Chương 7

7.

Bão Sơn tán nhân không hay thu nhận đệ tử, nhiều năm như vậy chỉ nhận hai người là Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện. Bão Sơn tán nhân cũng không thích nhiều người ầm ĩ, cho nên trên núi cũng chỉ có ba người, những ai không liên quan thì miễn lên núi. Nhưng đến thần tiên cũng không phải chỉ ăn sương uống gió, nhất là Ngụy Vô Tiện lại thuộc loại người thích ăn uống. Vậy nên Lam Vong Cơ cũng gánh luôn trách nhiệm lo liệu chuyện ăn uống cho hắn, từ đầu đến cuối giống hệt như nuôi một con thú cưng nho nhỏ. Tuy là tích cốc, nhưng Ngụy Vô Tiện người này cũng không ngừng mồm được lâu, nên Lam Vong Cơ thường xuyên sẽ làm cho hắn những món hắn thích.

Hôm nay Ngụy Vô Tiện ỷ vào việc mình toàn thân đau nhức mà được sư huynh đút một thìa lại một thìa cháo rau thịt bằm, mặt mày hớn hở như thể vừa chiếm được một món hời vậy. Ăn xong rồi, hắn ngồi trong dược lư đợi cho bụng tiêu hóa bớt một chút, hiển nhiên tiếp đến là muốn lên giường đi ngủ.

Lam Vong Cơ ép hắn uống xong một bát thuốc đắng vô cùng đắng, sau đó đút một khối mứt hoa quả mang từ Cô Tô về vào cái miệng đang há to của con sóc nhỏ, nhìn khuôn mặt đang nhăn tít lại của Ngụy Vô Tiện nhanh chóng giãn ra, phình má đắc ý mà thưởng thức hương vị.

Lam Vong Cơ suy nghĩ một lúc thì quyết định rằng mùi thuốc ở dược lư sẽ có lợi nhiều đối với Ngụy Vô Tiện lúc này, cho nên mang chăn đệm trải ổn thỏa lên trên giường nhỏ bên cạnh, đem người yên ổn nhét vào trong ổ chăn rồi đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

"Sư huynh."

Ngụy Vô Tiện treo ở mép giường, nhìn y bằng ánh mắt trông mong. Lam Vong Cơ hỏi:

"Chuyện gì nào?"

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ ván giường:

"Giường này cứng quá, ngủ không thoải mái."

Lam Vong Cơ nghe thấy vậy liền xoay người chuẩn bị bế cái đồ lười nhác kia lên:

"Về phòng đệ ngủ nhé?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Giường ở phòng ta cũng không thoải mái?"

Lam Vong Cơ:

"Hả?"

Ngụy Vô Tiện ngoác miệng ra cười, chớp chớp mắt nhìn y nói:

"Sư huynh ôm ta ngủ là được rồi."

Nét mặt Lam Vong Cơ bỗng dưng nghiêm lại:

"Không được."

Ngụy Vô Tiện ít khi bị y nghiêm túc từ chối như vậy:

"Vì sao?"

Lam Vong Cơ đang muốn bước đến gần cũng thu chân về, nói:

"Đệ phân hóa rồi."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Đúng thế, ta phân hóa thành Khôn trạch rồi. Nhưng huynh ôm ta ngủ thì liên quan gì đến chuyện này."

Lam Vong Cơ: "..."

Y kiên nhẫn giải thích:

"Đệ là Khôn trạch, ta là Càn nguyên, không thể ngủ cùng nhau."

Ngụy Vô Tiện khoát tay, tỏ vẻ chẳng sao cả:

"Ôi trời, liên quan gì chứ."

Lam Vong Cơ hít vào một hơi, đúng là không đủ dũng khí mà mở miệng giải thích loại chuyện khó nói này, chỉ có thể dịch dịch góc chăn, nhẹ nhàng nói:

"Đừng nghịch nữa, ngủ đi."

Ngụy Vô Tiện thở dài một cái, cực kỳ không tình nguyện mà lăn trở về trong chăn. Lam Vong Cơ đứng lên, nhưng y chỉ vừa xoay người, bỗng nhiên cảm giác ấm áp lại ập đến trên lưng, vòng eo hữu lực bị ôm chặt lấy, không chút phòng bị, giống hệt như đêm qua vậy. Cả người Lam Vong Cơ cứng đờ. Cái đầu rối bù tựa lên vai y, giọng nói vô cùng tội nghiệp:

"Sư huynh, đệ khó chịu quá đi mất..."

