Chương 37

35.2

(*thao: đồng nghĩa với từ đ*t/fuck)

Ngụy Vô Tiện gấp gáp vặn vẹo hai cổ tay đang bị mạt ngạch trói chặt, khiến da thịt mịn màng phía trên lưu lại mấy vết hằn đỏ ửng. Hai chân hắn mở rộng hết cỡ, nửa thân trên run lên theo mỗi cú nhấp của Lam Vong Cơ, cửa huyệt ẩm ướt mềm mại mới chỉ bị khai phá một lần, đến lần thứ hai bị tiến vào lại vô cùng tinh tế chăm sóc phân thân thô to nóng hổi của y, như thể nó sinh ra là để bao bọc lấy vật đang đều đặn rút ra rút vào bên dưới, ngậm mυ"ŧ vật kia đến nổi cả gân xanh. Hậu huyệt phấn nộn sắp chịu không nổi Lam Vong Cơ hảo hảo yêu thương, cứ vừa co rúm lại thì đã bị khai mở ra đến tận chỗ sâu kín nhất, mặc cho người phía trên muốn yêu như thế nào thì yêu. Thật là quá mạnh bạo.

"Đau... Chậm một chút..."

Ngụy Vô Tiện không chống đỡ nổi mà nhắm mắt lại, nhưng dù hai mắt nhắm chặt thì hắn vẫn có thể tưởng tượng trong đầu dươиɠ ѵậŧ to lớn của Lam Vong Cơ đang ra ra vào vào bên trong mình như thế nào, lối vào phấn nộn bị khai mở hoàn toàn ra sao, hậu huyệt bị thao đến mềm nhũn, miệng nhỏ không ngừng tiết ra thủy quang da^ʍ mỹ. Lam Vong Cơ ngậm lấy vành tai hắn mυ"ŧ nhẹ, tiếng thở dốc trầm thấp từ tính của y khiến da đầu hắn tê dại. Eo lưng ẩn ẩn ê ẩm, bụng dưới thít chặt, vô thức muốn vật kia chậm lại một chút, không cần "làm" hắn đến mức thở không thông. Đau thì cũng không đau nhiều, ngoại trừ lúc đầu mới tiến vào có hơi đau một chút thì lần thứ hai được yêu thương này chỉ còn là từng đợt kɧoáı ©ảʍ liên tục không ngừng. Nhưng Ngụy Vô Tiện luôn cảm thấy, nếu mình xin tha hai tiếng, biết đâu sẽ được y đối đãi nhẹ nhàng hơn một chút. Đáng tiếc, lần này chiêu ấy hoàn toàn vô dụng.

"A!"

Ước chừng như bị đâm vào điểm kí©h thí©ɧ quá mãnh liệt, Ngụy Vô Tiện bỗng giãy lên, hai tay bị trói hơi chống xuống đất để cơ thể mượn lực lui lại, đem cái thứ bị hắn nuốt từ gốc tới ngọn nhả ra đến hơn phân nửa, khiến Lam Vong Cơ phận ý nhíu mày. Một tiếng động thanh thúy khi bàn tay đánh vào da thịt vang lên rơi vào tai Ngụy Vô Tiện, làm hắn kinh ngạc mà trợn trừng mắt, đến giãy giụa cũng quên mất. Hình như là do hắn giãy quá mạnh, tiểu Lam Vong Cơ bị miệng nhỏ mυ"ŧ chặt đến mức làm Lam Vong Cơ cảm thấy da đầu tê dại, bàn tay đang xoa nắn hai khối thịt căng tròn không chút lưu tình mà tét vào mông hắn một cái. Lần này, sắc mặt Ngụy Vô Tiện lập tức chuyển từ kinh ngạc sang khó coi, cảm giác xấu hổ không cách gì tả được từ đáy lòng dâng lên, như lửa cháy lan dẫn ra mỗi tấc da thịt xương cốt, khiến hắn sinh ra một tia bất mãn:

"Ngươi!"

