Chương 24

24.

"Ngươi không đến tiệc mừng công uống rượu, trốn ở chỗ này làm cái quái gì thế?"

Vốn dĩ Giang Trừng đang định từ tiệc mừng kia trở về doanh trướng lấy quyển địa đồ để bàn chiến sự, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Ngụy Vô Tiện đang vắt vẻo nằm ngửa trên một cành cây, từ đầu đến chân là một bộ dáng mất hết sức sống. Ngụy Vô Tiện trầm mặc một hồi, miễn cưỡng khoát tay đuổi gã đi:

"Đừng quản ta."

"Ai quản ngươi." Giang Trừng hừ một tiếng: "Ngươi không đến, Lam Vong Cơ cũng không đến, người không biết còn tưởng rằng hai ngươi hẹn nhau không cho Kim Tử Hiên mặt mũi."

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên lên tiếng:

"Lam Trạm cũng không đến?"

Giang Trừng đáp:

"Đúng vậy. Nhưng mà người Lam gia không thể uống rượu, đi dự yến lại càng không thích nói chuyện, tới cũng như không, là ta thì ta cũng chẳng thèm đi."

Ngụy Vô Tiện: "Ừ!"

Giang Trừng: "Ngươi không đi thật hả? Ta đi đây."

Ngụy Vô Tiện: "Đi đi, nhớ uống luôn cả phần của ta."

"Muốn uống thì tự mình cút đến mà uống!" Giang Trừng hậm hực, trước khi đi còn ngước lên nhìn tên kia lần nữa, lẩm bà lẩm bẩm: "Mắc cái bệnh gì không biết, cứ phải ngủ trên chỗ cao như vậy..."

Ngụy Vô Tiện nằm ở trên cành cây, nhìn chằm chằm ánh trăng đang treo giữa trời, lại chậm rãi thở dài một cái. Hôm nay là ngày đầu tiên đến Lang Tà, vì chiến sự khẩn cấp nên bọn hắn đã lập tức đến tiền tuyến chi viện. Ai mà ngờ rằng, trong lúc hỗn loạn lại khiến việc mà mình nhất định không chịu nói cho Lam Vong Cơ biết hoàn toàn bại lộ. Hơn một năm nay, Ngụy Vô Tiện tại Xạ Nhật chi chinh chính là bị Lam Vong Cơ chiều hư, luôn luôn thích trêu chọc y, nhiều khi trong lúc đùa cợt còn không thèm giữ mồm giữ miệng. Cũng bởi vì trong lòng hắn không hiểu vì sao luôn luôn tồn tại một suy nghĩ: "Không sao đâu, Lam Trạm sẽ không giận ngươi".

Cho nên hắn mới trì hoãn không nói cho Lam Vong Cơ biết việc hắn đã mổ Kim Đan đem cho tên tiểu tử ngu ngốc vừa gọi hắn đi dự tiệc mừng công kia, hiện giờ linh lực của hắn đều không còn, lại tự chủ trương đem toàn bộ độc tố dẫn vào cơ thể mình mà từ từ giải quyết. Hắn luôn cảm thấy, một khi mình nói cho Lam Vong Cơ biết những chuyện này thì tình trạng bình thản đang được duy trì đến hiện giờ sẽ liền sụp đổ. Hắn lo rằng, không biết Lam Vong Cơ sẽ nghĩ về hắn như thế nào, có cảm thấy hắn là một kẻ quái dị hay không, hay lại bởi vì hắn còn tà ma ngoại đạo hơn so với tưởng tượng của y nên y nhất định sẽ rời xa hắn...

Ngụy Vô Tiện vốn định tối nay sẽ lấy hết dũng khí để kể tất cả mọi chuyện với y, xem phản ứng của y như thế nào rồi mới nói kỹ hơn về chuyện tình cảm của hai người. Dù sao cũng là do trong lòng hắn có quỷ, không dám hứa hẹn với người ta nhưng lại cứ một mực ỡm ờ hưởng thụ thâm tình cùng ôn nhu của đối phương. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, cái gì cũng không cần nói nữa. Lam Vong Cơ tức giận thật rồi. Ngụy Vô Tiện trầm mặc đưa tay lên xoa xoa mặt, thầm nghĩ: Chả trách ai được, tự mình làm tự mình chịu thôi.

Hắn là sợ nếu như chạm mặt Lam Vong Cơ sẽ không biết phải đối diện với y thế nào, vậy nên đến dũng khí tham gia tiệc ăn mừng cũng không có. Doanh trại trên chiến trường được an bài theo gia tộc, bố doanh của Lam Vong Cơ cách chỗ hắn cũng rất xa, như vậy cũng tốt, tránh được khả năng không cẩn thận đυ.ng mặt y.

Ngụy Vô Tiện chậm rãi chống tay xuống, định ngồi dậy thì bỗng nghe thấy xương khớp mình kêu răng rắc, dạ dày co rút, đau đớn kịch liệt. Hắn mặt không biến sắc lau mồ hôi lạnh đang túa ra, chịu đựng cảm giác đau nhức từ lục phủ ngũ tạng truyền đến, khẽ hít một ngụm khí lạnh, hô hấp cũng dồn dập hẳn lên.

Chuyện này không phải xảy ra lần đầu. Mỗi lần trên chiến trường cậy mạnh, sau khi trở về, mỗi tấc da thịt của hắn luôn nhận đủ một trận đau đớn như bị roi quất. Giống như bị người ta đâm cho một kiếm, sau đó còn dùng vô số cây châm đâm lên miệng vết thương, khiến hắn đau đến mức không nhấc nổi đầu ngón tay. Tật xấu thường xuyên bò lên nóc nhà hay trèo lên cành cây cao để ngủ của hắn cũng là từ sau khi ra khỏi Loạn Táng Cương mới có. Phàm là chỗ càng lạnh lẽo lại càng giúp hắn giảm được phần nào đau đớn. Gió thổi lạnh buốt khiến đầu óc hắn khó khăn lắm mới duy trì được một tia thanh tỉnh để không phải ngất đi. Chuyện này, hắn chưa từng nói với bất kỳ ai, cũng lười nói cho bất kỳ kẻ nào khác. Nói ra, người quan tâm hắn sẽ chỉ thêm lo lắng, kẻ hận không thể một đao thống khoái mà gϊếŧ hắn càng có thể lợi dụng nhược điểm này để ám sát hắn.

Càng đau đớn, hắn mới càng thanh tỉnh mà ý thức được rằng, hắn đang còn sống.