bình thường, nhưng giọng nói kia lại lạnh lùng đến cực điểm.

____///____

Lần đầu edit cổ trang võ hiệp ABO

Mọi người góp ý thẳng tay nhé