Chương 30

30.

Chất lỏng trắng đυ.c đặc sệt nhét đầy bên trong dựng khang, tính khí sau khi phóng thích đã mềm xuống, hai người một thân mồ hôi ướt rượt ôm chặt lấy nhau. Ngụy Vô Tiện than nhẹ một tiếng, vùi đầu vào sâu trong l*иg ngực của Lam Vong Cơ thêm chút nữa, nhìn thấy mạt ngạch được buộc trên cổ tay mình sau khi hoan ái, trong lòng sinh ra vài tia hạnh phúc ngọt ngào không nói nên lời. Hắn cảm thấy Lam Vong Cơ khẽ động đậy, hình như là muốn nhấc người dậy rút ra, đôi chân dài của Ngụy Vô Tiện lập tức kéo lại, đè người về vị trí cũ, khàn khàn nói:

"Ở bên trong thêm chút nữa đi, ta thích huynh cắm sâu như vậy."

Đây chính là sự khác biệt khi tay chân hụt hẫng bừng tỉnh từ cơn mơ trong suốt năm năm qua, sức nặng đang đè lên trên người hắn là lời cam đoan chân thật nhất.

Khóe môi Lam Vong Cơ khẽ giật giật, cuối cùng cũng thở nhẹ một tiếng, cố gắng hết sức để không đè hẳn lên người Ngụy Vô Tiện.

"Mạt ngạch này... là thứ nhà các huynh dùng để làm tín vật sao?" Ngụy Vô Tiện nhắc lại lời Lam Vong Cơ vừa nói với hắn khi nãy, cười nói: "Nếu như vậy tại sao trước đây huynh không đưa nó cho ta?"

Lam Vong Cơ "ừ" một tiếng, vuốt ve tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của hắn, nhàn nhạt nói:

"Phải được trưởng bối đồng ý, sau đó định ra ngày thành thân, rồi mới có thể đem mạt ngạch tặng cho người mình xác định cả đời ở bên."

Năm mười tám tuổi, Lam Vong Cơ xuống núi cũng vì muốn làm chuyện này. Đáng tiếc khi quay lại thì sư phụ bị gϊếŧ, sư đệ mất tích, nhiều năm trôi qua vẫn không có cơ hội tặng cho hắn. Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người, trong lòng có chút suy đoán mơ hồ:

"Vậy bây giờ đưa cho ta, có nghĩa là..."

Lam Vong Cơ gật đầu một cái, ánh mắt đặc biệt mềm mại:

"Ta tiện đường quay về Cô Tô một chuyến để gặp thúc phụ... Người đồng ý rồi."

Trái tim Ngụy Vô Tiện lập tức mềm nhũn như nước, thầm nghĩ thảo nào về muộn như vậy. Đường từ Võ Lâm Minh về Cô Tô không thể nào dùng chữ "tiện" mà hình dung được, cho dù vung roi thúc ngựa thì cả đi cả về cũng phải mất hai mươi ngày, Lam Vong Cơ hôm nay trở lại coi như là sớm lắm rồi. Tim hắn đập thình thịch trong l*иg ngực, nhưng ngoài miệng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

"Lam nhị công tử huynh học xấu nhé, cũng không thèm hỏi trước xem ta có đồng ý thành thân với huynh hay không sao?"

Lam Vong Cơ im lặng trong chớp mắt, hàng mi khẽ run, nói:

"Nhưng mà vừa rồi đệ mới gọi ta..."

Y nói được một nửa lại không nói tiếp nữa, chỉ hơi nhếch môi. Đôi mày kiếm của Ngụy Vô Tiện lập tức nhướng lên, cố ý trêu y:

"Gọi huynh là gì? Sư huynh? Lam nhị ca ca? Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ lẳng lặng mà nhìn hắn, hàng mi dài rũ xuống che đi phần nào tia sáng nhỏ vụn nơi đáy mắt, nhưng chẳng hiểu sao Ngụy Vô Tiện vẫn nhìn ra vài tia tủi thân theo kiểu "vừa triền miên một đêm mà người đã vội bội tình bạc nghĩa". Đợi thêm một lúc, Lam Vong Cơ lại khẽ nhếch môi, vành tai đỏ ửng, thấp giọng chậm rì rì nói:

"Vừa rồi đệ mới gọi ta, đệ gọi..."

"Phu quân!"

Ngụy Vô Tiện cười khanh khách mà hôn chụt lên môi y một cái, giọng nói còn cố tình mềm xuống nũng nịu gọi một tiếng, cuối cùng cũng không nỡ trêu chọc cái con người dễ xấu hổ này nữa. Hắn lập tức cảm thấy trái tim trong l*иg ngực đang kề sát mình đập thật nhanh, ánh mắt Lam Vong Cơ sáng rực, nhẹ nhàng đáp lời rồi dịu dàng hôn lên môi hắn:

"Ơi..."

