Chương 1

Cảnh báo!!!

Chương 1 này sẽ có một ít yếu tố ở Trần Tình Lệnh!! (Chi tiết Ôn Nhược Hàn nắm giữ âm thiết.) Và chỉ duy nhất một chương này! Những chương - tình tiết bắt đầu từ chương sau đều theo hướng nguyên tác!!!

Vì tớ chưa xem TTL nên có thể sẽ dính một chút lỗi, có gì mong mọi người giúp ạ

1.

"Cút!!!" Đây là lần đầu tiên trong đời, Lam Vong Cơ nói với người khác chữ "Cút" này, là lần đầu tiên y thất thố đến như vậy, cũng là lần đầu tiên cảm thấy có một người vô liêm sỉ đến cực điểm.

"Cút thì cút, ta giỏi nhất chính là cút!" Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn y, vô cùng vui sướиɠ khi người gặp nạn, chạy lon ton mà "cút" ra khỏi Tàng Thư các rồi đi tìm Nhϊếp Hoài Tang và Giang Trừng để thông báo chiến tích của mình.

Ba người ngồi trên thềm đá của ngọn núi phía sau, vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện đầy tự hào mà khoe khoang như đã cứu được cả thiên hạ: "Ha, không thể nghĩ rằng một Lam nhị công tử sáng trong như ngọc cũng có một ngày thất thố đến như vậy, các ngươi không thấy được bộ dạng khi y phát hỏa đâu, ha ha ha ha ha ha ha, ta là người đầu tiên!!! Ta thật là vinh hạnh mà!"

Vẻ mặt Nhϊếp Hoài Tang đầy ngượng ngùng, quạt quạt vài cái rồi yếu ớt nói: "Ngụy huynh, bây giờ ngươi đắc tội với Lam nhị công tử, sau này nếu đến Vâm Thâm Bất Tri Xứ sợ là ngươi sẽ chịu không nổi đâu........"

Giang Trừng trợn mắt trắng nhìn Ngụy Vô Tiện, dùng khuỷu tay chọc vào ngực của Ngụy Vô Tiện, ghét bỏ nói: "Ngụy Vô Tiện! Ngươi kiêu ngạo cái gì cơ chứ, ta thấy ngươi chọc Lam nhị nổi nóng đến như vậy, nếu ngày nào đó y đâm chết ngươi thì cũng đừng bắt ta nhặt xác cho ngươi!!!"

Vào đêm, giờ Tý, mọi thứ đều tĩnh lặng, tứ đại tông chủ của Kim, Giang, Lam Nhϊếp mơ cùng một giấc mơ, cảnh tượng trong mơ chỉ là một mảnh hư vô, trống rỗng vô biên, không trời không đất, mênh mông không giới hạn, từ phía xa xa chỉ nghe một tiếng nói quanh quẩn bên tai: "Các vị tông chủ, bây giờ Ôn thị lớn mạnh, Ôn Nhược Hàn lại nắm giữ âm thiết trong tay, có thể hủy thiên diệt địa, hai năm sau liền huyết tẩy Tu Chân giới. Chỉ khi đứa con cứu thế được sinh ra mới có thể làm tiêu tán sức mạnh của âm thiết. Đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị Ngụy Vô Tiện cùng với nhị công tử Cô Tô Lam thị Lam Vong Cơ, con mà hai người này sinh ra chính là đấng cứu thế. Nhớ cho kỹ, nhanh chóng tác hợp cho hai người họ, sinh ra đứa con cứu thế, nếu không tiên môn bách gia sẽ chẳng còn gia tộc nào tồn tại, chịu nạn diệt môn, thương vong nặng nề, máu chảy thành sông."

Ngay sau đó, trong giấc mộng của các vị tông chủ lại xuất hiện cảnh Liên Hoa Ổ bị diệt, Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên chết thảm, Vân Thâm Bất Tri Xứ bị đốt, Lam Khải Nhân thổ huyết mà chống cự, Thanh Hành Quân cũng vì bị thương nặng mà bỏ mình, trên chiến trường Xạ Nhật Chi Chinh, Ôn Nhược Hàn điều khiển âm thiết đại khai sát giới và vô số hình ảnh khác.