Ngụy Vô Tiện xấu hổ đến cực điểm, co chân lại muốn đá người, lại bị Lam Vong Cơ bắt lấy mắt cá chân nhỏ gầy tinh tế, ngăn cản lại động tác.

"Ngươi như thế mà lại động thủ đánh người!"

Hơi thở Lam Vong Cơ càng nặng nề, ánh mắt ám trầm, từ trên cao nhìn xuống nam nhân dưới thân mình, hầu kết không ngừng nhấp nhô nơi cần cổ mướt mồ hôi cùng cái cằm thon gọn, toàn thân y lộ ra mười phần áp bách.

"Buông ra! Muốn đánh nhau thì đánh, đừng có đánh mông!"

Ngụy Vô Tiện bị y nắm lấy mắt cá chân, đem hạ thân bị chà đạp thê thảm đến cực điểm của mình toàn bộ thu vào trong mắt. Hai mông trắng bóc cũng không giấu được vật thô to đang chen giữa khe thịt nhỏ hẹp giờ đã có chút sưng đỏ, rõ ràng là vừa bị người ta phóng túng yêu thương. Hậu huyệt nhu nhuyễn liên tục co rút, nhưng không thể nào khép lại được. Dịch thủy trơn nhớt từ cửa huyệt chảy ra, chất lỏng trong suốt chảy dọc xuống, nhuộm trên hai khối đùi non thành một mảng oánh nhuận. Y còn không ngừng xoa nắn thân thể hắn, bóp chỗ này một cái, nhéo chỗ kia một cái, làm cho hắn không ngừng được tiếng thở dốc cùng thanh âm rêи ɾỉ êm tai. Tính khí của hắn cũng đã sớm trướng hồng đến phát đau, lại không được người ta an ủi nên vẫn cứng ngắc nằm giữa hai bên đùi tràn đầy vết tích xanh tím. Dịch thủy từ cửa huyệt cũng không ngừng chảy ra, dính đầy lên bắp đùi của hắn cùng bụng dưới của y, da^ʍ mỹ đến cực điểm, giống như là bị người ta chơi đến mức chật vật không chịu nổi, chỉ có thể mặc đối phương muốn gì lấy nấy.

Đối với việc bị đánh mông, Ngụy Vô Tiện lại cố chấp cực kỳ. Hai hốc mắt hắn phiếm hồng, cắn chặt răng nhìn chằm chằm y, như thể chỉ cần y làm ra một động tĩnh gì đó là Ngụy Vô Tiện hắn sẽ nháo cùng y đến nơi đến chốn. Lam Vong Cơ nắm lấy mắt cá chân hắn, hạ một cái hôn rất nhẹ lên đầu gối hồng hào, yên lặng chăm chú nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện bị y nhìn như vậy cũng có chút sợ hãi, nhưng được cái hôn kia trấn an, ngay cả thanh âm cũng mềm đi hai phần, liền đổi giọng dụ dỗ lấy lòng:

"Lam Trạm ngươi thật là... đánh đòn ta như thế thật... A! Ngươi!"

Ngụy Vô Tiện chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy mắt cá chân mình bị một cỗ cường lực linh hoạt truyền đến, chỉ một phút thất thần đã bị Lam Vong Cơ nắm lấy cổ chân kéo một cái, đem hai bên đùi của hắn một lần nữa mở rộng ra, mạnh mẽ đè trên giường. Ngụy Vô Tiện khẽ hé môi, mi tâm chợt nhăn một cái, hậu huyệt nhu mềm lại bị côn ŧᏂịŧ thô to của người ta đẩy vào, không chút lưu tình luật động. Hắn khó khăn thở dốc, ngón tay vội vàng bấu lấy bờ vai y, bị thao đến mức nước mắt chảy ròng ròng, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ nói:

"Lam Trạm, đừng đánh... đừng đánh mông thì dễ nói chuyện, lại... A!"