Lam Vong Cơ vốn cho rằng hắn lại định bày trò giận dỗi, nhưng nghe thấy vậy lại căng thẳng hẳn lên, vội vàng đỡ lấy hắn nhìn qua một vòng, nói:

"Khó chịu ở đâu?"

Ngụy Vô Tiện bị y cầm lấy cổ tay xem xem có bầm tím chỗ nào không thì đột nhiên cúi đầu, vén tóc sau gáy ra, đem khối thịt mềm mại trắng bóc sau cổ trưng ra trước mắt Lam Vong Cơ, thở gấp nói:

"Khó chịu ở đây này!"

Lam Vong Cơ: "..."

Mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ tuyến thể như muốn dẫn dụ Lam Vong Cơ lại gần rồi cắn xuống, y suýt chút nữa đã dao động mà đẩy tay hắn ra. Bàn tay đang nắm lấy cổ tay Ngụy Vô Tiện siết chặt lại, khiến hắn "ối" lên một tiếng hô đau, ngước mắt lên nhìn Lam Vong Cơ sắc mặt cực kỳ kém đem cổ áo của hắn khép chặt lại, gần như là gằn từng chữ một mà nghiêm túc nói:

"Chỗ này, không thể cho phép bất kỳ kẻ nào chạm vào, ngoại trừ Càn nguyên của đệ."

Ngụy Vô Tiện: "Hả?"

Khóe môi Lam Vong Cơ giật giật, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn khó khăn nhịn xuống. Ngụy Vô Tiện tò mò hỏi:

"Chạm vào thì thế nào?"

Có lẽ là bởi vì ở trong núi sâu quá lâu, tuy là vô phép vô thiên nhưng cũng sẽ không tiếp xúc với những chuyện như vậy. Trong mắt Lam Vong Cơ lúc này, Ngụy Vô Tiện vẫn ít nhiều còn ngây thơ, đối với Càn nguyên Khôn trạch lại không hiểu biết nhiều lắm. Mỗi khi Ngụy Vô Tiện nhắc đến Khôn trạch cũng chỉ biết than thở rằng thế chất của những người này quá yếu ớt mà thôi.

Chạm vào thì sẽ thế nào sao...

Một Khôn trạch để lộ tuyến thể của mình cho người khác xem, cũng không khác gì nói với đối phương "ngươi muốn làm gì ta cũng được", cho dù là đặt hắn trên giường làm đủ mọi chuyện xấu hổ, hay là thao đến khi hắn khóc thành tiếng cũng được. Đó là chỗ vô cùng riêng tư bí mật, chỉ có Càn nguyên, cũng chính là phu quân tương lai sau này của hắn mới có thể đùa bỡn khối thịt mềm ấy.

Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát, vuốt ve đầu hắn rồi nói:

"Nghe lời."

Y dừng lại một chút rồi nói:

"Nếu như không thoải mái thì gọi ta ngay, ta gác ở bên ngoài."

Ngụy Vô Tiện đã sớm quen với thói cạy miệng cũng không chịu nói ra của y, "hứ" một tiếng rồi ngoan ngoãn chui vào ổ chăn, chỉ để lộ đôi mắt đen nhánh ra ngoài:

"Nhưng bên ngoài lạnh lắm, chăn ấm như vậy, sư huynh, huynh cứ vào ngủ cùng ta thì tốt hơn."

Lam Vong Cơ: "Ta..."

Ngụy Vô Tiện: "Nếu chê ta nửa đêm đá chăn thì mỗi người đắp một cái được không?"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện nhăn mặt lại, nghiêm túc nói:

"Nếu như nửa đêm ta đau đến mức không nói nên lời thì phải làm thế nào bây giờ."

Lam Vong Cơ: "..."

Y suy nghĩ một lát, dù sao thì thời điểm phân hóa cũng đã qua, cũng không phải là tin kỳ của Khôn trạch, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Hai người chia chăn mà nằm, ở giữa còn có một khoảng cách giống như Sở hà Hán giới* vậy.

(*Sở hà, Hán giới: Bốn chữ được ghi trên dải trống của bàn cờ tướng Trung Quốc, dùng làm ranh giới giữa hai bên đỏ và đen, xuất phát từ điển tích Hạng Vũ và Lưu Bang lấy sông Hồng Câu để phân chia ranh giới hai quốc gia trong thời Sở Hán tranh hùng.)