Thanh Hành Quân bừng tỉnh, tuy rằng giấc mộng này hoang đường đến cực điểm, nhưng lại vô cùng chân thật, không thể mặc kệ được. Mí mắt ông giật giật, con người luôn luôn lãnh đạm không hỏi đến thế sự, bây giờ cũng đã đứng ngồi không yên, trong đêm liền chạy tới phòng ngủ của Lam Khải Nhân. Thần sắc của hai người vô cùng nghiêm trọng mà thương lượng một hồi, lúc sau lại đến Tàng Thư Các vào mật thất để tra cứu, ở một quyển sách cổ có ghi lại một loại "Dự tri mộng" (Giấc mộng dự báo trước tương lai), được sự nhờ vả của thiên đạo. Cảnh tượng trống rỗng trong giấc mơ giống hệt như trong cuốn sách cổ đã ghi chép lại.

Ba vị tông chủ khác cũng đã đi vào giấc mộng, tất cả đều tỉnh dậy trong kinh ngạc, không buồn ngủ một chút nào. Ai cũng biết hai vị nhân vật chính kia bây giờ đang nghe học ở Lam thị, còn chưa đến bình minh, tất cả đều không hẹn mà nhanh chóng ngự kiếm đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, muốn cùng Lam thị bàn bạc về chuyện này.

Không ngờ vừa đến trước cửa Vân Thân Bất Tri Xứ, ba vị tông chủ Kim, Giang, Nhϊếp liền chạm mặt nhau. Ngạc nhiên và nghi ngờ, nói chuyện một lúc, thật trùng hợp! Lý do đến đây đều giống nhau như đúc.......

Lại suy nghĩ một chút, từ từ, cái này cũng chỉ ra, việc này thực sự không ổn.........

Môn sinh dẫn ba vị tông chủ đến Tùng Phong Thủy Nguyệt Các, quả nhiên, Thanh Hành Quân và Lam Khải Nhân sớm đã nghiêm nghị ngồi ngay ngắn ở đấy, sắc mặt trầm trọng, hiếm khi Lam Khải Nhân tức giận đến nỗi bộ râu như đang dựng đứng lên vậy....

Ba vị tông chủ của Kim, Giang, Nhϊếp thị đều vào chỗ ngồi, cho tất cả các môn sinh lui xuống, riêng chỉ còn Lam Khải Nhân, Thanh Hành Quân, năm người cùng nhau bí mật bàn bạc. Bầu không khí nặng nề, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói gì, tuy rằng không ai có ý thể hiện ra nhưng tất cả đều hiểu rõ mồn một.

Cuối cùng, vẫn là Kim Quang Thiện lên tiếng trước, gã giả bộ tỏ vẻ mình là tiên thủ(*) và nói: "Hôm nay các vị tông chủ tập trung ở Cô Tô Lam thị, đây chắc chắn không phải là việc ngẫu nhiên, không cần phải nhiều lời nữa, đêm qua chúng ta đều mơ chung một giấc mơ, tuy rằng việc nam tử sinh con nghe thật là kì lạ, nhưng ở Tu Chân giới ta cũng không phải là chưa từng có qua tiền lệ, sinh tử đan mặc dù quý giá, nhưng cũng không có nghĩa là không thể tìm được, nếu như cần thiết, Lan Lăng Kim thị ta nguyện dùng toàn lực lượng để hỗ trợ tìm kiếm."

(*) đại khái là lão đang giả bộ làm người đứng đầu Tu Chân giới đi, tiên là tiên nhân, thủ là thủ lĩnh, ghép lại đơn giản thì nghĩa là thủ lĩnh của tiên nhân.

Giang Phong Miên liền nói: "Điều cần lo lắng bây giờ không phải là chuyện có con. Mà là độ đáng tin cậy của giấc mộng? Nếu như chỉ bởi vì giấc mơ này mà hủy hoại tiền đồ của hai đứa trẻ đầy triển vọng này, chỉ sợ là...." Dừng một chút, lại nói: "Trước giờ các vị ở đây có từng nghe qua chuyện gì xảy ra giống như giống giấc mộng này không?"

Thanh Hành Quân trầm mặc một lúc lâu, sau lại thản nhiên nói: "Trong sách cổ của Lam thị có ghi chép lại rằng giấc mơ này là điềm báo do ông trời giao phó. Cảnh tượng trong mơ cũng giống hệt như trong sách ghi chép lại."