Lam Vong Cơ thô bạo đâm vào hậu huyệt ướt mềm mê người kia, hơi thở trầm thấp cắn lấy bả vai hắn, đưa tay lướt dọc theo khe mông mượt mà, tại bờ mông căng tròn phấn nộn đưa tay vỗ một cái. Lần này Ngụy Vô Tiện trắng bệch cả mặt, vừa thẹn vừa giận, điên cuồng hung dữ nói:

"Không làm nữa! Không làm nữa!"

Đáng tiếc, sức lực của hắn làm sao có thể so sánh với Lam Vong Cơ, chỉ có thể như con dê đợi làm thịt, bị người ta hung hăng đặt dưới thân. Hai chân mở rộng hết cỡ đón lấy từng đợt xâm nhập, nước mắt không khống chế nổi mà chảy xuống, thấm ướt cả đệm giường. Từng tiếng động thanh thúy khi bàn tay tét vào da thịt vang lên, rơi vào tai Ngụy Vô Tiện thực đáng sợ. Hắn nuốt nước mắt, cổ họng nghẹn ngào, cổ tay không ngừng vùng vẫy, nhưng mạt ngạch kia lại vô cùng chắc chắn. Hắn động thủ hai lần, lại lập tức bị nam nhân cường thế đang đè phía trên mình đâm đến sát sao. Bàn tay thuận theo sống lưng không ngừng vuốt ve phía sau hắn, kéo eo hắn lại, đem phân thân đâm vào cơ thể hắn thêm sâu, giống như là muốn mang cả hai túi nang đang treo ở gốc dươиɠ ѵậŧ cùng nhét vào trong da thịt hắn. Y hết đợt này tới đợt khác thúc mạnh vào khiến lưng Ngụy Vô Tiện cũng cong lên thành một vòng cung, eo liên tục run rẩy co rút, cảm giác như tính khí kia đem hắn từ đầu đến chân áp chế xâm chiếm, không tồn tại dù chỉ một khe hở.

"Ngươi... Ngươi quá đáng! Ta không muốn làm cùng ngươi nữa! Buông ra!"

Ngụy Vô Tiện nghiến răng ken két, há miệng run rẩy cắn một phát vào đầu vai Lam Vong Cơ. Hắn bị người ta liên tục tét hơn chục cái vào mông, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Từ nhỏ đến lớn chưa có một ai đối xử với hắn như vậy. Hắn có thể nằm ngửa mặc cho y yêu thương, nhưng không thể tùy tiện đánh đòn hắn nha! Bờ mông tuyết trắng bị đánh đã có chút nóng lên, Lam Vong Cơ giữ chặt eo hắn, tính khí bên dưới không ngừng ra ra vào vào, lôиɠ ʍυ có vẻ hơi thô cứng ma sát vào cửa huyệt đang bị y đâm đến không khép lại được làm hắn vừa đau vừa tê lại vừa ngứa, khiến hắn gần như muốn tắc thở.

Mỗi lần cái mông kiêu ngạo kia bị đánh nhẹ một cái, bên trong liền như bị kinh hách mà siết lại, mυ"ŧ chặt lấy tính khí của y, làm vật kia càng trở nên thô to cứng rắn nóng hổi hơn. Tiếng dâʍ ŧᏂủy̠ va chạm da thịt mỗi khi vật kia đâm sâu vào hậu huyệt thít chặt như đang bác bỏ mọi lời chống cự của hắn, nghe ướŧ áŧ đến cực kỳ hạ lưu.

"Buông ra! Buông ra... cho ta! Lam Trạm, ngươi..."

