Chương 6

6.

Ngụy Vô Tiện thần sắc cứng đờ ngồi trong thùng tắm, nhìn trọc dịch từ giữa chân đang chậm rãi chảy ra, không biết phải bắt đầu làm từ đâu. Tuy rằng hắn cứng miệng bắt Lam Vong Cơ ra ngoài, nhưng trong lòng đối với việc này vẫn không rõ ràng lắm, nhìn tình trạng của mình liền cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

Trong phòng ánh nến chập chờn, dư vị hoan ái giữa không gian chỉ còn mình hắn cùng mùi đàn hương mỏng manh càng trở nên rõ ràng. Ngụy Vô Tiện cảm thấy mặt mình đỏ lên, bình thường hắn đâu dễ đỏ mặt đến vậy. Ánh mắt tuỳ ý lướt qua những dấu hôn rải rác khắp nơi trên da thịt trải từ cánh tay đến ngực, hắn thật sự không dám nhìn thêm. Đúng thật là dốc toàn lực mà làm.

Ngụy Vô Tiện trước giờ chưa từng nghĩ người nhã nhặn như Lam Vong Cơ trên giường lại có thể thô bạo như vậy. Bản thân hắn chính là lần đầu trải qua, thế nhưng không phải là cái gì cũng không biết. Lúc đó hắn còn ôm lấy cổ của Lam Vong Cơ tận lực hôn loạn, nhưng đáng tiếc động tác không được nhuần nhuyễn, lại hơi thô bạo, suýt nữa đem môi y cắn nát. Lam Vong Cơ lúc ấy ánh mắt có chút bất đắc dĩ, bàn tay to lớn thuận theo thắt lưng hắn đi xuống, dừng ở eo hắn nhéo một cái. Cả người Ngụy Vô Tiện run lên, cánh môi vô thức mở ra, "ah~" một tiếng nhu nhuyễn câu nhân. Ngay sau đó, cái người đang bị hắn hôn đã đảo khách thành chủ, lợi dụng lúc hắn vừa hé miệng ra liền đẩy lưỡi vào, sâu thật sâu hôn xuống. Ngụy Vô Tiện được hôn đến mức thần trí mơ hồ, thầm nghĩ kỹ thuật hôn của Lam Vong Cơ tại sao lại tốt đến vậy. Đến khi y phục bị cởi ra, một bàn tay mò vào bên trong lớp vải xoa nắn từng tấc da thịt, tâm trí Ngụy Vô Tiện liền nổ tung. Bàn tay bình thường cầm kiếm đánh đàn lúc này đang vuốt ve thân thể hắn, tựa như đem hắn coi như dây đàn mà gảy lên một bản tình sắc, làm cho hắn không còn sức chống cự rên một tiếng, hai mắt phiếm hồng chủ động quấn lấy y. Trước giờ Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ trải qua kɧoáı ©ảʍ như vậy, cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái. Bản thân đang trong độ tuổi huyết khí phương cương, tiếp xúc với nữ tu thì ít mà lăn lộn với một đám nam nhân như cái miếu hoà thượng thì nhiều, bình thường cùng Giang Trừng cả ngày hết đánh lại nháo, đem nhiệt huyết kia tiêu hết không còn một mảnh, cũng chẳng có sức lực mà suy nghĩ đến mấy chuyện thất loạn bát tao. Nhưng sau khi nếm trải qua, chính hắn cũng âm thầm suy nghĩ, trách không được người ta đều muốn cùng ái nhân làm việc này, vừa kịch liệt lại vừa thoải mái khiến huyết mạch dâng trào.

Ngụy Vô Tiện nhớ lại dáng vẻ của Lam Vong Cơ lúc làm hắn, ánh mắt bình thản ngày thường ẩn hiện dã tính cùng áp bức, cánh tay ôm lấy hắn cứng rắn lại mạnh mẽ, đem con chim non Ngụy Vô Tiện thao đến mức hai chân co quắp, khóc lóc như điên, mặt đỏ bừng bừng, hô hấp dồn dập, thở không ra hơi, chỉ có thể mở miệng khàn khàn rêи ɾỉ. Cuối cùng trực tiếp bắn vào bên trong, khiến cho hắn toàn thân vì kɧoáı ©ảʍ bất ngờ mà run rẩy, đến một ngón tay cũng không nhấc lên nổi.

Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng run rẩy, bụng dưới bỗng nhiên thít lại, từ eo xuống hai chân chợt mềm nhũn, đến ngồi cũng không vững, suýt nữa bịch một tiếng mang đầu dìm vào trong nước. Thật là xấu hổ, hắn chỉ vừa nhớ tới khi nãy Lam Vong Cơ vừa ôn nhu vừa cường ngạnh mà thao hắn thôi đã khiến hạ thân hắn không nhịn được mà tiết ra dịch thủy, cái miệng nhỏ không ngừng co rút lại, như là còn chưa ăn đủ vật mới vừa thô bạo hướng bên trong hắn trừu sáp. Ngụy Vô Tiện cắn môi, thần sắc trong con ngươi đen bóng không ngừng biến hoá, không biết đối với phản ứng của cơ thể mình là nên khóc hay nên cười, đặc biệt cảm thấy xấu hổ.

Hắn mất một lúc lâu mới có thể lấy hết những thứ mà Lam Vong Cơ để lại trong người ra, khẽ cắn môi, đưa tay thăm dò phía sau. Một trận đau xót không nhịn được dâng lên, cùng với một thân trên dưới toàn là dấu hôn cùng vết cắn nhìn vô cùng thê thảm, chỗ giữa hai chân vẫn đang còn run rẩy sưng nóng, tất cả đều nói rõ một điều – lần đầu tiên của Ngụy Vô Tiện là cùng với một nam nhân.

Mà nam nhân đó lại là Lam Vong Cơ.