Nhϊếp Minh Quyết khinh thường "hừ" một tiếng: "Nam nhân sinh con, mặc dù không phải là không có biện pháp nhưng việc này hoang đường đến cực điểm! Hai đứa nhỏ này đều là nam nhi thiên tư hơn người! Làm sao có thể chịu được sự lăng nhục này! Ta nghĩ thay vì bắt buộc họ làm sự việc hoang đường này thì bây giờ nên suy nghĩ biện pháp tấn công lên Kỳ Sơn, khiến Ôn thị trở tay không kịp!"

Kim Quang Thiện lại lên tiếng, hắn sợ nhất chính là chiến tranh loạn lạc, thầm nghĩ trong bụng rằng mỗi ngày có mỹ nhân trong ngực mà vui vẻ tự tại thì không tốt sao, khinh miệt liếc nhìn Nhϊếp Minh Quyết: "Hành động lỗ mãng! Nếu có chiến tranh, thương vong là việc không thể tránh khỏi, nếu có thể giải quyết bằng hòa bình thì tại sao lại phải hi sinh thêm nhiều tính mạng vô tội một cách vô ích? Hy vọng các tông chủ sẽ lấy đại cục làm trọng, vì bá tánh trong toàn thiên hạ mà làm tốt nhiệm vụ của mình! Cố gắng thuyết phục Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ!"

Nghe vậy, mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau.

Trên khuôn mặt luôn ôn hòa của Giang Phong Miên khẽ cau lại, hắn tự hỏi không biết là thực sự phải đem đại đệ tử mà mình yêu thương lên giường của một nam nhân sao, hay là... đem nam nhân lên giường của hắn? Có thể tin vào giấc mộng này hay không?

Nhϊếp Minh Quyết vốn là một người quang minh chính đại, tâm địa hiệp nghĩa, điều khiến hắn lo lắng lúc này không phải là hai vị nhân vật chính, mà là tiên môn bách gia sắp phải chịu cảnh mưa máu gió tanh. Hắn bắt đầu suy nghĩ nên làm như thế nào mới có thể đánh bại Ôn gia với tổn thất tối thiểu nhất.

Kim Quang Thiện đây đương nhiên là một vẻ rất ung dung tự đắc, đúng vậy, hai nhân vật chính này không liên quan tới gã, chỉ cần tận lực tác hợp là được rồi. Không khó để thực hiện một vài thủ đoạn khi cần thiết. Nếu có thể được giải quyết một cách hòa bình, vậy tại sao lại gây chiến? Bất kể giấc mơ này là thật hay giả thì gã thà tin nó còn hơn!

Sắc mặt của Thanh Hành Quân không chút thay đổi, nhưng một trong những nhân vật chính đó chính là con trai thứ của ông, bởi vì chuyện của thê tử mà bế quan nhiều năm, kiếp này, ông đã nợ con trai mình quá nhiều và chưa làm tròn bổn phận của người cha, bây giờ sao có thể nhẫn tâm bắt y cùng một người không có tình cảm, hơn nữa đối phương chính là một nam tử..... Lúc này ông vẫn hy vọng rằng sẽ có một chút may mắn, giấc mộng này có lẽ chỉ là trò đùa mà thôi......

Lam Khải Nhân trừng mắt nhìn, thở hổn hển, chòm râu xồm xoàm xốc xếch, không một tiếng động mà để tay đè lên l*иg ngực, thầm nghĩ: Không thể! Tuyệt đối không thể! Vong Cơ chính là đệ tử mà ta đắc ý nhất! Sao có thể bị một tên Ngụy Anh bướng bỉnh ham chơi kia cướp đi được!

Thanh Hành Quân nói: "Thời gian vẫn còn hai năm nữa, thời gian vẫn còn nhiều, việc này vẫn chưa cần phải sốt ruột, trước tiên cứ từ từ mà quan sát hai người họ đã, sau đó mới tiếp tục đưa ra quyết định."