Ngụy Vô Tiện liều mạng vặn vẹo giãy giụa, lại bị người ta vạch đùi ra đâm vào càng sâu, hai cánh tay giương nanh múa vuốt muốn đánh người bị trói cực kỳ chặt. Hai tay y không chút lưu tình mà xoa nắn hai cánh mông của Ngụy Vô Tiện, vừa thô bạo vừa trực tiếp, nắn bóp đến mức Ngụy Vô Tiện xấu hổ đến chảy cả nước mắt, hai chân mềm nhũn thả lỏng, toàn thân run lên như lá rụng mùa thu, đổ ập vào trong ngực người kia. Tiếng "bạch bạch" thanh thúy vang lên mỗi lần Lam Vong Cơ thúc mạnh vào trong như muốn lấy mạng hắn, đến dịch thủy cũng đóng chặt không cho chảy ra. Ngụy Vô Tiện cứng miệng, không nhịn được mà nức nở:

"Đừng mà..."

Hai tai hắn nóng bừng, khí lực huyên náo đều mất hết, cắn cũng không cắn nổi. Thân thể vì kɧoáı ©ảʍ đến cực hạn mà co lại, bờ mi ướt sũng run rẩy, cần cổ thon dài lưu lại đầy dấu hôn của nam nhân kia, những sợi tóc đen nhánh vốn được cố định bằng dây buộc tóc màu đỏ sẫm vì giãy giụa mà bung xõa ra, tản mác trên đệm giường, càng tôn lên bờ vai trắng nõn. Tiếng nghẹn ngào không ngừng từ cổ họng tràn ra, Lam Vong Cơ đang đè trên người hắn cũng nặng nề thở dốc, con ngươi cực nhạt vì du͙© vọиɠ mà trở nên tối sầm. Người dưới thân y da thịt tuyết trắng, tìиɧ ɖu͙© tuôn trào làm khí sắc vốn có chút tái nhợt lại càng thêm nhiều phần sinh khí, nước mắt từ khóe mi ửng hồng chảy xuống men theo cần cổ thon dài, hai điểm trước ngực bị y nhay cắn đến mức sưng cứng lên, đỏ hồng như một nụ hoa nở rộ, bên trên còn lưu lại cả dấu răng rõ ràng. Hai bên đùi trắng muốt đặt trên nệm giường còn lưu lại đầy dấu vết xanh tím, dịch thủy trong suốt theo đừng động tác đâm vào rút ra của y mà thuận theo bắp đùi tích táp chảy xuống, da^ʍ mỹ đến không chịu nổi. Dươиɠ ѵậŧ đỏ tía nóng hổi không ngừng sưng to, như là một cái chuỳ cường ngạnh khai mở thân thể nam nhân còn chưa trải qua được mấy lần hoan ái. Cái miệng nhỏ nhắn vừa nóng ẩm vừa nhu mềm ngậm chặt lấy tính khí của y, dưới ánh nến mông lung lại đáng thương đến muốn khóc. Mỗi lần y thúc vào là một lần nó không ngừng liếʍ láp phân thân to lớn, tựa như vách thịt mềm mại bị vật kia chèn ép đến mức chảy nước, sau đó siết chặt lại rồi ra sức mυ"ŧ lấy, khiến hạ thân của Lam Vong Cơ căng đau không thôi, chỉ hận không thể đem cái miệng hư đốn kia triệt để chinh phục, khiến nó không còn nửa phần khí lực để phản kháng nữa.

"Đừng... nhẹ..."

Ngụy Vô Tiện nghẹn ngào, đến nói cũng không rõ ràng, chỉ có thể không ngừng lắc đầu, như là bị thao đến mất hồn, đầu gối bị kéo thẳng ra, con ngươi đen nhánh mê man thất thần. Dây buộc tóc màu đỏ thẫm như sợi máu diễm lệ, ẩn trong mái tóc dài đen nhánh theo từng động tác vặn vẹo rất nhỏ dán chặt vào vòng eo tinh tế. Hắn bây giờ hoàn toàn khác với bộ dáng tái nhợt âm lãnh khiến người người e ngại trên chiến trường. Lúc này đây Ngụy Vô Tiện nằm dưới thân Lam Vong Cơ mềm mại vô cùng, tựa như là ăn tủy biết vị, co lại nép sát vào người y, cánh môi run rẩy sau mỗi nhịp y đẩy vào lại phát ra một tiếng rêи ɾỉ mị hoặc có vài phần yếu ớt đáng thương, bị chơi đến mức toàn thân trên dưới giống như một con mèo con. Lam Vong Cơ nhìn hắn một hồi, chịu không được mà cúi thấp đầu cắn lấy bờ môi căng mọng, một tay nâng cao đùi của Ngụy Vô Tiện, tăng tốc luật động. Tay còn lại của y buông tha cho cổ tay Ngụy Vô Tiện, nắm lấy tính khí đang đỏ bừng rỉ nước rồi nhẹ nhàng vuốt ve.