Lam Vong Cơ nằm một bên ngủ thật nghiêm túc, nhưng mà Ngụy Vô Tiện lại không thành thật như vậy. Lúc thì kêu lạnh lúc thì than nóng, thỉnh thoảng còn chê giường này quá cứng. Lam Vong Cơ còn chưa phản ứng lại đã cảm thấy cái con khỉ nhỏ kia oạch một tiếng chui vào trong chăn của mình, cười khúc khích mà dán mặt vào lưng y.

Lam Vong Cơ: "..."

Lam Vong Cơ: "Quay về."

Ngụy Vô Tiện vòng tay ôm lấy eo y, nói:

"Không đấy."

Lam Vong Cơ: "Ngụy Anh..."

Ngụy Vô Tiện lại càng ôm chặt hơn, "ui chao" một tiếng:

"Đau mà, không thoải mái không ngủ ngon được!"

Lam Vong Cơ: "..."

Tiếng vải vóc sột soạt cọ vào nhau vang lên, Ngụy Vô Tiện dương dương tự đắc mà nhìn Lam Vong Cơ xoay người lại, mặt không đổi sắc mà ôm hắn vào lòng. Ngụy Vô Tiện lập tức giống như ngày thường mà co người gối lên cánh tay sư huynh nhà mình, cực kỳ thân mật dùng trán cọ cọ vào mặt y, cuối cùng cũng chịu yên phận:

"Được rồi, hết đau rồi."

Lam Vong Cơ than nhẹ một tiếng, đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc mềm mại sau gáy Ngụy Vô Tiện, dịu dàng nói:

"Ngủ đi."

Tuy mùi hương của Càn nguyên có thể khiến Khôn trạch tiến vào tin kỳ, nhưng cũng có tác dụng trấn an nhất định, chứ đừng nói đến Ngụy Vô Tiện đã sớm quen thuộc với mùi hương trên cơ thể y, thoải mái muốn chết đi được. Nói chung là cũng có chút đau nhức còn chưa tan hết, Ngụy Vô Tiện ngáp một cái, sau đó cuộn mình trong vòng tay y mà từ từ thở đều, giọng nói cũng nhẹ đi vài phần:

"Lam Trạm, tối hôm qua còn chuyện gì xảy ra nữa đúng không..."

Lam Vong Cơ im lặng.

Cũng may, hình như Ngụy Vô Tiện đúng là mệt lắm rồi, vừa dứt lời đã ngủ say, giống như con sóc nhỏ ham ngủ, một mực mà lăn về phía hơi ấm. Lam Vong Cơ vươn tay dịch góc chăn lại cẩn thận, đảm bảo không lộ ra tí khe hở nào rồi mới hạ mắt nhìn người trong ngực.

Khuôn mặt thiếu niên trắng nõn mềm mại, bị hơi ấm của chậu than trong phòng ủ đến mức có chút hồng nhuận. Hàng mi đen dày đậu nơi mí mắt, chóp mũi bọc một tầng mồ hôi mỏng, ngón tay ngoan ngoãn mà bám vào trên cánh tay Lam Vong Cơ, đầu kê bên trên, hiếm khi nhu thuận như vậy. Ngay cả khi hắn không cười, khóe miệng tuy không cong lên nhưng vẫn khẽ nhếch lên trên một chút, mang theo vài tia ý cười như có như không. Vốn là một tiểu thiếu gia tuấn lãng hoạt bát thần thái phi dương, không ai nghĩ sẽ phân hóa thành một Khôn trạch. Hơn nữa lại còn... phân hóa trong ngực Lam Vong Cơ.

Thật ra bản thân Lam Vong Cơ cũng không để ý chuyện này. Nếu đối phương phân hóa thành Càn nguyên thì y sẽ thích Càn nguyên. Còn nếu đối phương phân hóa thành Khôn trạch, thì y cũng sẽ thích Khôn trạch.

Chẳng qua là vì người này tên là Ngụy Vô Tiện mà thôi.

Y chỉ cần đó là Ngụy Anh, vậy là đủ rồi.

Nhưng mà, y không biết trong lòng Ngụy Anh có y hay không.