Quyết định cuối cùng chính là tứ đại gia tộc mỗi nhà phái một tên mật thám, ẩn núp tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, liên tục theo dõi nhất cử nhất động của hai người họ để tìm kiếm bước đột phá. Hơn nữa còn phải giữ kín như bưng, không hề tiết lộ một chữ nào ra ngoài, dù sao việc này cũng liên quan đến việc sống chết của tiên môn bách gia cùng với mặt mũi của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện. Đồng thời, dù cho tứ đại gia tộc vẫn chưa bàn bạc nhưng cũng đã lén lút cử gián điệp tới Kỳ Sơn Ôn thị để điều tra chân tướng của giấc mộng.

Gián điệp của các nhà được giao nhiệm vụ lẻn vào nhà họ Ôn chỉ gửi về được một ít tin tức: Pháp thuật của Ôn Nhược Hàn đã thần công đại thành, trong tay nắm giữ âm thiết, tu luyện tà thuật, luyện chế khôi lỗi. Nhưng không may mắn đó là, những gián điệp được cử ra đều bị Ôn Nhược Hàn tóm được, gã vô cùng tức giận, lập tức tiêu diệt các gia tộc nhỏ coi như là cảnh cáo tứ đại gia tộc.

Gián điệp ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng đã truyền tin tức đến: Ngụy Vô Tiện vẫn có khả năng, theo như quan sát thấy được hắn có vẻ rất hứng thú với Lam Vong Cơ, cả ngày đều không ngừng trêu chọc quấy rầy y, nhưng Ngụy Vô Tiện ngang bướng thành tính, luôn làm ầm ĩ nghịch ngợm, Lam Vong Cơ không thể nhịn được hắn, sắc mặt chưa từng đẹp là bao, có vài lần hai người còn suýt nữa vung tay đánh nhau.

Một đêm khác, các tông chủ của tứ đại gia tộc lại đi vào giấc mộng, vẫn là cảnh tượng kia, vẫn là giọng nói xa xăm kia, nói rằng bởi vì lén phái mật thám, rút dây động rừng nên đã chọc giận Ôn thị, e rằng việc huyết tẩy tiên môn bách gia sẽ sớm hơn dự kiến, nếu như không nhanh chóng sinh ra một vị cứu tinh làm tiêu tán sức mạnh của âm thiết, thì chưa tới hai năm nữa, Tu Chân giới sẽ máu chảy thành sông. Giọng nói xa xăm này im bặt một lúc, hình như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn lại nói, nếu không có chuyện gì xảy ra, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng sẽ là mệnh định chi nhân, số mệnh phù hợp, cầm sắt hòa minh.

Đây là lần thứ hai Tứ Đại Thế Gia tụ hợp tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, việc này đã chuyển biến thành hướng khác. Sau khi bàn bạc, Thanh Hành Quân và Giang Phong Miên sẽ dò đi hỏi thăm suy nghĩ của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, xem có khả năng phù hợp hay không.

Ban đêm, tại phòng ngủ Ngụy Vô Tiện, Giang Phong Miên chậm rãi đi vào trong sân, gõ cửa phòng của hắn.

Ngụy Vô Tiện lập tức mở cửa, ánh mắt kinh ngạc: "Giang thúc thúc? Tại sao ngươi lại ở Vân Thâm Bất Tri Xứ?"

Giang Phong Miên mỉm cười, ôn hòa nói: "Ta đến Vân Thâm Bất Tri Xứ để bàn bạc cùng với Lam tông chủ, sẵn tiện đến thăm ngươi."

Ngụy Vô Tiện lập tức mang Giang Phong Miên vào phòng, nhìn thấy căn phòng bừa bộn và lộn xộn, Ngụy Vô Tiện cười ngượng ngùng nói: "Giang thúc thúc, ta hơi bừa bộn một chút xíu nhưng ta vẫn luôn như vậy rồi mà, người biết rõ mà phải không ha ha ha!"

Giang Phong Miên chỉ gật đầu, ngồi cạnh bàn nói: "A Anh, nghe học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ có tìm được người bạn mới nào không?" Một tia hào hứng lóe lên trong mắt Ngụy Vô Tiện, hắn gật đầu lia lịa, nói: "Có có! Thanh Hà Nhϊếp thị Nhϊếp Hoài Tang, rất hợp ý ta cùng với Giang Trừng, còn có Lý huynh, Vương huynh cũng có thể chơi chung với ta!" Ngụy Vô Tiện dừng lại một chút, lại nói: "Nhưng mà hơn hết! Còn có một người đặc biệt nhất!"