"Ưʍ..."

Ngụy Vô Tiện nức nở cong người lại, hạ thân bị bàn tay to lớn của Lam Vong Cơ mơn trớn từ gốc đến ngọn, khiến cho thân thể vốn đã mềm nhũn của hắn càng thêm kí©h thí©ɧ, giống như chỉ cần một động chạm nho nhỏ cũng đủ khiến hắn run rẩy. Hắn khóc không ra tiếng, cất giọng khàn khàn van xin:

"Lam... Ca ca... Không cần đυ.ng nơi đó..."

"Ngoan."

Lam Vong Cơ nghe được tiếng xưng hô thân mật đã lâu rồi không thấy, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi hắn, thanh âm cực kỳ ôn nhu nhưng động tác dưới hạ thân vẫn như cũ hung ác đến muốn mạng, như là chó sói đang thưởng thức miếng thịt yêu thích của mình, ra sức kẹp chặt lấy vòng eo thon thả.

"Giúp ngươi phóng ra, nếu không sẽ khó chịu."

Phân thân của Ngụy Vô Tiện từ khi bắt đầu đã không được an ủi, lại vì đằng sau bị người ta hết lòng yêu thương nên từ trên đỉnh cũng rỉ nước, trướng đến phát đau mà không cách nào giải quyết được. Lúc này chỗ đó bị mấy ngón tay mảnh khảnh ấm áp kia vuốt nhẹ một lượt, toàn thân Ngụy Vô Tiện như bị điện giật, rướn eo lên muốn đem phân thân ép sâu vào bàn tay y. Lam Vong Cơ ôn nhu triền miên hôn hắn, bàn tay cầm lấy vật đang nóng hổi kia khéo léo mà chăm sóc, phân thân của y cũng không ngừng thúc vào điểm mẫn cảm bên trong hắn, khiến Ngụy Vô Tiện sướиɠ đến mức không khống chế được, nức nở rêи ɾỉ rồi hừ nhẹ một tiếng nũng nịu, bắn ra. Trọc dịch nhớp nháp của hắn dính đầy trên tay Lam Vong Cơ, hậu huyệt cũng theo đó mà gấp gáp co rút lại từng trận, mυ"ŧ chặt lấy tính khí của y. Lam Vong Cơ trầm thấp hít một hơi, vồ lấy đôi môi Ngụy Vô Tiện mà ngấu nghiến hôn, thúc thêm vài lần vào điểm sâu nhất bên trong hắn rồi bắn ra. Ngụy Vô Tiện toàn thân run rẩy, cảm giác nóng bỏng dưới hạ thân khiến hắn nghẹn ngào, khóe mắt đỏ ửng lên giống như vừa bị khi dễ, trông đáng thương vô cùng. Hắn tu quỷ đạo, thể nội vốn đã âm hàn, cho dù tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp cũng trở nên nóng hổi đến kỳ lạ, hơn nữa lại bắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn, khiến hắn khẽ cuộn chân, thân thể mềm mại không nhịn được liền run lên. Lam Vong Cơ đem hắn ôm vào trong ngực, thương tiếc hôn lên khóe mắt phiếm hồng, nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi ướt đẫm trên mặt rồi thuận tay giải thoát cho hai cổ tay của hắn đang bị mạt ngạch trói buộc. Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện mới bình ổn hơi thở, thanh âm còn mang theo giọng mũi vang lên:

"Ta..."