Thiếu niên hình như bị nóng nên có chút không thoải mái, hừ nhẹ một tiếng xoay người lại, quay lưng về phía y. Chăn bị nhấc lên khiến gió lùa vào, Lam Vong Cơ nhanh chóng kéo hắn vào lòng, lấp kín khe hở. Tận đến khi hai người dính sát vào nhau, Lam Vong Cơ cúi đầu xuống mới phát hiện ra có chút không ổn.

Cần cổ thon dài theo động tác vùi đầu vào chăn của hắn mà cong cong giống như vầng trăng non, mấy sợi tóc đen nhánh che khuất da thịt sau gáy theo động tác cựa tới cựa lui của Ngụy Vô Tiện rơi xuống trên gối. Tuyến thể gần như dán vào tay y, muốn chơi đùa cần cổ thanh mảnh kia đúng là dễ dàng như trở bàn tay. Vừa nãy còn không cảm thấy gì, nhưng tiếp xúc gần như vậy, mùi hương ngọt ngào trong vắt như có như không mà quẩn quanh nơi đầu mũi y, khiến cho Lam Vong Cơ lập tức miệng đắng lưỡi khô, dường như không thể đem tầm mắt của mình rời khỏi sau cổ Ngụy Vô Tiện.

Giống như đơn thuần lại ngây ngô mà thân cận, đối với Càn nguyên đúng là lời mời gọi câu dẫn nhất trên đời, trêu chọc trái tim đang run rẩy của y. Lam Vong Cơ khó khăn mà thở dốc, không khống chế được mà vén mấy sợi tóc đen nhánh ra, thấy được da thịt trắng nõn chưa từng phơi dưới nắng mặt trời, mơ hồ còn có thể nhìn thấy mạch máu đang nhẹ nhàng rung động bên dưới, khiến cho hô hấp của y càng thêm dồn dập. Y rất muốn chạm vào khối thịt mềm mại kia, nhẹ nhàng mà vuốt ve. Tối qua y đã từng cắn qua nơi này, trong giây phút ngắn ngủi đem khí tức của Càn nguyên rót vào, cảm xúc nhu nhuyễn mịn màng, lại còn mang theo tiếng nức nở mười phần ngây ngô của tiểu Khôn trạch bị kí©h thí©ɧ. Nhưng mà đánh dấu tạm thời cũng không có tác dụng lâu, y cắn cũng không sâu, lúc này nửa điểm dấu vết cũng không còn.

Có lẽ chỉ còn xuất hiện trong trí nhớ của y... đã từng có một khoảng thời gian, dù là ngắn ngủi, Ngụy Anh hoàn toàn thuộc về y.

Giống như là bị yêu ma quỷ quái mê hoặc tâm trí, lúc y tỉnh táo lại, đôi môi đã yên lặng mà đặt bên trên tuyến thể.

Hai cánh môi nhạt màu run rẩy nóng lên, nhẹ nhàng mà cọ sát vào gáy của thiếu niên, tham lam mà ngửi lấy tin hương ngọt ngào thanh mát, hệt như một nụ hôn mê loạn, mãnh liệt triền miên. Cho đến khi răng nanh nhẹ nhàng cắn lấy khối thịt mềm mại kia mà nhay nhay, thiếu niên trước mặt hai mắt vẫn nhắm chặt nhưng mấy đầu ngón tay lại túm chặt lấy tay áo y, tiếng thở dốc hoảng hốt dồn dập trong thanh quản như đang kiềm chế tiếng nức nở nhỏ vụn, thanh âm "ư ư" mập mờ không ngừng vang lên. Hai cẳng chân thon dài không nhịn được mà vặn vẹo một chút, dường như đang không ngừng cọ sát khối thịt mềm giữa hai chân cho bớt đi phần nào sự ngứa ngáy trong lòng. Đó chính là tiếng rêи ɾỉ yếu ớt lấy lòng của Khôn trạch, nức nở nỉ non khiến người ta nổi lên ham muốn chà đạp, ai nghe thấy cũng không nhịn được mà đem dục hỏa trong lòng bạo phát.

Ban đêm cực kỳ yên tĩnh, đến ngay cả tiếng lép bép của than cháy cũng vang lên bên tai. Lam Vong Cơ từ từ nhắm mắt lại, bình ổn hơi thở lộn xộn của mình, ngón tay không một tiếng động siết chặt thành nắm đấm.

"Sư huynh."