Giang Phong Miên nghiêng người đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, cẩn thận lắng nghe mà hỏi: "Ồ? Là ai?"

Ngụy Vô Tiện đảo mắt nói: "Là nhị công tử của Cô Tô Lam thị Lam Trạm! Tuy rằng y suốt ngày trưng ra một bộ mặt nghiêm nghị, nhưng thật ra người này vô cùng thú vị! Tu vi tốt, kiếm pháp lại cao cường! Bề ngoài cũng tuấn tú! Tóm lại người này ngoại trừ lạnh lùng một chút thì những thứ khác đều vô cùng tốt, thật không hổ là một trong Lam thị song bích!"

Sau đó, dưới sự hướng dẫn không chút dấu vết nhưng có chủ ý của Giang Phong Miên, Ngụy Vô Tiện đã nói rất nhiều điều thú vị về việc nghe học của những ngày gần đây, những việc làm cùng Lam Vong Cơ, cùng nhau ở Tàng Thư Các, cùng nhau đi trừ Thủy Hành Uyên, cùng nhau uống rượu, cùng nhau bị phạt, cùng nhau ngâm Lãnh tuyền. Giang Phong Miên có thể thấy rõ trong lúc Ngụy Vô Tiện kể lại, thần thái phi dương, dù có bị phạt cũng không oán hận dù chỉ một chút. Nghĩ thầm, theo như giọng nói trong giấc mộng kia, có lẽ đây thực sự là một đôi nhân duyên trời định.

Bên kia, phòng ngủ của Thanh Hành Quân bố trí cực kì đơn giản, còn đơn giản hơn so với Tĩnh thất gấp mấy lần, với một giường, một cái bàn, còn có mấy cái giá sách, trên kệ sách có vài cuốn sách lẻ tẻ, chỉ như thế mà thôi.

Thanh Hành Quân gọi Lam Hi Thần đến trước, dù sao Lam Hi Thần cũng là con cả, là huynh trưởng hiểu rõ Lam Vong Cơ nhất, việc này cũng không cần phải giấu diếm với y, sau khi trình bày sơ lược qua tình hình hiện tại, ban đầu Lam Hi Thần sợ hãi đến mức không nói lên lời, sau đó y cười đầy ẩn ý, nói: "Việc này không phải là không thể."

Sau khi hỏi kỹ Lam Hi Thần mới biết được đại khái thái độ của Lam Vong Cơ đối với Ngụy Vô Tiện, Thanh Hành Quân có chút để tâm ở trong lòng. Vì vậy, hắn gọi Lam Vong Cơ vào phòng ngủ, ông bế quan quanh năm, hai cha con đã không cùng nhau nói chuyện mấy năm liền rồi.

Hai cha con đối diện nhau, ai cũng không lên tiếng. Một lúc sau, Thanh Hành Quân rót đầy chén trà cho hai người họ, nói: "Vong Cơ, những năm qua là do vi phụ có lỗi với con và Hi Thần." Lam Vong Cơ vẫn chưa trả lời, tuy sắc mặt vẫn không chút gợn sóng nhưng đôi tay đã nắm chặt thành quyền.

Sau đó thử hỏi: "Từ nhỏ tính tình của ngươi đã lầm lì, bây giờ nghe học có các đệ tử từ các nhà khác đến, Vong Cơ, ngươi có kết bạn được với ai không?" Lam Vong Cơ nghe vậy, lông mi khẽ rung lên, y hơi giật giật môi, lời đến bên miệng lại nuốt vào. Thanh Hành Quân lại hỏi: "Đại đệ tử của Vân Mông Giang thị, Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện, cực kì nổi danh trong các đệ tử tế gia, thiên tư hơn người, sáng sủa hoạt bát, ngươi cảm thấy người này như thế nào?"