Mạt ngạch hoa văn mây cuộn quấn quanh mấy đầu ngón tay đang đan chặt vào nhau, giống như muốn đem hai người họ buộc lại với nhau, một đời một kiếp, mãi không xa rời.

Được người ta hầu hạ tắm rửa đúng là vô cùng sảng khoái, Ngụy Vô Tiện lười biếng mà dựa vào l*иg ngực Lam Vong Cơ, như có như không mà chơi đùa với mạt ngạch bị người ta cố chấp đòi buộc vào cổ tay mình, hỏi:

"Thúc phụ huynh đồng ý dễ vậy sao?"

Dựa vào những gì hắn biết trong quá khứ, vị này chính là người cổ hủ cứng nhắc nhất Lam gia, không có khả năng buông lỏng cảnh giác với một người chưa bao giờ gặp mặt, thế mà lại còn để Nhị thiếu gia bảo bối nhà lão cưới mình vào cửa. Lam Vong Cơ dùng khăn vải lau khô tóc hắn, nói:

"Thúc phụ từng gặp đệ rồi."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, tí nữa thì đứng phắt dậy:

"Cái gì cơ?"

Lam Vong Cơ nói:

"Gặp lúc đệ bốn tuổi."

Ba hồn sáu vía vừa bị dọa cho bay mất của Ngụy Vô Tiện trở về chỗ cũ, thầm nghĩ: nguy hiểm quá trời ạ, còn tưởng bị người ta âm thầm nhìn chằm chằm cơ.

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi:

"Ơ, tại sao lại gặp ta lúc bốn tuổi?"

"Một năm trước khi sư phụ tìm thấy đệ, thúc phụ đã phát hiện ra đệ rồi." Lần này Lam Vong Cơ trở về cũng mới biết được ngọn nguồn mọi chuyện, nói: "Thúc phụ người có quen biết... với đa nương chúng ta."

Lam Vong Cơ trước nay luôn lời ít ý nhiều, nói vài câu ngắn ngủi đã tóm tắt toàn bộ sự việc. Ngụy Vô Tiện nghe thấy thì mất một lúc lâu mới kịp hiểu ra hai chữ "đa nương" này là nói phụ mẫu mình, Lam Vong Cơ gọi theo hắn mà thôi. Trái tim Ngụy Vô Tiện nóng lên, vui một tí lại bắt đầu nói nhảm:

"Thúc phụ người biết đa nương ta sao? Như vậy ta có thể hỏi người những chuyện về đa nương được không, ta đúng là chẳng còn nhớ rõ..."

Lam Vong Cơ gật đầu:

"Được."

Y ôm lấy Ngụy Vô Tiện đang có chút nóng nảy bất an vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về, nhéo nhéo lên mu bàn tay hắn rồi nói:

"Không vội, khi nào về rồi hỏi."

Ngụy Vô Tiện "ồ" một tiếng, nhưng vẫn còn thắc mắc:

"Nhưng mà chuyện này thì liên quan gì đến chuyện đồng ý cho hai ta thành thân."

Lam Vong Cơ luồn tay vào mái tóc đen mượt của hắn mà vuốt ve, từ tốn nói:

"Năm năm trước, ta lập một lời thề."

Ngụy Vô Tiện:

"Cái gì cơ?"

Nét mặt của Lam Vong Cơ vô cùng nghiêm túc, giống như muốn khắc sâu dung mạo của Ngụy Vô Tiện vào trong đáy mắt màu ngọc lưu ly nhàn nhạt:

"Cả đời này, không phải đệ thì không cưới."

Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người. Tuy hắn cũng đoán được năm năm này Lam Vong Cơ vất vả ngược xuôi bôn ba tìm hắn như thế nào, nhưng cũng không hiểu được vì sao Lam gia nhị công tử có thể được gia tộc cho phép đi khắp bốn phương mà tìm một người như vậy. Có lẽ phải trả cái giá lớn một chút, hoặc là lập ra mấy lời thề thốt gì gì đó... Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, năm năm trước người này vậy mà dám lập một lời thề trọn đời. Sợ rằng đã khiến trưởng bối của Lam gia chỉ có thể đau đầu nhức óc than ngắn thở dài, cuối cùng nhận ra không có cách nào trói buộc y, chỉ có thể để y làm theo ý nguyện. Nghĩ lại, nếu như năm ấy cái mạng của Ngụy Vô Tiện không còn, Lam Vong Cơ có lẽ cũng sẽ bôn ba khắp nơi mà tìm hắn cả đời.

"Huynh..." Trong lòng Ngụy Vô Tiện bỗng dưng ngổn ngang trăm mối, tâm trạng rối bời, vành mắt nóng lên, vùi đầu vào ngực Lam Vong Cơ, nói: "Huynh cần gì..."