Người trong ngực bỗng dưng lên tiếng, giống như châu ngọc rơi trên mặt đất rồi vỡ nát, khiến cho người nghe thấy giật mình. Hai mắt Lam Vong Cơ lập tức mở lớn. Ngụy Vô Tiện đưa lưng về phía y, lẳng lặng siết chặt tay lại. Thanh âm của thiếu niên đã trở nên khản đặc, hắn buồn bã mà cười một tiếng khô khốc, dường như có chút do dự, nhưng một chữ nói ra lại khiến trái tim của Lam Vong Cơ run lên:

"Chỗ đó... Không phải là không được để người khác chạm vào sao?"

Hắn dừng lại một chút, chậm chạp xoay người lại, khuôn mặt trắng nõn vẫn còn ửng hồng, đúng là vừa trải qua sự kí©h thí©ɧ không nhẹ. Đáy mắt nổi lên một tầng hơi nước, nhưng vẫn cố chấp mà nhìn thẳng vào y:

"Còn đêm qua nữa, vì sao huynh lại làm vậy với ta..."

Hệt như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân, xương cốt toàn thân Lam Vong Cơ trong phút chốc đông cứng lại, còn có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang nhảy lên từng nhịp gấp gáp.

Thình thịch.

Thình thịch.

Thình thịch...

Khóe môi y giật giật, giọng nói cũng khàn đi:

"Đệ nhớ được bao nhiêu..."

"Tất cả."

Ngụy Vô Tiện bất ngờ ghé sát vào mặt y, hàng mi run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng mà cắn cắn môi:

"Huynh dùng tay tiến vào... chỗ đó, còn hôn ta."

Hắn nhớ kỹ, một chút cũng không quên, chỉ là không biết phải nói thế nào. Cũng không biết Lam Vong Cơ đến cùng là có để ý hay không, hay là chỉ càng thêm cảm thấy hắn phiền phức. Giống hệt như là đang cố tình gây sự, một câu lại tiếp một câu.

"Không phải huynh nói chỉ có Càn nguyên của ta mới có thể chạm vào nơi đó hay sao?"

"Vậy đêm qua huynh làm vậy với ta..."

Ngụy Vô Tiện lại ghé sát gần thêm chút nữa:

"Vừa rồi còn hôn ta..."

Ngụy Vô Tiện túm chặt lấy tay y, không cho phép y đẩy mình ra, chóp mũi chạm vào chóp mũi, cùng Lam Vong Cơ bốn mắt nhìn nhau, trong đồng tử không có lấy một tia ý cười. Trái tim của Lam Vong Cơ giống như muốn nảy lên cổ họng mà rơi ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, miệng hé ra rồi lại khép vào, không nói được câu gì, máu chảy toàn thân dường như cũng ngừng lại.

Một chữ y cũng không nói nên lời, không thể biện hộ bất kỳ điều gì, cũng không có tư cách mà biện hộ. Một lúc lâu sau, Lam Vong Cơ khó khăn lắm mới có thể mở miệng nói:

"Xin lỗi..."

"Ta đâu có cần câu xin lỗi này của huynh! Ta yêu huynh lâu như vậy rồi..."

Hơi thở gấp gáp nóng rẫy bao trùm cánh môi ấm áp của thiếu niên, còn chưa kịp nói hết câu đã vội vàng mà dán lên môi y. Ngụy Vô Tiện nhận ra người trước mặt mình toàn thân chấn động, vươn tay giữ lấy gáy y hôn xuống càng sâu, hơi thở gấp gáp, tràn đầy tức giận. Thiếu niên ngày thường giống như một đứa nhỏ bám dính lấy mình lúc này đang quấn quýt mà mυ"ŧ lấy cánh môi y, buồn bực đến mức đầu đầy mồ hôi. Nhưng cái lưỡi nhỏ thơm mềm vẫn không ngừng liếʍ láp đòi đi vào, tay còn lại cầm lấy bàn tay cứng đờ của Lam Vong Cơ đặt lên khối thịt mềm sau gáy mình mà xoa xoa, tiếng thở dốc nức nở lập tức tràn ra khỏi thanh quản.

Khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng, bị kí©h thí©ɧ đến mức hàm răng cũng có chút run rẩy, khóe mắt ngập nước, nhưng động tác hôn môi cũng không hề dừng lại, ngữ khí kiên định hơn bao giờ hết.

"Sư huynh, ta muốn làm Khôn trạch của huynh."