Vẻ mặt lạnh như băng của Lam Vong Cơ cuối cùng cũng lộ ra một tia gợn sóng, ngẩng đầu nhìn Thanh Hành Quân. Ánh mắt đầy dò hỏi, trong lòng tràn đầy hoài nghi về mục đích của cuộc nói chuyện hôm nay, lại không biết vì sao lại nhắc đến Ngụy Vô Tiện. Y suy nghĩ một lát, cuối cùng đáp: "Tính tình thuần khuyết, chính trực trượng nghĩa, học thức vững vàng, kiếm pháp hơn người, linh lực thâm hậu, tu vi cao cường, đúng là người nổi bật ở trong thế hệ."

Câu trả lời này quá mức cứng nhắc, Thanh Hành Quân rất hiểu con trai mình, nếu cứ hỏi như thế này, ông sợ rằng sẽ không nhận được câu trả lời từ tận đáy lòng của Lam Vong Cơ, ông liền thay đổi chiến thuật của mình, nói: "Ta nghe những đệ tử khác của Lam thị có rất nhiều nghị luận nói rằng Ngụy Anh này chẳng những liên tục phạm cấm của gia quy Lam thị, lại suốt ngày trêu chọc quấy rầy ngươi, vài lần còn suýt nữa đánh nhau, có thật là có việc này? Vong Cơ, nếu như ngươi cảm thấy bị quấy rối thì ta có thể ra mặt khuyên nhủ Giang tông chủ kết thúc khóa học của Ngụy Anh."

"Phụ thân!" Lam Vong Cơ hiếm khi lộ ra vẻ vội vàng, người bên ngoài có thể sẽ không phát hiện, nhưng lại bị Thanh Hành Quân nắm bắt được. Lam Vong Cơ điều chỉnh lại cảm xúc của mình, bình tĩnh nói: "Không cần, Ngụy Anh là người niềm nở hào phóng, có vài lần vi phạm gia quy. Nhưng khi đó hắn chỉ vừa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, còn chưa quen thuộc với nhiều thứ, tuy là có vài lần xung đột nhưng Vong Cơ cũng không thể trốn tránh trách nhiệm." Y chần chờ một lát, lại thấp giọng, tiếp tục nói: "Vong Cơ cũng không cảm thấy bị quấy nhiễu."

Với một vài lời nói và một vài biểu hiện nhỏ đến khó nói thành lời kia, thì đại khái là Thành Hành Quân đã hiểu rõ thái độ của Lam Vong Cơ đối với Ngụy Vô Tiện rồi.

Hôm sau, tứ đại tông chủ lại tụ họp ở Hội thất để bàn bạc. Tổng hợp lại những gì mà Giang Phong Miên và Thanh Hành Quân thăm dò được, rút ra được kết luận chính là hai người cảm thấy hứng thú với đối phương, mặc dù không có nghĩa là họ đang ở trong mối quan hệ như vậy vào lúc này, nhưng vẫn tốt hơn là chán ghét nhau nhiều lắm! Có lẽ chính xác như giọng nói xa xăm trong giấc mộng kia, hai người vốn là mệnh định chi nhân của nhau.

Chuyện này quá khẩn cấp, ai ăn sinh tử đan vào thì dù là nam hay nữ cũng sẽ có khả mang thai nhưng nam tử lại không thể nào mang thai dễ dàng giống nữ tử. Hơn nữa lần trước phái ra mật thám đã chọc giận đến Ôn thị, giọng nói xa xăm kia lạ nhắc nhở rằng Ôn thị sẽ sớm huyết tẩy tiên môn bách gia cho nên việc này không thể lại trì hoãn thêm.

Dưới sự thuyết phục và thúc đẩy mạnh mẽ của Kim Quang Thiện, bọn họ quyết định thành thật với hai người, phái môn sinh gọi Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đến đây. Hai người giờ đây vốn đang nghe học tại Lan thất, Ngụy Vô Tiện vô cùng buồn ngủ, thấy có người gọi đi mà còn lại là cùng đi với tiểu cũ kĩ, nhất thời trở nên tỉnh táo, bất kể là chuyện gì thì vẫn tốt hơn là nghe Lam lão nhân dạy học một cách buồn tẻ kia!

Trong lúc đi đến đó cùng với Lam Vong Cơ, cực kì hứng thú mà chạy đi, trên đường đi còn không quên trêu chọc tiểu cũ kĩ, một tiếng lại một tiếng "Vong Cơ huynh, Lam nhị ca ca" chọc cho người nọ tâm phiền ý loạn.