Lam Vong Cơ giúp hắn xoa bóp cổ tay bị trói đến ứ máu, trong lòng cũng tự biết là mình làm quá đà, áy náy ôm lấy lưng hắn vuốt ve, phối hợp cúi xuống như muốn nghe rõ hắn nói gì. Ngụy Vô Tiện vươn ngón tay đã mềm nhũn vô lực của mình ra níu chặt lấy góc áo của y, mở miệng muốn nói nhưng đổi lại chỉ được một trận ho khùng khục:

"Khụ... Ngươi... Khụ khụ khụ!"

Lam Vong Cơ giúp hắn thuận khí đằng sau lưng, nhìn người kia ngoài mạnh trong yếu níu lấy y phục mình nhất định muốn lên tiếng, sắc mặt ửng hồng, chóp mũi lại trắng bệch đến đáng thương, liền nói:

"Muốn uống nước sao?"

Ngụy Vô Tiện trầm thấp hít một hơi, dán môi bên tai y, nỉ non:

"Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ:

"Ừ."

Ngón tay Ngụy Vô Tiện đang nắm lấy góc áo y vẫn còn run run, nhưng vẫn kiên trì nghiêm túc nói:

"Lần sau... đừng như vậy!"

"Hàm Quang Quân, có chuyện gì ngươi cứ hảo hảo nói, muốn làm thì làm, đánh mông ta làm gì..."

Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt, nét mặt khổ sở tiếp tục:

"Đâu có ai như ngươi..."

Cảm thấy bàn tay nóng ấm của đối phương đang xoa lưng cho mình bỗng nhiên ngừng lại, lông tơ của Ngụy Vô Tiện đều dựng đứng cả lên, dùng hết chút ít khí lực của mình giãy thoát khỏi vòng tay y, trực tiếp chui vào trong chăn. Hai cánh mông xốp mềm ẩn ẩn cảm giác đau nhức, hắn khàn giọng gào lên:

"Ngươi..."

"Chớ lộn xộn."

Lam Vong Cơ đưa tay đem hắn ôm lại trong ngực. Ngụy Vô Tiện thuận theo trở lại vòng ôm của y, đề phòng nói:

"Vừa rồi ngươi lại muốn đánh mông ta phải không? Lam nhị công tử ngươi được lắm, bên ngoài thì vô cùng đoan chính, tại sao trên giường lại cứ thích đánh mông người khác!"

Hắn chỉ chỉ vào hai cánh mông căng tròn vừa phải chịu khổ của mình, hừ một tiếng:

"Ngươi làm gì cũng được, nhưng đừng đánh mông ta!"

Lam Vong Cơ:

"Ừ."

Ngụy Vô Tiện thấy y đáp ứng dứt khoát như vậy, nửa tin nửa ngờ hỏi lại:

"Thật không?"

Lam Vong Cơ cúi người hôn lên trán hắn, hai tay vung lên khiến Ngụy Vô Tiện nhắm chặt mắt lại, tuy cứng miệng nhưng vẫn vòng tay ôm chặt lấy eo y. Đôi mắt lưu ly trong suốt hiện lên vài tia ý cười, thanh âm trầm thấp từ tính của y đều đều vang lên bên tai hắn dỗ dành, giống như dỗ tiểu tình nhân vừa trải qua đêm đầu tiên, tràn ngập yêu thương cùng dung túng.

_____///_____

Hôm nay mình up hơi muộn, tiện thể thông báo luôn trong vòng thứ 2 hoắc thứ 3 mình sẽ có một cuộc tiểu phẫu nho nhỏ để giải quyết triệt để một vấn đề liên quan đến sức khoẻ của mình

Vì vậy mình sẽ tạm ngưng edit trong mấy ngày và sẽ cố gắng trở lại sớm

Mong rằng các bạn sẽ không quên mình.

Thân!