Lam Vong Cơ dường như cũng không muốn nói thêm về chuyện này nữa, than nhẹ một tiếng rồi vòng tay ôm hắn chặt thêm, đến mức sắp khảm sâu hắn vào trong xương thịt chính mình:

"Không sao, tìm thấy rồi."

Tìm thấy rồi...

Ba chữ này thật nhẹ, nhưng trong nháy mắt lại như đem gánh nặng lâu ngày trên vai đặt xuống. Cuối cùng cũng có thể ôm chặt người trong vòng tay. Ngụy Vô Tiện siết chặt lấy y, giống như con mèo nhỏ cố gắng hít hà mùi hương của Càn nguyên, hơi thở cũng nóng lên, chỉ muốn đời này vĩnh viễn như vậy, ở bên cạnh nhau mãi không xa rời. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn từng chút từng chút một, dịu dàng lại vững chãi, hệt như lời trấn an nhẹ nhàng vậy.

Một lúc sau, Lam Vong Cơ nhớ ra cái gì đó, ghé sát vào tai hắn nói:

"Ta có... mang vài thứ về cho đệ."

Ngụy Vô Tiện nâng mắt lên, cười hỏi:

"Cái gì thế?"

Khóe môi Lam Vong Cơ giật giật, có chút muốn nói lại thôi, nhưng vành tai đã sớm đỏ lên rồi, giống như đang phân vân không biết có nên nói tiếp hay không. Ngụy Vô Tiện đang định mở miệng, cái bụng rỗng lại rất không đúng lúc mà sôi lên ùng ục.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Hắn sờ sờ chóp mũi, ho nhẹ một tiếng, nói:

"Không ăn cơm chiều, đợi tí nữa xuống bếp kiếm xem còn gì ăn không."

Ai ngờ, đáy mắt Lam Vong Cơ lại có chút lấp lánh, mím môi rồi đứng đậy, cầm cái tay nải nhỏ đang đặt trên bàn xuống, sau đó mở ra trước mặt Ngụy Vô Tiện, để lộ ra một cái thực hạp nhỏ.

Ngụy Vô Tiện: "..."

"Cạch."

Ngón tay thon dài mở nắp hộp ra, bên trong là một bát điểm tâm khéo léo, hình thức cực kỳ quen mắt, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy thì lập tức kinh ngạc:

"Sao huynh còn mang theo cả thứ này?"

Lam Vong Cơ vuốt vuốt mấy nếp nhăn trên tay nải, nhìn qua có chút thấp thỏm:

"Ta nghĩ đệ muốn ăn, cho nên mang một phần về."

Sư huynh nhà hắn, mỗi lần ra ngoài về đều có thói quen mang cho hắn ít đồ chơi nhỏ hoặc bánh trái các loại, đến bây giờ vẫn chưa bỏ được. Lam Vong Cơ nâng mắt nhìn hắn, nói:

"Đệ... muốn ăn không?"

Ngụy Vô Tiện nhìn y một lúc, bỗng nhiên nở một nụ cười, há miệng "a" một cái, đáp:

"Muốn chứ, huynh đút cho ta đi."

Đầu ngón tay Lam Vong Cơ cuộn lại một chút, ý cười mềm mại tràn ngập nơi đáy mắt. Ngụy Vô Tiện há miệng đón lấy thìa sữa đặc chưng đường mà Lam Vong Cơ đút cho, ăn một miếng, trong miệng toàn là mùi sữa ngọt ngào. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng dùng tay lau đi vệt sữa vương bên khóe miệng hắn. Dường như, vẫn là tiểu đoàn tử mềm mại năm đó, vô cùng dính người, cả ngày lẽo đẽo theo sau lưng y chạy khắp núi rừng, mềm mại mà kêu hai tiếng sư huynh. Cảm giác thỏa mãn tràn ngập đáy lòng Lam Vong Cơ, y cúi xuống múc thêm một thìa nữa, lại bị Ngụy Vô Tiện giống như đánh lén mà sáp lại gần, hôn nhẹ lên môi. Mùi sữa ngọt ngào lập tức chạm vào đầu lưỡi, cùng với mùi hương mê người như lấp đầy khoang miệng.

"Sau này sợ là phải làm phiền..." Ngụy Vô Tiện cười đến mức khóe mắt cong lên như vầng trăng non, ôm lấy cổ y, cố ý kéo dài giọng nũng nịu: "Phu quân rồi..."

Từ trước đến nay hắn quen được người ta yêu thương chiều chuộng rồi, sợ là phải bám dính lấy y cả đời mới được.

Chẳng qua là, từ nay về sau, "sư huynh" có thể tùy ý kêu mỗi ngày, nhưng "phu quân" cũng không thể ít hơn một tiếng...

_____HOÀN_____