Đến Tùng Phong Thủy Nguyệt Các, Ngụy Vô Tiện liền không cười nổi. Bốn vị gia chủ ngồi chỉnh tề ngay ngắn, bốn ánh mắt hướng thẳng về hai người mà nhìn chằm chằm, nhìn đến mức Ngụy Vô Tiện cảm thấy sợ hãi, cả người Lam Vong Cơ cũng không được tự nhiên. Hai người đứng im ở giữa phòng như là chuẩn bị nghe thẩm lí và phán quyết.

Bầu không khí đáng sợ bao trùm, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc không nhịn được, cau mày nói: "Giang thúc thúc, hôm nay gọi ta và Lam Trạm đến để làm gì vậy ạ? Sao lại nghiêm túc đến thế...."

Bốn vị tông chủ ngồi trên ghế nhìn nhau, tất cả đều không nói nên lời, cuối cùng Kim Quang Thiện cũng lên tiếng trước. Gã nói tóm tắt nội dung của giấc mơ cho hai người Vong Tiện. Còn nói ra quyết định của các vị tông chủ.

"Lam nhị công tử, Ngụy công tử. Nếu như hai người các ngươi tự nguyện thì đây sẽ là niềm vui lớn cho mọi người, có thể thuận lý thành chương tổ chức đạo lữ đại điển cho các ngươi!" Kim Quang Thiện nghĩ nghĩ, lại thêm muối thêm mắm, khẩu khí ra lệnh, nói: "Nếu các ngươi không muốn thì điều này cũng phải được thực hiện trong bí mật, không được phép trốn tránh!"

Nghe vậy, sắc mặt Ngụy Vô Tiện tái nhợt lại, sợ hãi như gặp quỷ, xua tay liên tục, lùi về phía sau rồi nói: "Hoang đường! Thật hoang đường! Ta và Lam Trạm đều là nam nhân, làm sao có thể sinh?! Ta không tin, ta-ta-ta ta nhất định là đang nằm mơ......" Nói xong, lại giơ tay nhéo mạnh cánh tay của bản thân. "Ai, đau đau đau!!!"

Lam Vong Cơ nghe thấy điều nực cười như vậy, trên mặt tràn đầy sự lo lắng, cảm giác như bị sấm sét đánh trúng. Y nhìn Thanh Hành Quân bằng ánh mắt nghi hoặc, khó khăn nặn ra hai chữ: "Phụ thân......" Hai chữ này nói ra đến nhuần nhuyễn, lại là câu hỏi.

Thanh Hành Quân thở dài một hơi, chậm rãi gật đầu với Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ hiểu rằng phụ thân luôn bình tĩnh kiên định, nhất định sẽ không tùy tiện đùa giỡn như vậy, chuyện này hẳn đã được nhiều bên xem xét và xác minh kỹ lưỡng..... Mà việc này, tông chủ của cả tứ đại gia tộc đều đã ra mặt, sợ là làm thế nào cũng không thể từ chối.......

Ngụy Vô Tiện vẫn không chịu thua, chật vật chống cự, cao giọng nói: "Đừng nói nội dung giấc mộng này có đáng tin hay không thì nam nhân làm sao có thể sinh con cùng nam nhân!"

Kim Quang Thiện khinh thường liếc nhìn Ngụy Vô Tiện, giải thích: "Ngụy công tử ngươi không cần lo về chuyện này. Nam nhân có con cũng không phải là không được, vừa rồi Thanh Hành Quân đã nói, Lam thị có một viên sinh tử đan, chỉ cần ăn vào, nam tử cũng có thể sinh con."

Đối với chuyện phòng the của nam tử, Ngụy Vô Tiện không có chút hiểu biết nào, hắn nghĩ mãi không ra, ăn sinh tử đan thì có thể mang thai, vậy nam tử phải làm thế nào để thụ thai? Chẳng lẽ là dùng bằng miệng?? Ăn cái kia???? Nhưng mà vấn đề quan trọng nhất cũng không phải cái này....

Nghe nói rằng có sinh tử đan, Ngụy Vô Tiện nghi ngờ nói: "Hả?", Rồi quay sang: "Nhưng mà, một người như Lam Trạm, sáng trong quân tử trạch thế minh châu, bắt y sinh con chẳng phải là rất ủy khuất sao!" Lại quay sang nhìn nhìn Lam Vong Cơ, an ủi nói: "Lam Trạm, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không ép ngươi."

Sắc mặt của Lam Vong Cơ tối sầm lại, không thèm quan tâm tới Ngụy Vô Tiện, không nói gì.

Thanh Hành Quân nói: "Ngụy công tử, về việc ai sinh con, cũng không phải nhất định phải là Vong Cơ...."

Ngụy Vô Tiện nghe ra ý tứ của lời nói này, hắn kinh hãi: "A? Không cần, ta không muốn sinh, Lam Trạm! Vậy đành phải để ngươi chịu thiệt thòi một chút, ngươi sinh đi....Khụ, cái kia, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt!"

Lam Vong Cơ vẫn luôn im lặng không nói cuối cùng cũng đã phản ứng lại với sắc mặt rất hình sự, y nghiêng đầu về phía Ngụy Vô Tiện, gằn từng chữ: "Ngụy Anh, phải sinh, cũng là ngươi sinh!"

"!!!" Ngụy Vô Tiện suýt chút nữa nhảy dựng lên vì kinh ngạc, "?! Đừng mà, Lam Trạm! Vừa rồi ta còn bảo vệ ngươi mà! Tại sao ngươi lại có thể vong ân phụ nghĩa! Ta đường đường là đại đệ tử của Vân Mộng Ngụy Vô Tiện, ở Vân Mộng vẫn còn có rất nhiều cô nương đang chờ ta! Sao ta có thể thay người khác sinh con, việc này quá là hoang đường! Còn thể thống gì nữa! Ta không đồng ý, không đồng ý!"

Sau lại đảo mắt, một mớ mưu ma chước quỷ chạy thẳng lên não, vì tự cứu bản thân mà bắt đầu bịa đủ thứ chuyện, hắn cung kính hạ thắt lưng, chắp tay nói: "Các vị tông chủ, không lừa gạt các ngươi! Ngụy Vô Tiện ta là thân kinh bách chiến, đọc nhiều sách vở...Cho nên, về việc làm cho người khác có thai, ta chính là.....vô cùng hiểu rõ......Tuy rằng Lam Trạm là nam tử, chẳng qua cũng chính là như vậy, không khác biệt mấy! Nhìn xem Lam Trạm, khẳng định là tay của cô nương y cũng chưa từng sờ qua, y ngay cả xuân cung đồ cũng chưa xem! Y làm sao có thể hiểu rõ những thứ này......."

Lại quay đầu cười khổ với Lam Vong Cơ: "Cho nên, cho nên Lam Trạm ơi, việc khác cứ giao cho ta, ngươi chỉ cần sinh con, vì tiên môn bách gia, vì an yên của Tu Chân giới, ngươi, ngươi chịu khó một chút........"

Lam Vong Cơ nghe xong, cả người run lên vì tức giận, từng tia máu dần dần hiện lên tròng mắt, móng tay suýt nữa cắm vào trong lòng bàn tay, nhưng làm sao Ngụy Vô Tiện có thể nói ra nhiều lời lộn xộn như thể đây là sở trường trong cổ họng hắn, y nghiến răng nghiến lợi, phát vài chữ từ trong cổ họng: "Ngụy Anh! Ngươi, ngươi không biết xấu hổ!"

Mặt Ngụy Vô Tiện không chút thay đổi nói: "Đúng, đúng, ta không biết xấu hổ! Vậy thì sao..." Hắn nghiêng mắt nhìn, lại lắc đầu nói: "Dù sao, ta cũng sẽ không sinh..."

Lam Vong Cơ nắm chặt Tị Trần, tức giận đến mức cái cổ đỏ bừng, thở dốc mạnh, trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, nghiêm nghị nói: "Ngươi đi ra ngoài! Chúng ta đánh nhau!"

Ngụy Vô Tiện cũng không chịu yếu thế la to: "Đánh thì đánh, Lam nhị công tử, lôi bản lĩnh của ngươi ra! Chúng ta đao thật thương thật mà một trận! Ai thua thì người đó sinh!"

[TBC]

_____________________________

Trans by: Dannn_pie.

03.09.2021